Hai Bản Ngã

Chương 21




Edit: Miu

Cuộc sống của Tưởng Yên Nhiên ở sở nghiên cứu vô cùng không tốt. Trên thực tế, những người vào nơi này làm chuột bạch để thí nghiệm gen đều phải trải qua thống khổ. Chẳng qua Tưởng Yên Nhiên thân là "dị năng giả không gian" lại chịu chật vật hơn một chút thôi.

Một dị năng giả không gian khác là Hàn Miểu vì chịu vô vàn thí nghiệm dẫn đến thân thể đạt cực hạn, hiện tại chỉ có thể dựa vào dịch dinh dưỡng để duy trì mạng sống. Từ ban đầu sở nghiên cứu đã cho Hàn Miểu dùng dịch dinh dưỡng đơn giản là vì sợ nó chạy trốn, hơn nữa có thể thức ăn sẽ ảnh hưởng đến gen nghiên cứu. Hiện tại vẫn dùng dịch dinh dưỡng là vì dạ dày và thực quản của Hàn Miểu đã không còn có thể tiêu hoá bất kì thức ăn nào nữa.

Thân thể của Hàn Miểu chỉ còn lại một hơi tàn nhưng lại cần dùng cho một thí nghiệm có giá trị khác cho nên không thể nghiên cứu đến cùng. Vì vậy lực chú ý của các nghiên cứu viên tự nhiên sẽ phóng tới Tưởng Yên Nhiên. Bọn họ lấy máu, cạo hết tóc, tiêm các loại thuốc khác nhau vào cơ thể cô ta. Tưởng Yên Nhiên toàn thân vô lực, trông như một con ếch xanh bị đưa lên bàn mổ để thí nghiệm. Chỉ trong ba ngày, cô ta dường như cảm thấy đã trải qua một đời.

Tưởng Yên Nhiên tuyệt vọng, phẫn nộ lại tràn đầy oán hận đối với Kỳ Ninh - người đã cướp đi vòng tay của cô ta, trộm mất đồng hồ không gian của cô ta khiến cô ta trở thành như thế này nhưng lại không thể nói ra lời ---- Hàn Miểu ngay từ đầu đã cho cô ta uống thuốc độc khiến cô ta không có cơ hội oán hận.

Cô ta đương nhiên biết, nếu hiện tại cô ta nói rằng bản thân không hề sở hữu dị năng, cái gọi là không gian kia kì thật là có được từ chiếc đồng hồ, như vậy những nghiên cứu viên kia nhất định sẽ không tha cho cô ta, lại càng tuyệt đối không để cô ta bình thường mà trở ra ngoài. Ngược lại sẽ khiến cho bọn họ coi cô ta như một vật thí nghiệm vô dụng nhất mà dùng thuốc thử vào cơ thể cô ta đến chết.

Thế nhưng hiện tại, trên cơ thể Tưởng Yên Nhiên cũng đã có rất nhiều ống tiêm cắm vào mạch máu, những tên nghiên cứu viên kia nhiều lần giở trò hoặc nhìn chăm chăm vào cô ta cmt abc các loại. Không thì lại ép buộc cô ta sử dụng dị năng lưu trữ đồ vật và thuấn di để bọn họ có thể tiến hành xác nhận thuộc tính dị năng tiến thêm một bước nghiên cứu. Những lúc này, Tưởng Yên Nhiên chỉ hận không thể kéo Kỳ Ninh xuống cùng mình. Không phải chỉ là chết thôi sao? Nếu như vậy cô ta có chết cũng phải kéo Kỳ Ninh bồi cùng mình.

Nếu không có Kỳ Ninh, cuộc sống của cô ta sẽ giống như trong mộng, có được dị năng chữa khỏi hiếm thấy từ vòng tay Mạc gia được người người ngưỡng mộ, lại thông qua đồng hồ của Hàn Miểu mà sở hữu không gian, thậm chí trong tương lai còn có được không gian nhận, thuấn di. Sau đó Tưởng Yên Nhiên này sẽ được rất nhiều người kính ngưỡng, được nam nhân mình nhìn trúng hứa hẹn đời đời kiếp kiếp bên nhau,... (ngưng ảo tưởng đi em)

Nếu không có Kỳ Ninh, cô ta hiện tại đã có cuộc sống vô cùng sung sướng, mà không phải giống như một miếng thịt miếng cá nằm trên thớt mặc người xâu xé giống bây giờ.

