Hắc Tình Âm Thầm Ôm Lấy Em

Chương 1-2




Tô Tố đoán không sai

Lãnh Mạc đích thực trong điện thoại có lắp đặt chút gì đó, anh vì muốn phòng tránh Trương Hân lại cùng anh chơi trò mất tích, lần này ở trong điện thoại mới lắp đặt hệ thống định vị theo dõi trên toàn thế giới cao cấp, chỉ cần Trương Hân mang theo điện thoại, ở bên này của anh có thể lập tức nhận được thông báo, lập tức có thể xác định vị trí hiện tại của Trương Hân

Trương Hân đương nhiên không biết điều này, ôm lấy điện thoại phải gọi là vui sướng

Thời gian có người bầu bạn dường như trôi qua thật nhanh, nhìn cái trời sắp tối rồi, Tiểu Hy và Tô Tố cũng phải về nhà, Trương Hân tiễn hai người bọn họ ra cửa, nét mặt nuối tiếc, “hai người các cậu nhớ có rảnh thì thường xuyên1đến thăm tớ à, tớ bây giờ giống như người già không tổ ấm vậy, rất cần sự quan tâm của các cậu à”

Người già không tổ ấm...

Tô Tố và Tiểu Hy suýt chút nữa phụt ra

Tô Tố vẫy vẫy tay với cô ấy, “biết rồi, cậu yên tâm đi, tó khoảng thời gian này khá rảnh rỗi, có thời gian sẽ đến thăm cậu, cậu thành thành thật thật ở đây, đợi khi nào người của Lãnh Mạc không tìm cậu nữa, tớ sẽ thông báo cho cậu!”

Trương Hân gật đâu liê liệ

Sau khi hai người đó rời đi, trong nhà lại chỉ còn một mình Trương Hân!

Ồ! Không!

Còn có một chú chó phốc sóc nhỏ bé trắng tuyết!

Trương Hân buồn nản ôm lấy chú chó phốc sóc vào lòng, cái đầu nhỏ bé chú chó nhỏ, toàn thân trắng tuyết, vô cùng dễ thương. Trương Hân đưa tay1ra trêu đùa với nó, chú chó nhỏ cũng có tính khí, không quản Trương Hân đùa giỡn làm sao, nhìn cũng không thèm nhìn cô một cái

“Ya! Cũng có tính cách ghê!” Trương Hân hứ nhẹ một tiếng, ôm lấy hai chân trước của nó, nhìn vào trong mắt của nó, khuôn mặt hung hăng, “cái tính cách này của nhà mi làm sao mà giống yi chang một ai đó vậy!”

Tên Lãnh Mạc đó không phải cũng thế này sao, đối với ai cũng lạnh nhạt hờ hững!

Chú chó phốc sóc nhỏ nhìn thấy Trương Hân hung dữ, “gâu gâu” sủa thẳng vào cô

“Còn dám cắn ta! Tên nhóc này tính phí không nhỏ à. Hứ! Ta quyết định rồi, tên gọi về sau của nhà mi là Tiểu Lãnh Mạc! ha ha, đúng, gọi là Tiểu Lãnh Mạc thật phù hợp” Trương Hân véo hai má của chú5chó, “nghe thấy chưa hả, tên gọi về sau của nhà mi là Tiểu Lãnh Mạc! nào nào nào, Tiểu Lãnh mạc, kêu một tiếng cho chị nào”

“Gâu! Gâu gâu!”

“Rất tốt rất tốt, nhớ đó, chỉ cần mi ngoan ngoãn, chị sẽ không ngược đãi mi!”

Khi Tiền Hiểu mang cơm tối đến cho Trương Hân, nhìn thấy Trương Hân đang chơi đùa cùng chú chó nhỏ, nghe thấy Trương Hân một khẩu một tiếng “Tiểu Lãnh Mạc” Tiền Hiều chân bước vấp ngã, suýt chút nữa làm đổ hộp thức ăn trên tay

Cái cô Trương Hân này... sao mà giống đại ca vậy!

Tiền Hiểu nhìn chú chó nhỏ trong lòng của Trương Hân, mấy tiếng trước đây, đại ca vẫn còn ôm con chó nhỏ này, một khẩu một tiếng “Tiểu Trương Hân”, bây giờ chú chó nhỏ này đến tay của Trương Hân, tên gọi đổi thành là “Tiểu Lãnh Mạc”

Hai2người này đến đặt tên cho chú chó nhỏ cũng đều có vị xấu xa như thế

“Trương Hân, có thể ăn cơm rồi”

“Ồ, đến đây đến đây”

Trương Hân ôm chú chó nhỏ, lấy cho nó chút đồ ăn trước, cô dùng bắt nhỏ lấy ít thức ăn chay cho chú chó ăn, kết quả tên nhóc này chỉ ngửi một chút, sau đó ghét bỏ ngoảnh đầu đi

“Còn khá xoi mói à!”

Điểm này cũng giống với Lãnh Mạc, không quản làm điều gì, đều xoi mói muốn chết!

Trương Hân càng ngày càng cảm thấy, chú chó nhỏ này đơn giản là hình ảnh thu nhỏ của Lãnh Mạc à, cái tên “Tiểu Lãnh Mạc” đúng thật là càng nghe càng phù hợp

Trương Hân lại lấy cho chú chó nhỏ một bát thịt miếng

Lúc này tên nhóc này vô cùng nể mặt, vẫy vẫy cái đuôi, ăn thì phải gọi là hoan9khoái

“Còn là động vật ăn thịt!”

Tiền Hiều ở một bên nhìn chú chó nhỏ ăn thức ăn, mép giật giật

May quá...

