Hắc Tiểu Thư Của Tứ Đại Thiếu Gia

Chương 40: Vứt bỏ cột chống lò có tiểu JJ




Diệp Dương Thành đang nói chuyện bỗng chỉ hướng ngược lại sân thể dục, biểu tình như thể trông thấy thứ không nên nhìn.

Bị Diệp Dương Thành kêu làm Lâm Mạn Ny phản xạ nhìn hướng hắn chỉ, mở miệng hỏi:

- Cái gì?

Vù vù vù vù vù!

Thanh âm rất nhẹ, Diệp Dương Thành chạy tới gần Nhung Cầu nằm trên cỏ cách hơn ba mươi thước, rút chủy thủ đâm trong cơ thể nó ra cất vào Cửu Tiêu không gian. Diệp Dương Thành dùng tốc độ nhanh nhất ngưng kết ba viên linh châu, một viên bóp nát rắc trnêm iệng vết thương để linh lực tẩm bổ cho mau lành. Diệp Dương Thành nhét hai viên linh châu khác vào miệng Nhung Cầu, giúp nó nuốt xuống.

Làm xong tất cả Diệp Dương Thành chạy về vị trí ban đầu như thể chưa từng rời đi, nói:

- A, có lẽ ta nhìn lầm. Mới rồi ta thấy có sao băng.

Lâm Mạn Ny kinh ngạc nói:

- Sao băng? Có đâu?

Lâm Mạn Ny xoay người nhẹ vuốt mặt Diệp Dương Thành, đau lòng nói:

- A Thành, có phải ngươi rất mệt?

- Cắc hơi mệt thật.

Diệp Dương Thành không ngờ Lâm Mạn Ny suy nghĩ nhiều như thế, tròng mắt hắn xoay tròn đáp ngay:

- Eo mỏi muốn cụp xương sống, doạn thời gian trước chạy đôn chạy đáo không thể chăm sóc cơ thể mình.

- Mỏi eo?

Lâm Mạn Ny cắn môi, nhẹ ấn vuốt eo lưng Diệp Dương Thành:

- Là chỗ này sao?

- Ừm ừ! Đúng là chỗ này...

Diệp Dương Thành gật mạnh đầu, lộ biểu tình hưởng thụ, rên rỉ nói:

- Thoải mái... Thật là thoải mái...

Lâm Mạn Ny nhỏ giọng nói:

- Thế... Trở về phòng đi.

- Về phòng?

Diệp Dương Thành lặng lẽ liếc Nhung Cầu đã lảo đảo đứng dậy, hắn nghiêng người sang bên cạnh một bước che sau lưng mình, cười nói với Lâm Mạn Ny:

- Còn đang ban ngày, không hợp...

- Con người của ngươi kỳ cục vậy?

Lâm Mạn Ny dở khóc dở cười giậm chân:

- Người... Người ta đang nói là xoa bóp lưng cho ngươi.

Thấy Lâm Mạn Ny đỏ mặt, Diệp Dương Thành vội cười khều mũi nàng:

- Được rồi được rồi, nha đầu ngốc, nàng nghĩ ta không đoán ra được sao?

Diệp Dương Thành khom lưng nhận lấy quần áo từ bệnh viện đem về giặt tẩy từ tay Lâm Mạn Ny, nói:

- Đùa với nàng. Đi đi, không biết đám nhóc đi đâu rồi. Nàng đi phòng học kiếm thử xem, còn ta đi sân bóng.

Nghe Diệp Dương Thành nhắc, Lâm Mạn Ny lấy lại tinh thần, chu môi trừng hắn. Lâm Mạn Ny biết việc gấp là nhanh chóng tìm ra đám nhỏ nên gật dầu khẽ ừ, đi hướng ngược lại sân thể dục. Đằng sau ký túc xá là phòng học mấy xây của Quang Minh cô nhi viện. Bình thường sẽ có năm lão sư thay phiên dạy học trong lớp, lúc này là tiết học cuối cùng.

Diệp Dương Thành đứng ở sân bóng rổ, đằng sau một cây liễu xéo qua sân thể dục, mái hiên to che nắng đơn giản, bên dưới là sân bóng rổ mới xây.

Diệp Dương Thành sớm nghe bên phòng học có thanh âm, chắc chắn đám nchó ở trong phòng học. Diệp Dương Thành kêu Lâm Mạn Ny đi tìm là để đuổi nàng đi, có một số việc hắn không muốn cho nàng biết, ít nhất trước khi thời cơ chín muồi nàng không thể biết những chuyện kỳ lạ này.

Diệp Dương Thành không ngờ mơi bước vào sân thể dục thì thấy một cô bé run cầm cập núp sau gốc cây liễu bên ngoài sân bóng rổ. Diệp Dương Thành ngây người nhìn cô bé.

Diệp Dương Thành mới đi đến bên cây liễu thì cô bé nhào tới trước cẳng chân hắn.

- Diệp ca ca...

Cô bé ôm hai chân Diệp Dương Thành, gào khóc:

- Chó... Chó to cắn người...

- Cái này...

Diệp Dương Thành nghe tiếng cô bé khóc là biết ngay rắc rối to. Tuy Diệp Dương Thành có thể nhanh chóng xóa hết dấu vết để lại hiện trường, nhưng cô bé tình cờ nhìn thấy vụ việc thì sao?

