Hacker Otaku VS. Tổng Tài

Quyển 11 - Chương 2: Cẩn Thiện kể chuyện




Liễu Kình Vũ chủ trì cuộc họp báo lần này, tuy có xuất hiện chút chuyện ngoài ý muốn nhưng cuối cùng vẫn là thành công tốt đẹp.

Thành phố Nam Bình thông qua cuộc họp báo này đã gây ảnh hưởng lớn, chứng minh đây là một Đại hội giao lưu kinh tế vô cùng thành công. Hơn nữa thành phố Nam Bình và thành phố Thương Sơn đã đạt thành hiệp nghị hợp tác hỗ trợ. Tuy rằng vẫn đang trong giai đoạn nghiên cứu thảo luận nhưng quyết định này đã thông báo cho giới truyền thông biết rồi. Điều này rất có tác dụng trong việc mở rộng lực ảnh hưởng của hai thành phố. Mà Hồ Hải Ba và Vương Trung Sơn là hai vị lãnh đạo chủ chốt cũng đều tán thành.

Có thể nói, tất cả mọi người đều đạt được thứ mà mình muốn.

Về phần Khương Tân Vũ, Liễu Kình Vũ, thành quả bọn họ đạt được càng nhiều hơn. Khương Tân Vũ đã có được chiến tích làm người ta vô cùng rung động, còn Liễu Kình Vũ thì đã chứng minh được năng lực của mình trước Vương Trung Sơn cũng như toàn bộ thành ủy thành phố Thương Sơn. Tuy quan hệ với đám người Lý Đức Lâm, Trịnh Hiểu Thành càng thêm chuyển biến xấu, nhưng bản thân mối quan hệ đó cũng không có khả năng dịu đi bao nhiêu, cho nên đối với chuyện này, Liễu Kình Vũ căn bản cũng không để ý.

Khi cuộc họp báo kết thúc cũng đã gần 17h, còn gần một tiếng đồng hồ nữa thì khu triển lãm đóng cửa. Tuy nhiên, Liễu Kình Vũ vẫn từ biệt đám người Vương Trung Sơn, tiếp tục quay về gian triển lãm thủ vững cương vị. Bởi vì Liễu Kình Vũ cho rằng, kể cả đến khi gần kết thúc, vẫn không loại trừ khả năng có nhà đầu tư đến điều tra nghiên cứu và khảo sát. Quận Tân Hoa ngàn dặm xa xôi đến Nam Bình tham gia hoạt động, một cơ hội nhỏ cũng không thể bỏ qua.

Bỏ ra tâm huyết cũng không phụ lòng người.

Ngay khi các gian triển lãm khác đang thu dọn đồ đạc chuẩn vị rời đi, nhân viên công tác đã chạy hết, bên gian triển lãm của Liễu Kình Vũ vẫn không có bất kỳ dấu hiệu muốn thu dọn, bọn họ vẫn như cũ đứng vững ở vị trí, nghiêm túc tiếp đón từng người khách đến tham quan.

17h55, cách thời gian đóng cửa năm phút đồng hồ, có một người trung niên chừng 50 tuổi, thân mặc một bộ quần áo rộng thùng thình, cất bước đi vào Khu triển lãm, xung quanh ông ta có vài người mặc tây phục màu đen, đeo kính đen hộ tống.

Giờ phút này, hơn nửa các gian triển lãm đã vườn không nhà trống, đến 90% đều đang lục tục thu dọn đồ đạc, căn bản không có ai tình nguyện tiếp đón người đàn ông này. Tuy rằng cũng có một, hai gian chạy ra tiếp đón, nhưng ông ta nhìn mấy lần, không thấy có hứng thú liền rời khỏi. Rất nhanh, ông ta đã đi đến trước gian triển lãm của đám người Liễu Kình Vũ.

