Hạc Tiên Vân Tán, Tử Lí Đào Sinh

Quyển 2 - Chương 17: Kiếp thứ hai 161-170




“Không, nếu hắt thật sự mất, ta sẽ đưa hài cốt của hắn trở về, tự tay mai tang. Quận vương rất thương yêu Thiên Lương, nếu hắn đã mất, như vậy nguyện vọng của hắn là ta sẽ sống tốt, ta sẽ hoàn thành tâm nguyện của hắn, vì ta cũng vì hắn.” Doãn Thiên Lương nói.

Doãn Liệt không lên tiếng, ban chỉ gõ long án, một cái lại hạ xuống, mỗi một lần người nghe cũng kinh hồn bạt vía.

Doãn Thiên Lương chỉ cảm thấy người bên cạnh đang nhìn nàng, thoáng quay đầu qua mỉm cười với anh ta.

“Nói khéo như rót.” Doãn Liệt cười lạnh nói ra bốn chữ. “Lục Quân Tắc, ngươi đối với chuyện của phu nhân ngươi có gì để nói?”

Lục Quân Tắc lại có thể ... nở nụ cười.

“Thần chỉ có thể nói, thần cũng tin thê tử của mình.” Lục Quân Tắc nói.

Doãn Thiên Lương nghiêng đầu nhìn anh ta, ánh mắt không hề chố nhìn anh ta. Bất kể trước kia mang cái ý nghĩ gì, từ giờ khắc này nàng muốn yêu người đàn ông này.

“A? Tin tưởng? Nàng cùng Phù Huống ngày đêm cùng đi mấy ngày ngươi cũng tin tưởng?” Doãn Liệt hỏi.

Doãn Thiên Lương trong long thầm mắng: Thật TMD ghê tởm.

“Thần tin tưởng.” Lục Quân Tắc lại nói.

“Vì sao?” Doãn Liệt hỏi.

Mắc mớ gì tới nhà anh ...

“Bởi vì thần tin tưởng, thê tử thần cũng giống thần, trong lòng chỉ có đối phương, không chấp nhận người khác.” Lục Quân Tắc đáp.

Mỗi một chữ ở trong lỗ tai Doãn Thiên Lương giống như đang nghe nhạc, rất cảm động.

Doãn Liệt lại trầm mặc, bất chợt ho khan kịch liệt, sau bức rèm bên cạnh đi ra một cô gái mặc áo tim đi tới bên cạnh hắn, dâng trà: “Hoàng thượng mau nghỉ đi, nô tì sai người đi mời thái y.”

Doãn Liệt gật đầu một cái: “Hai người các ngươi về phủ trước chờ xem.”

Hai người trơ mắt nhìn nàng kia đỡ Doãn Liệt biến mất ở đại điện.

Xuất cung, trên xe ngựa Doãn Thiên Lương im lặng không lên tiếng, Lục Quân Tắc cũng im lặng không lên tiếng.

“Cô gái kia không phải là Nhâm cô nương.” Doãn Thiên Lương nói. Mặc dù dáng dấp rất giống.

“Biểu muội Mai gia, bây giờ là quý nhân.” Lục Quân Tắc nói.

Tiết mục này rõ là cũ kĩ, Hoàng đế cũng bị người giống người mình yêu mê hoặc tâm hồn, sau đó mỹ nhân thổi gió gì đó bên gỗi, sau đó có thể giống như cả nhà Hồ Diên Khánh vậy ... Mặc dù khả năng tịch thu tài sản giết kẻ phạm tội không nhiều, nhưng cũng có thể dẫn đến ly gián quần thần.

“Ta hiểu, xem ra Mai gia mưu đồ đã lâu rồi.” Quay đầu nhìn Lục Quân Tắc: “Thật ra thì anh cũng đã biết rồi đúng hay không?”

Lục Quân Tắc gật đầu một cái: “Không thể ngăn cản.”

“Hôm anh tôi tới chơi, các người bàn bạc là chuyện này có đúng hay không?” Nhìn Lục Quân Tắc lại gật đầu, Doãn Thiên Lương nói tiếp: “Tôi cái gì cũng không hỏi, chỉ muốn biết cái biệt viện nhà chúng ta ở hồ Thiên Thủy có thể thuận lợi xây xong không?”

Lục Quân Tắc lại cười cười: “Oha, đây phải muốn rất nhiều bạc.”

“Ừ, vậy tôi đem bán một phần đồ cưới đi.” Doãn Thiên Lương thương lượng.

“Vậy có được không?” Lục Quân Tắc nghiêm túc hỏi.

“Vậy anh nghĩ biện pháp từ Hoàng thượng gõ chút bạc trở về.” Doãn Thiên Lương nói.

Nửa ngày, Doãn Thiên Lương lại nói: “May mắn Nhâm cô nương đi rồi.”

Lục Quân Tắc không có nói.

Sống trong chờ đợi, Doãn Thiên Lương thường thường hơn nửa đêm còn chưa ngủ lôi kéo Lục Quân Tắc lên kế hoạch ở biệt viện của họ. Nàng muốn ở trên hồ Thiên Thủy có đủ loại hoa sen, chờ tháng tám cùng nhau ngắm sen, còn phải xây vài cái đình dừng chân cùng với cầu kiều, thả mấy chiếc thuyền hoa nữa, thời gian hoa nở bán vé vào cửa kiếm tiền.

Lục Quân Tắc nghe gật gật đầu: “Phu nhân quả nhiên có cách chăm lo việc nhà.”

“Quá khen.” Doãn Thiên Lương vui thích, làm người phải khiêm tốn một chút.

“Chẳng qua là không biết muốn bao nhiêu năm mới có thể thu hồi được tiền xây vườn.” Lục Quân Tắc lập tức nói một câu.

Ách ... cũng biết người này cũng không để cho người ta quá cao hừng.

“Chỉ cần thế sự không biến hóa xoay vần, con cháu của chúng ta có thể tiếp tục nhận lấy, nếu nói, khổ lão tổ tong, hạnh phúc con cháu đời sau.” Doãn Thiên Lương cười nói. Mấy ngày gần đây vừa nghĩ tới trong tương lai con cháu đầu cả sảnh đường nàng lại không tự chủ được nhếch lên khóe miệng.

“Còn có cha nợ con trả đó.” Lục Quân Tắc nói.

“A? ý kiến hay, nếu như chúng ta không đủ tiền, chúng ta liền đi mượn, sau này để cho con cháu tới trả, cũng không thể để cho bọn họ chỉ hưởng thụ. Được không?” Doãn Thiên Lương hỏi.

“Oha, không có trưởng bối nào làm như vậy.” Lục Quân Tắc nói.

Người này, thật là đầu tảng đá.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.