Dị năng chữa khỏi, không gian, không gian nhận, thuấn di,... Tưởng Yên Nhiên không ngừng lẩm bẩm những từ này, sau đó trong lòng chợt nhảy dựng.

Không đúng!

Dị năng chữa khỏi và không gian có được từ đâu cô ta đã thấy trong mộng, một cái là từ vòng tay Mạc gia, cô ta bởi vì tin cảnh mình thấy trong mộng mới dụ dỗ Hàn Miểu đoạt đồng hồ về tay.

Nếu như vậy, không gian nhận và thuấn di của cô ta từ đâu mà có?rõ ràng chiếc đồng hồ kia không hề có hai dị năng đó.

Đầu Tưởng Yên Nhiên đau muốn nứt ra, trong mơ cô ta thấy đều là những điều tốt đẹp, thậm chí ngay cả một tí trở ngại cũng không có. Không lẽ dị năng không gian nhận và thuấn di là do một tí trở ngại kia mà ngộ ra hay sao?

Ánh mắt Tưởng Yên Nhiên chuyển sang nhìn đứa bé Hàn Miểu đã bị thuốc tê không chế yên lặng mà nằm giường bên cạnh. Xung quanh chiếc giường là những nghiên cứu viên đang hưng phấn, si mê và điên cuồng nhìn chằm chằm vào đầu Hàn Miểu.

Mấy ngày nay, thông qua lời nói của những nghiên cứu viên kia, Tưởng Yên Nhiên biết được cái gọi là dị năng không gian không chỉ đơn giản là để dự trữ vật tư. So với "dị năng không gian" chỉ để chứa đồ mà cô ta có được nhờ chiếc đồng hồ kia, thì Hàn Miểu mới chính là dị năng giả không gian chân chính, dự trữ, thuấn di, không gian nhận,... Hàn Miểu trời sinh đã có được những dị năng đó.

Cô ta nên cảm thấy may mắn vì những nghiên cứu viên đó tuy cho rằng cô ta sẽ có được dị năng không gian nhận và thuấn di chỉ là do chưa kích phát ra nên không thí nghiệm mà thôi.

Lông mi của Tưởng Yên Nhiên nhấp nháy, mơ hồ để lộ ra vài phần khẩn trương và kích động.

Ở một bên, Kỳ Ninh không biết rằng mình đang bị Tưởng Yên Nhiên giận chó đánh mèo, cậu hiện tại đang thoả mãn nhìn một phòng chứa đầy ngọc thạch mà cười trộm sung sướng. Có số ngọc thạch này trong tay, cho dù cậu không tìm được bùa vẽ thì cũng có thể trực tiếp học kĩ năng dùng ngọc thạch để chế tạo.

Kỳ Ninh bây giờ đang ở tầng luyện khí thứ ba, tuy rằng có thể học được pháp thuật, nhưng với tu vi hiện tại của cậu ở mạt thế không phải là thiên hạ vô địch gì, chưa chắc đã có thể đảm bảo bản thân trăm phần trăm an toàn. Ngoài ra sau khi sử dụng xong pháp thutậ cần phải có th ờigian khôi phục, nếu cậu không nắm chắc thời gian khôi phục này, nhất định cậu sẽ không thể thắng được.

Ngọc phù và bùa thì lại khác, chúng chỉ cần bản thân người tu luyện truyền một ít linh lực vào đã có thể sử dụng. Ngọc phù và bùa cao cấp thậm chí còn có thể cường hoá lực sát thương cho người tu luyện. Vì vậy, nhìn từ phương diện nào thì khi Kỳ Ninh học luyện chế bùa đều chính là một vốn bốn lời.

"Quả nhiên không ít."

Mạc Dịch Phàm vừa lòng gật đầu. May mắn lời Mộ Hàm Phong nói đều là thật, bằng không anh nhất định sẽ không bỏ qua cho tên gia hoả tính kế Tiểu Ninh đâu.

