Hắc Tình Âm Thầm Ôm Lấy Em

Chương 43




Lúc trở lại biệt thự trên nói, Trương Hân ôm cái rương rất chặt, dù ai khuyên như thế nào cũng không buông ra.

“Phu nhân, cô ăn một chút đi.”

Trương Hân dường như không nghe thấy, ôm cái rương thật chặt, cô dùng sức đến nỗi các đầu ngón tay đều đã trắng bệch, dường như cô sợ chỉ cần hơi buông tay thì cái rương sẽ biến mất, dùng sức ôm thật chặt.

Vương Bưu thấy vậy, chỉ có thể mắt đỏ hoe mà đứng sang một bên.

Tiền Hiểu cắn răng lườm anh một cái, anh nhẹ nhàng đi đến ghế sô pha ngồi bên cạnh Trương Hân, nhẹ nhàng an ủi, “Phu nhân, cô đã 3 ngày không ăn gì rồi, lão đại đi rồi chúng ta ai cũng rất đau lòng, trong bụng cô còn có đứa con, con cô chỉ mới hơn 1 tháng, cô cứ tiếp tục như vậy sợ rằng sẽ có chuyện đó, vả lại lão đại... nếu trên trời có linh thiêng, cũng sẽ muốn cô giữ gìn sức khỏe thật tốt. Đứa bé vẫn còn nhỏ, không thể chịu nổi sự dày vò này đâu, đây cũng là huyết mạch duy nhất của lão đại rồi.”

Quả nhiên, nhắc đến đứa con, Trương Hân liền có phản ứng.

Tiền Hiểu vui mừng, đưa tay tiếp lấy cái rương, ôn nhu nói, “Phu nhân, tôi giúp cô giữ cái rương này, cô cứ ăn chút gì trước đi, ăn xong tôi trả lại cho cô.”

“Không!”

Trương Hân ôm chặt cái rương không chịu buông tay.

Tiền Hiểu khuyên nửa ngày đều vô dụng.

Rất lâu sau Tiền Hiểu liền kéo Vương Bưu ra trước cửa, “Phu nhân cứ tiếp tục như vậy không phải là cách, chúng ta phải nghĩ ra cách gì đó!

Vương Bưu cười khổ, “Nghĩ cách gì? Phu nhân như vậy e rằng chỉ có lão đại sống lại, không thì... ai khuyên cũng không có tác dụng đâu.”

Tiền Hiểu thở dài, quả thật cô cũng không có chủ ý gì.

Mắt Vương Bưu đỏ lên, “Bây giờ phải làm sao đây? Chúng ta phải nghĩ cách cho lão đại được hạ táng, thời tiết nóng như vậy, đã bắt đầu có mùi lạ rồi, nếu còn tiếp tục không hạ táng... sợ là sẽ có mùi hôi mất.” Nói đến đây mắt của Vương Bưu lại đỏ hơn, “Lão đại là một người trọng sĩ diện như vậy, chắc sẽ không nghĩ tới sẽ phải chết thê thảm như vậy...”

Nhắc tới Lãnh Mạc, cả hai người đều trầm mặc xuống.

Tiền Hiểu tựa vào cửa, nhìn về phía Trương Hân, nhịn không được liền thở dài, “Muốn cho lão đại được an táng, trước hết phải được phu nhân đồng ý a, chứ với tình hình bây giờ của phu nhân, không biết sẽ còn xảy ra vấn đề gì nữa.”

Tiền Hiểu còn lo lắng rằng Trương Hân sẽ không thể chịu đựng nổi.

Khi lão đại không còn nữa cô mới tình cảm Trương Hân dành cho lão đại sâu đậm đến mức nào, Trương Hân bây giờ rõ ràng là đang tìm đến cái chết, không ăn không uống cũng không ngủ, chỉ lặng lẽ khóc, giống như một con rối không có linh hồn vậy.

Tiền Hiểu nhìn hai con mắt của Trương Hân.

Chỉ mới mấy ngày mà hai con mắt đã sưng to bằng hạt đào, mí mắt đã chuyển sang màu xanh đen, tròng trắng tròng đen đều đầy tia máu.

Tinh thần của cô... có thể sụp đổ bất cứ lúc nào!

“Thật sự là không ổn rồi, tối nay chúng ta chích cho phu nhân một liều thuốc an thần, chờ cô ấy ngủ rồi chúng ta bố trí tang lễ cho lão đại!”,Tiền Hiểu đề nghị.

“Được!”

...

“Gâu, gâu gâu gâu!”

Chó Phốc Sóc đang nằm trên ghế sô pha đột nhien sủa lên, tiếng chó sủa làm Trương Hân tỉnh người, cô bỏ cái rương xuống, ôm lấy Tiểu Bác Mỹ, “Mày biết chủ nhân của mày không ở đây nên cảm thấy thương tâm rồi phải không?”

Chó Phốc Sóc không biết nói, chỉ hướng vào cái rương sủa loạn xạ.

“Gâu gâu, gâu gâu gâu!”

Trương Hân ôm chặt con chó vào lòng, mắt cảm thấy hơi nhức nhức, 3 ngày nay dường nhu cô đã khóc cạn nước mắt, giờ có muốn cũng không còn nước mắt để khóc nữa, “Có phải mày muốn nói với tao, ở trong cái rương này không phải Lãnh Mạc không?”