Giờ phút này, đám người Liễu Kình Vũ đang tiếp đón một ông cụ chừng hơn 60 tuổi, đang giảng giải cho ông cụ các ưu thế và đặc điểm của quận Tân Hoa. Đến cuối cùng, ông cụ đề xuất muốn lấy ba tấm ảnh tư liệu, Tần Duệ Tiệp tươi cười lấy ra đưa cho ông ta. Ông cụ cảm thấy vô cùng hài lòng rời khỏi.

Nhìn thấy biểu hiện của đám người Liễu Kình Vũ, người đàn ông trung niên kia sắc mặt liền dịu đi, tìm một chỗ ngồi xuống, nói với Liễu Kình Vũ: - Anh bạn, tôi hơi mệt, có thể cho tôi xin chén trà được không?

Liễu Kình Vũ cười nói: - Không thành vấn đề, xin ngài chờ một chút.

Nói xong, Liễu Kình Vũ đi qua tìm một cái cốc giấy mới, cho mấy lá trà vào trong cốc, lấy thêm nước nóng từ máy đun nước, sau đó mới nhẹ nhàng đem cốc nước đặt trước mặt ông ta, cười nói: - Xin mời ngài.

Người đàn ông vừa uống trà, cũng không có nói chuyện mà chỉ đưa mắt nhìn xung quanh.

Đám người Liễu Kình Vũ liền yên lặng đứng ở bên cạnh, lẳng lặng cùng đợi.

Giờ phút này, khu Triển lãm bắt đầu gọi loa phát thông báo, yêu cầu các đơn vị tham gia triển lãm thu dọn đồ đạc, chuẩn bị rời đi.

Nhưng người đàn ông kia vẫn ngồi nhàn tản uống nước, như thể không nghe được tiếng loa thông báo.

Liễu Kình Vũ và đám người Tần Duệ Tiệp, bởi vì đã sớm được Liễu Kình Vũ quán triệt, chỉ cần có một khách hàng đang ở đây, bọn họ tuyệt đối không được biểu hiện thái độ lo âu và bất mãn.

Hai mươi phút.

Người đàn ông ngồi trong gian triển lãm, uống trà suốt hai mươi phút.

Liễu Kình Vũ bọn họ cứ như vậy yên lặng chờ đợi cũng đã hai mươi phút. Trong lúc đó, Liễu Kình Vũ tự mình đi rót thêm nước vào cốc cho ông ta, còn đáp ứng thay một lần lá trà.

Người đàn ông cũng không hỏi những vấn đề khác, Liễu Kình Vũ cũng không quấy rầy ông ta.

Sau hai mươi phút, người đàn ông cười nói với Liễu Kình Vũ: - Ừ, tốt lắm, Liễu Kình Vũ à, cậu rất có trí tuệ, rất có bản lĩnh. Được, vì thái độ của nhân viên công tác quận Tân Hoa các cậu, tôi quyết định Tập đoàn công nghiệp năng lượng mới tỉnh Hà Tây chúng tôi sẽ đến Thành phố Thương Sơn các cậu xây dựng một nhà máy pin và một nhà máy linh kiện ô tô sử dụng nguồn năng lượng mới. Kỳ đầu tiên sẽ đầu tư một tỷ.

Nghe người đàn ông nói những lời này, Liễu Kình Vũ liền mở to hai mắt. Tuy rằng hắn có thể nhìn ra được, người đàn ông này không phải nhân vật đơn giản, nhưng thật không ngờ một câu đã nói đầu tư một tỷ. Điều này làm cho Liễu Kình Vũ có cảm giác không thể tin nổi.