Mạc Dịch Phàm vỗ vỗ đầu Kỳ Ninh, nhìn ánh mắt lấp lánh của cậu khi nhìn ngọc thạch, không khỏi có chút buồn cười.

"Tiểu Ninh! Trước hết thu hồi chúng lại, đợi đến khi chúng ta giải quyết xong vụ này sẽ lại xem."

Mạc Dịch Phàm nhìn Kỳ Ninh đứng trước người mình, thiếu niên có một gương mặt cực kì xinh đẹp, đôi mắt hoa đào to tròn, màu da trắng hồng mịn màng, cổ áo hơi mở rộng để lộ ra xương quai xanh dụ hoặc tinh xảo, vòng eo tuy không mảnh khảnh như con gái một tay có thể nắm lấy nhưng anh lại có thể dùng tay ôm trọn vào lòng.... Mạc Dịch Phàm vừa nghĩ liền cảm thấy cơ thể nổi lên một trận lửa nóng, kích thích kêu gào khiến anh chỉ muốn đè thiếu niên phía trước xuống chà đạp.

Có ngọc thach lại thêm có thể hấp thu năng lượng trong tinh hạch tang thi. Mạc Dịch Phàm nhìn chăm chăm Kỳ Ninh nghĩ nghĩ, chờ đến khi tu vi của cậu cao hơn chút nữa, bọn họ sẽ có thể....cùng nhau nghiên cứu vài bộ pháp song tu tổ tiên anh để lại.

Khi Kỳ Ninh đã thu toàn bộ ngọc thạch vào không gian, mới hậu tri hậu giác phát hiện ánh mắt nóng bỏng của Mạc Dịch Phàm đang si mê cùng hưng phấn nhìn chăm chăm mình khiến cậu chỉ có thể lãng tránh nhìn nơi khác theo bản năng.

"Không phải anh nói thời gian không còn nhiều hay sao?"

Kỳ Ninh da mặt mỏng, thật ựự không thể chịu nổi anh mắt nóng bỏng của Mạc Dịch Phàm, đành lãng sang chuy ệnkhác.

"Mộ Hàm Phong vẫn còn đang đợi tin, chúng ta..."

Không đợi Kỳ Ninh nói xong, Mạc Dịch Phàm đã cường thế hôn lên môi cậu, đầu lưỡi dụ dàng đảo quanh khoé miệng sau đó tách ra hàm răng của Kỳ Ninh đưa lưỡi vào trong, từng tấc từng tấc chiếm lĩnh lãnh địa, lại nhẹ nhàng dẫn dụ cậu cùng triền miên một lúc lâu mới lưu luyến tách ra. Anh biết hiện tại không phải lúc để thân mật, bọn họ cần có chuyện quan trọng phải làm.

(màn hôn này chỉ đúng 2 dòng mà thôi, em thêm xàm xàm vô đấy)

Hai người nhanh chóng trở lại chỗ cũ. Mộ Hàm Phong có thể xác định, Kỳ Ninh và Mạc Dịch Phàm nhất định sẽ giúp hắn trà trộn vào sở nghiên cứu. Đôi khi người xa lạ còn đáng tin hơn là người quen, cho dù là lợi ích hay quan hệ cũng càng đáng tin cậy hơn người bên gối. Mộ Hàm Phong thà rằng lựa chọn Mạc Dịch Phàm cũng không muốn mạo hiểm tin tưởng đồng đội mình. (MHP này chắc đẻ ngược)

"Tôi không hy vọng chuyện này ngoài hai người ra sẽ khó người thứ ba biết được. Sau lần này, mặc kệ số thuốc kia có dùng được hay không tôi cũng đã dự định rời đi về phía Tây."

Mộ Hàm Phong chậm rãi sửa lại cổ áo.

"Khu phía đông trước mạt thế là một khu đô thị phồn hoa, dân cư nhiều hơn phía tây rất nhiều, tôi cảmthấy không an toàn lắm."

Kỳ Ninh có chút ngạc nhiên, trong l òngcũng hiểu lời Mộ Hàm Phong nói là đúng. Chỉ là cậu và Mcạ Dịch Phàm còn có chuyện phải đến thành phố A. Ở đó là đại bản doanh của Mạc gia, bọn họ không thể trực tiếp dời đến khu phía tây.