Trong đầu suy nghĩ nhiều điều, Diệp Dương Thành khom lưng bế cô bé lên, lau nước mắt dính trên gò má.

Diệp Dương Thành dịu dàng nói:

- Ngoan, chó to không cắn người, Bảo nhi ngoan, không sợ.

- Nhưng... Nhưng Bảo nhi nhìn thấy...

Cô bé nức nở nói:

- Chó to... Chó thật sự cắn người sợ... Bảo nhi rất sợ...

Diệp Dương Thành nhìn cô bé sợ hai run rẩy trong ngực mình, hắn im lặng một lúc sau thở dài thườn thượt:

- Ài...

Diệp Dương Thành giơ tay phải vuốt đầu Bảo nhi, khẽ nói:

- Tiêu trừ thuật, đốt!

Lâm Mạn Ny thấy Diệp Dương Thành ôm Bảo nhi xuất hiện trước mặt mình thì sợ hết hồn, nàng chạy tới gần sờ trán Bảo nhi.

Ánh mắt Lâm Mạn Ny dò hỏi nhìn Diệp Dương Thành:

- A Thành, Bảo nhi làm sao vậy?

- Có lẽ chơi mệt nên thiếp ngủ.

Diệp Dương Thành biết Bảo nhi hôn mê là vì bị hắn xóa mất ký ức, nhưng hắn không thể nói ra.

Diệp Dương Thành nhìn biểu Lâm Mạn Ny sốt ruột, cười nói:

- Khi ta trông thấy con bé thì đang ngáy ngủ.

Lâm Mạn Ny kinh ngạc hỏi:

- Bảo nhi ngáy ngủ?

Diệp Dương Thành suýt vả miệng mình, vẽ rắn thêm chân.

Diệp Dương Thành cố ý đánh trống lảng:

- Ha ha, đã tìm được bọn nhỏ chưa?

Lâm Mạn Ny bị đánh lạc hướng:

- Ừm! Đều ở trong phòng học.

Nhung Cầu không biết đi đâu tắm xóa sạch vết máu trên người, toàn thân nó ướt sũng lóc cóc chạy tới gần.

- Gâu gâu!

Diệp Dương Thành thầm toát mồ hôi trán. Hú hồn hú vía.

Diệp Dương Thành vốn định cùng Lâm Mạn Ny về Quang Minh cô nhi viện một chuyến thăm đám nhóc, hơn sau giờ tối chở nàng đi nhà hàng ăn bữa tối ánh nến. Diệp Dương Thành không ngờ xe mới lái đến Quang Minh cô nhi viện thì thính giác nhạy bén nghe tiếng vang từ bên trong truyền ra. Vì không để Lâm Mạn Ny biết gì, Diệp Dương Thành mượn cớ đậu xe một lúc, chờ thanh âm trên sân thể dục biến mất mới kéo Lâm Mạn Ny vào Quang Minh cô nhi viện ngay.

Sau khi thăng cấp thần cách cửu giai, Diệp Dương Thành nắm giữ vài loại pháp thuật trung giai, có kết giới thuật trung giai. Diệp Dương Thành thầm thi triển kết giới thuật giam cầm tàn hồn trong kết giới, hao phí linh lực giữ cho kết giới thuật kéo dài, thế là có cảnh tượng lúc trước.

Trong lúc vào Quang Minh cô nhi viện Diệp Dương Thành suy nghĩ rất nhiều, khiến hắn chú ý nhất là tàn hồn chọn xuống tay với Nhung Cầu.

Trong khoảnh khắc này Diệp Dương Thành nhìn thấy sự thật vụ án giết người liên hoàn. Lưu Tuyết Doanh mất tích trong tai nạn biển, chắc chắn chuyện này liên quan rất lớn đến nàng.

Ban đầu Diệp Dương Thành nghĩ mãi không hiểu tại sao thần tù giả cứ chăm chăm xuống tay với các bạn học cấp 3 của hắn, thậm chí vấn đề đào y quan trủng của Lưu Tuyết Doanh bị bỏ qua vì đám người Tiểu Điền Kê, Tiểu Bàn Tử gặp nạn.

Hiện giờ liên tưởng thi Diệp Dương Thành hiểu ra. Nhung Cầu là chó Ngao Lưu Tuyết Doanh cưng nhất, bạn học của Diệp Dương Thành có thân phận khác là bạn học của Lưu Tuyết Doanh. Tuy Diệp Dương Thành không hiểu tại sao Lưu Tuyết Doanh xuống tay với người, động vật từng có quan hệ với nàng, nhưng chắc chắn những điều này liên quan nhiều đến nàng.

Diệp Dương Thành lựa chọn giam cầm tàn hồn kia chứ không phải xóa sổ trút giận, nguyên nhân chủ yếu là hy vọng kiếm được manh mối từ người nó. Không nói rõ ràng tại sao Lưu Tuyết Doanh muốn giết những bạn học, vật nuôi trước kia của mình thì ít ra phải biết nàng hiện đang ở đâu, rốt cuộc có phải là... Con chó săn của thần tù giả không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.