Tuy nhiên Liễu Kình Vũ lấy lại bình tĩnh rất nhanh, hắn cũng không tỏ thái độ muốn ưu đãi thật nhiều, ngược lại vô cùng nghiêm túc đề nghị: - Quý ngài, tôi không biết ngài là ai, cũng không biết những lời ngài vừa nói là thật hay giả. Nhưng tôi muốn đề nghị ngài, đầu tư xây dựng nhà máy là việc đại sự, nhất là dính đến hạng mục đầu tư lên đến một tỷ, hẳn là ngài nên tìm hiểu kỹ hoàn cảnh đầu tư, vị trí địa lý, giao thông, tình hình cuộc sống, thậm chí là tình hình khí hậu ở nơi đó, sau đó mới nên quyết định, mới có thể đầu tư có lợi. Đương nhiên, đây chỉ là đề nghị của cá nhân tôi, có lẽ ngài có suy nghĩ của riêng mình. Nhưng tôi cho là tôi cần phải nói rõ với ngài mấy vấn đề này.

Nghe được những lời này của Liễu Kình Vũ, người đàn ông mỉm cười, chỉ vào Liễu Kình Vũ nói: - Liễu Kình Vũ à Liễu Kình Vũ, cậu thật là thông minh đấy, không ngờ phản bác lại tôi. Được, tôi có thể nói cho cậu biết, tôi chính là Chủ tịch HĐQT Lý Chính Đông của tập đoàn công nghiệp năng lượng mới tỉnh Hà Tây. Tập đoàn chúng tôi gần đây vẫn muốn tiến quân vào thị trường Đông Bắc, bởi vì nơi đó cơ hội thị trường vô cùng lớn, hơn nữa triển vọng phát triển ngành năng lượng mới cũng rất rộng mở.

Dự án đầu tư nhà máy kiến thiết và lắp ráp linh kiện thì chúng tôi vẫn đang suy nghĩ rồi, chỉ có điều chưa quyết định đặt ở đâu. Một mặt là do các đơn vị đến tìm chúng tôi để hợp tác tương đối nhiều, mặt khác là do chúng tôi cũng đã cho người đi điều tra thị trường rồi. Phát hiện tỉnh Bạch Vân của các cậu mọi phương diện đều có ưu thế nhất định, cho nên trong lòng tôi đã nhất định phải đầu tư ở tỉnh Bạch Vân.

Về phần cụ thể ở địa phương nào, quả thực tôi vẫn luôn suy nghĩ. Nói thật, trong triển lãm lần này, tôi đã phái vài tổ đến điều tra nghiên cứu, điều khiến tôi không thể tin nổi là gần như tất cả các tổ điều tra đều cho rằng quận Tân Hoa các cậu là địa điểm đầu tư tốt nhất. Mặc dù vị trí địa lý cũng như giao thông của các cậu so với các quận, huyện khác ưu thế không phải đặc biệt rõ ràng.

Cho nên hôm nay tôi muốn tự mình đến đây một phen. Những biểu hiện của nhân viên công tác quận Tân Hoa các cậu khiến tôi vô cùng tán thưởng, nhất là cậu, thân là một Phó chủ tịch quận lại có thể đối đãi chân thành với một người nhìn qua không hề có thành ý. Điều này chứng minh nhân phẩm của cậu rất tốt. Cho nên đầu tư ở quận Tân Hoa, tôi rất yên tâm. Lấy hợp đồng mẫu của các cậu ra đây, tôi xem qua một chút, có thời gian thì tôi có thể ký tên ngay tại đây.

Nghe xong những lời nói của Lý Chính Đông, Liễu Kình Vũ thật sự có chút giật mình. Hắn không ngờ vị Chủ tịch HĐQT này lại làm việc quyết đoán như vậy.

Nhìn thấy ánh mắt ngạc nhiên của Liễu Kình Vũ, Lý Chính Đông mỉm cười, nói: - Liễu Kình Vũ, không cần ngạc nhiên như thế. Tôi có thể nói rõ cho cậu biết, tôi từng là một thành viên của Đại đội đặc chủng Nanh Sói. Tôi chuyển nghề hơn 15 năm mới có được thành tựu như ngày hôm nay. Từ trên người cậu, tôi thấy được khí chất của đại đội Nanh Sói, cho dù cậu có phải là xuất thân từ đại đội Nanh Sói hay không, nhưng tôi vẫn rất yêu thích khí chất của cậu. Tôi tin rằng chúng ta có thể hợp tác tốt đẹp.