May mà hôm nay đại ca không kêu cô bỏ vào trong thức ăn đồ gì đó, nếu không thì chú chó nhỏ này lập tức ngủ, Trương Hân nhìn thấy không có chút hoài nghi mới lạ đó!

“Trương Hân, tôi ngày mai mà đến cho cô thức ăn cho chó vậy, cho chó cảnh ăn những thứ này, màu lông sẽ bị biến màu đó”

“Ồ, được thôi”

Bình thường, hàng ngày khi ăn cơm, Tiền Hiểu sẽ rời khỏi, hôm nay thì không có!

Trương Hân có chút kỳ lạ, “Tiền Hiểu, cô có muốn ngồi xuống ăn chút không?”

“Không cần không cần, tôi đã ăn cơm rồi”

“Ồ!”

Nét mặt của Tiền Hiểu như có lời muốn nói nhưng ngừng lại

“Cô có phải có lời muốn nói với tôi không?”

“Là có một vài1lời, không biết nên nói hay không nên nói...”

“Cô nói ra tôi xem sao!”

“Tôi có nghe nói à, nghe nói! Không biết chuyện này là sự thậy hay là giả!” Tiền Hiểu do dự nói, “Trương Hân, thực chất công việc chính của tôi là làm vệ sĩ cho người ta, có chút công phu, tôi nghe chủ sử dụng của tôi nói... nói cái người Lãnh Mạc đó, khoảng thời gian gần đây hình như bị người của xã hội đen truy sát! Ái... Trương tiểu thư cô làm sao rồi?”

Truy sát?

Có người truy sát Lãnh Mạc?

Trương Hân trong lòng phút chốc căng thẳng, “vậy thì anh ta làm sao rồi? Anh ta sẽ không có chuyện gì chứ... không đúng không đúng, anh ta mỗi lần đi ra khỏi cửa bên cạnh đều có bao nhiêu vệ sĩ như vậy, khẳng định sẽ không xảy ra chuyện...”

Tiền Hiểu trong ánh mắt lóe lên, tiếp tục nói, “thực tế lúc này đối với chúng ta mà nói là chuyện tốt, nếu như người ta thật sự thành công rồi, vậy Trương Hân cô có thể tự do rồi, đến lúc đó cũng không có người sẽ tìm đến cô, cô nghĩ muốn đi đâu thì đi đó, muốn làm gì thì làm cái đó, như thế không phải rất tốt sao!”

Trương Hân á khẩu không nói

Cô là muốn tự do, nhưng... nhưng tự do này... cái giá không phải muốn đổi lấy tính mạng của Lãnh Mạc!

Cô... trước giờ cũng chưa từng nghĩ muốn Lãnh Mạc chết à!

Chết...

Nghĩ đến khả năng này, trong lòng Trương Hân bắt đầu co rúm lại

Cơm cô cũng không ăn nổi nữa, từ trên ghế đứng dậy, không ngừng đi đi lại lại trong căn phòng, qua một lúc, cô nuôt nuốt nước bọt nhìn Tiền Hiểu, “cài này... Lãnh Mạc anh ta biết có người muốn truy sát anh ta không?”

“Chắc có biết! Lãnh Mạc trong xã hội đen, vả lại ở trong đó còn rất tốt, tin tức khẳng định nhanh hơn chúng ta, loại chuyện này anh ta chắc trong lòng có tính toán rồi”

Vậy thì tốt!

Vậy thì tốt...

Thế nhưng, trong lòng của Trương Hân vẫn không hoàn toàn thả lỏng, Tiền Hiểu tiếp tục nói, “nhưng mà chỉ có nghìn năm làm trộm, nào có nghìn năm chống trộm, nếu như người khác hạ quyết tâm muốn đối phó với anh ta, nói không chừng anh ta lúc nào thì gặp nạn rồi!”

Trương Hân vừa mới thả lỏng một chút thì lại căng thẳng lại

Khuôn mặt cô cứng đơ, “anh ta biết có người muốn truy sát anh ta, chắc sẽ cẩn thận”

“điều này không nói chắc chắn, Lãnh Mạc vì muốn tìm cô, ở thành phố A động tĩnh gây ra không hề nhỏ, sợ là sợ có người muốn lấy cô ra làm con mồi, đến lúc đó chẳng hay những người đó nói cô ở trong tay chúng, muốn Lãnh Mạc một mình đến cứu cô...”

“Không đâu không đâu, anh ta không có ngốc, làm sao sẽ làm như thế!”

Tiền Hiểu nhún nhún vai, “cái này ai biết được, thế lực của Lãnh Mạc thực tế khá lớn mạnh, anh ta ở trong thành phố A tìm cô lâu như vậy mà không tìm thấy, nếu như người khác biết chuyện của cô, lấy chuyện này làm thông tin, nói không chừng Lãnh Mạc tin, dù gì thì, anh ta tìm lâu như thế tìm không thấy người, chắc sẽ nghĩ là bị người khác tóm rồi!”

Sắc mặt của Trương Hân càng thêm cứng đơ rồi!

Lãnh Mạc... anh ta sẽ vì cô một thân một dao đi gặp mặt sao?

Không sợ là một âm mưu?

Anh ta chắc sẽ không ngu ngốc như thế, cũng sẽ không dốt chứ!

Nhưng...

Trong đầu Trương Hân lại xuất hiện ra âm thanh

Chẳng may thì sao!

Chẳng may anh ta thật sự làm như thế thì sao!

Vậy không phải nguy hiểm rồi

Nghĩ như thế, Trương Hân bỗng chốc nắm chặt lấy điện thoại trong tay!

Cô... có nên gửi tin nhắn cho Lãnh Mạc, nói cho anh ta, cô rất an toàn?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.