"Tôi sẽ kuê người sắp xếp tốt cho anh."

Mạc Dịch Phàm hứa hẹn nói.

"Chẳng qua anh xác định người bạn kia của anh nói chuyện cơ mật trong sở nghiên cứu ra ngoài là nguyện ý giúp chúng ta thông qua "tuyển chọn" để trở thành người được thí nghiệm thành dị năng giả không gian? Sẽ có được cơ hội thử thuốc cải tạo gen hay sao?"

Mộ Hàm Phong ngừng một chút mới nói.

"Cậu ấy làm việc luôn luôn chu đáo chặt chẽ, cẩn thận. Ngoài chúng ta ra cậu ấy còn an bài nhân thủ ở phòng điều khiển. Buổi tối hôm đó máy theo dõi sẽ tắt trong ba mươi phút. Trong khoảng thời gian đó chúng ta phải hành động nhanh chóng."

Mộ Hàm Phong không hề nói sau khi lấy được thuốc rồi sẽ làm gì, cũng không hề nhắc đến việc bọn họ ra vào sẽ có ghi hình lại. Ít đi chừng ấy người vô cùng dễ nhận ra.

Mạc Dịch Phàm và Kỳ Ninh liếc nhìn nhau một cái, hiển nhiên cũng đã tỉ mỉ ngẫm lại lời nói của Mộ Hàm Phong. Bất quá nếu Mộ Hàm Phong đã tính trước được đường lui, đương nhiên bọn họ cũng có.

Kỳ Ninh vốn dĩ không muốn Mạc Dịch Phàm mạo hiểm đến sở nghiên cứu, nhưng ngoài ý muốn Mạc Dịch Phàm lại đưa ra đồng hồ không gian lén lút khuyên cậu.

"Tiểu Ninh cũng biết anh có không gian trong tay. Tuy không thể làm ruộng múc nước ở đó nhưng lại có thể trốn vào bên trong. Em cũng đã đưa cho ánh rất nhiều vật tư dự trữ. Bất kể như thế nào Tiểu Ninh cũng phải tin anh, nếu có chuyện xảy ra anh nhất định sẽ trốn vào không gian. Mộ Hàm Phong có đường lui thì chúng ta cũng có. Anh có không gian để trốn vào, bất luận có nguy cơ gì cũng sẽ không đem tính mạng mình ra cược. Tiểu Ninh không cần phải lo lắng có được không?"

Kỳ Ninh không còn cách nào khác. Nếu Mạc Dịch Phàm đã kiên quyết muốn đi, trên người anh cũng có không gian bảo mệnh, cậu đành phải nhắc anh cẩn thận vài câu trước khi hành động mà thôi.

"Mọi người cứ đi trước đi, tôi và Tiểu Ninh nhất định sẽ đuổi kịp trong thời gian ngắn nhất."

Mạc Dịch Phàm nhàn nhạt nói. Ngoại trừ Mạc Tứ ngoài ý muốn liếc nhìn anh một cái mới chần chừ bước ra thì những người khác đều theo thói quen nghe theo lời Mạc Dịch Phàm phân phó, nhanh chóng ra ngoài. Dù sao Mạc Dịch Phàm cũng là dị năng giả hệ lôi cấp ba, còn bọn họ ngay cả một người lên cấp hai cũng không có, ở lại không phải là hỗ trợ mà là liên luỵ.

Mộ Hàm Phong ở một bên tự mình tạo vết thương, Mạc Dịch Phàm lại giả có hình xăm trên cơ thể. Đợi đến khi hai người bị sở nghiên cứu đến "bắt" vì tương lai tốt đẹp của nhân loại, Kỳ Ninh mới chậm rãi từ không gian bước ra ngoài. Mặc dù Mạc Dịch Phàm có nói cậu sẽ hộ trợ tiếp ứng hai người bên ngoài nhưng cũng không thể không làm gì. Đặc biệt, đây là cơ hội tốt nhất để cậu trở thành "dị năng giả không gian."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.