Khi nói những lời này, Lý Chính Đông chính là giảm thấp âm thanh, nói gần bên tai Liễu Kình Vũ. Dù sao bọn họ cũng từng là quân nhân, cho nên điều lệ giữ bí mật vẫn luôn phải tuân thủ.

Nghe được Lý Chính Đông nói như vậy, Liễu Kình Vũ hai tay chắp lại, hướng về phía Lý Chính Đông làm lễ, sau đó hai ngón tay cái nhấn một cái vào ngực, khẽ mỉm cười với Lý Chính Đông: - Tạ ơn tiền bối ủng hộ.

Nhìn thấy động tác này của Liễu Kình Vũ, đến lượt Lý Chính Đông kinh hãi rồi.

Bởi vì đây là ám hiệu khi Đại đội trưởng đại đội Nanh Sói chào hỏi tiền bối, cho đối phương biết thân phận của mình. Chỉ có ai từng là Đại đội trưởng đại đội Nanh Sói mới biết được. Rất hiển nhiên, sau khi Liễu Kình Vũ nghe tên của mình, không ngờ xác nhận chính mình trước kia cũng từng là Đại đội trưởng Nanh Sói. Điều này khiến cho ông ta vô cùng khiếp sợ.

Bởi vì tên của những người từng là Đại đội trưởng đều vô cùng bí mật, chỉ có một bức ảnh và số hiệu để nhận biết thôi.

Liễu Kình Vũ phát ám hiệu này với mình, rõ ràng là đã nhận ra mình.

Tuy rằng Lý Chính Đông từ khí chất xác nhận Liễu Kình Vũ đã từng thuộc Nanh Sói, nhưng thật không ngờ hắn từng là Đại đội trưởng, hơn nữa còn trẻ như vậy đã xuất ngũ.

Tuy nhiên Lý Chính Đông cũng không phải người bình thường, rất nhanh chóng ông ta bình tĩnh trở lại, vươn tay ra nói: - Được, hợp tác vui vẻ.

Liễu Kình Vũ cũng đưa tay ra. Khi hắn nắm vào bàn tay kia, cổ tay của Lý Chính Đông chậm rãi tăng lực. Đây là ông ta nói cho Liễu Kình Vũ biết, tôi đây đang muốn thử thách cậu.

Liễu Kình Vũ tươi cười ứng đối, tay cũng dần dần tăng lực.

Ba mươi giây.

Hai người bắt tay chừng ba mươi giây, sau đó mới chậm rãi buông ra.

Lý Chính Đông nhìn Liễu Kình Vũ, trong ánh mắt hoàn toàn là sự hài lòng. Vừa rồi, ông ta đã nhìn ra thực lực của Liễu Kình Vũ không phải bình thường, so với mình năm đó chỉ có hơn không kém.

Tiếp theo, Lý Chính Đông xem một lượt bản hợp đồng mẫu, đề xuất mấy ý kiến sửa chữa, sau khi in ra thì trực tiếp ký ngay tại hiện trường, vô cùng sảng khoái.

Hợp đồng ký kết xong, Liễu Kình Vũ và Lý Chính Đông cùng trao đổi phương thức liên lạc, sau đó ông ta rời đi.

Nhìn bóng lưng Lý Chính Đông rời đi, Lý Hiểu Hà dùng giọng điệu vô cùng khoa trương nói:

- Phó chủ tịch quận à, chúng ta phát tài rồi. Thật không ngờ, cứ như vậy thì thành tích sẽ tăng gấp bội đấy.

Vừa lúc đó, điện thoại di động của Liễu Kình Vũ vang lên. Là Lý Đức Lâm gọi tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.