“Gâu gâu!”

“Tao cũng không tin đâu, sao có thể là anh ấy, rõ ràng 3 ngày trước tao với anh ấy còn gọi video cho nhau, mọi chuyện vẫn rất êm đẹp, sao bây giờ anh ấy lại biến thành đống thịt thối này được... Tao không tin a, một người mạnh mẽ như anh ấy, tao còn chưa bao giờ thấy anh ấy bị thương qua, sao bây giờ lại chết được. Cho nên... người trong rương này căn bản không thể là anh ấy, có đúng không! Có lẽ bây giờ anh ấy đang bị thương nặng, không thể đến gặp tao nên mới giả bộ tạo ra tình huống như vậy, mày nói có phải không?”

“Gâu gâu...”

“Đến mày mà cũng không tin tao hay sao?”

Chó hiểu tính người, Chó Phốc Sóc cảm nhận được cảm xúc hỗn loạn của Trương Hân, nên dù bị ôm đến đau cũng không giãy giụa, chỉ kêu ư ử trong vòng tay của Trương Hân.

Tối hôm đó, Tiền Hiểu và Vương Bưu thấy tình hình của Trương Hân thật sự không ổn, liền tiêm thuốc an thần cho cô.

Nhìn Trương Hân ngủ thiếp đi, Vương Bưu cảm thấy có chút lo lắng, “Như vậy sẽ không xảy ra chuyện gì chứ.”

“Có thể xảy ra chuyện gì, không để cô ấy nghỉ ngơi cho tốt mới là có chuyện đó.”

Tiền Hiểu ôm lấy cái rương ở đầu giường, đưa cho Vương Bưu giữ, “Bớt nói nhảm đi, tranh thủ thời gian lo hậu sự cho lão đại kìa, nhân tiện nhắc nhở anh em cấp dưới thông minh một chút, lão đại không còn chắc chắn sẽ có nhiều bang phái tìm tới chúng ta để kiểm chuyện, những tên phế vật đó không phải đều cho rằng chỉ cần lão đại không cần chúng sẽ có cơ hội vùng dậy hay sao, Chúng ta đều là người do lão đại đích thân nuôi dưỡng, không thể để giang sơn do lão đại cực khổ gầy dựng nên bị hủy đi như vậy được.”

Vương Bưu kiên định gật đầu.

“Cho nên chúng ta phải chăm sóc phu nhân thật tốt, anh lo việc ngoài sáng, còn việc trong tối thì để tôi lo, sau này phu nhân sinh đứa bé ra, dù là trai hay gái chúng ta cũng phải nuôi dưỡng đứa bé trở thành người thừa kế của lão đại.”

Vương Bưu gật đầu!

Hôm nay bọn phóng viên tìm đến quá nhanh, có lẽ tin tức về phu nhân đã bị bại lộ, nếu để người ngoài biết phu nhân là người phụ nữ của lão đại, lại còn đang mang thai, chắc chắn sẽ không bỏ qua, cho nên bọn họ phải bảo vệ phu nhân thật tốt!

...

Trương Hân mơ thấy Lãnh Mạc!

Cô mơ thấy Lãnh Mạc đang nắm chặt tay cô, nhỏ tiếng nói gì đó với cô, nhưng âm thanh quá nhỏ, cô không thể nghe rõ ràng được. Còn chưa kịp cẩn thận lắng nghe thì cảnh trong mơ đột nhiên thay đổi, biến thành hiện trường nổ bom, Trương Hân đang ở bên ngoài khu vực bom nổ, cô muốn liều mạng qua đó kéo Lãnh Mạc ra nhưng dù cô cố gắng như thế nào thì khoảng cách giữa cô và Lãnh Mạc lại càng lúc càng xa.

Cô lớn tiếng gào thét, nhưng Lãnh Mạc không thể nghe được tiếng của cô.

Bùm ——

Tiếng nổ vang lên, ánh sáng chói mắt, Trương Hân trợn to mắt nhìn Lãnh Mạc bị nổ thành nhiều mảnh ngay trước mặt!

“Xoạc ——“

Trương Hân ngồi bật dậy, tim đập nhanh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, thở hổn hển, toát hết mồ hôi lạnh!

Bên ngoài cửa sổ một màu tối đen!

Đêm... cũng đã rất khuya rồi!

...

Mà cùng lúc này!

Trong phòng tổng thống của khách sạn ở thành phố a, James nhận được tin tức từ người điều tra.

“James tiên sinh, theo điều tra, cô gái tên Trương Hân đó, không hề tra được có bất kỳ quan hệ gì với Lãnh Mạc.” Tên lính dưới do dự một chút hỏi tiếp, “Có phải chúng ta điều tra sai hướng rồi không?”

James cầm ly rượu đỏ.

Lắc lắc ly rượu trong tay, nghe những lời vừa rồi, hắn chợt cười, nhìn lính dưới, “Người như Lãnh Mạc,người mà hắn càng để tâm thì càng giấu kỹ, Trương Hân đó... chắc chắn là người con gái hắn ta yêu thật lòng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.