Hắc Thánh Thần Tiêu

Chương 5




- Hiện giờ, anh rốt cục cũng xuất hiện trước mặt tôi. Tôi không hiểu được cái gì mà hoa dưới ánh trăng, cũng không hiểu lãng mạn gì cả, nhưng tôi cũng không phải ngay cả yêu là gì cũng không hiểu như anh nói, tôi rất rõ lòng mình thế nào ...

- Em yêu anh, thật sự, khi lần trước anh cứu em trên sân thượng, lại lần nữa buông tha em, em đã yêu anh rồi. Thực lực của anh, sự tha thứ của anh, đều là những thứ mà những người đàn ông em gặp trước kia không thể bằng được. Cái khác em sẽ không nói, nhưng em rất khẳng định nói anh biết, em nhất định sẽ chờ anh. Chờ anh trở về.

Tề Nhạc ngơ ngác nhìn Lục Thương Băng, hiện giờ vào lúc này hắn cũng không biết mình phải nói gì mới đúng nữa.

Lục Thương Băng đột nhiên như quyết định thật nhanh đứng người lên, nói với Tề Nhạc:

- Anh chờ ở chỗ này một chút, em lập tức sẽ trở lại.

Hai chân chỉa xuống đất, lại lần nữa thể hiện ra tốc độ của báo trước mặt Tề Nhạc, cơ hồ chỉ nhoáng thân một cái đã vọt đến bên chiếc xe cảnh sát lúc trước. Theo tiếng động cơ vang lên, ô tô liền chạy đi như mũi tên.

Tề Nhạc trợn mắt há hốc mồm nhìn Lục Thương Băng rời đi, trong nội tâm đột nhiên trở nên rất nhẹ nhàng, Thương Băng rốt cuộc cũng hiểu rõ hảo ý của hắn lúc trước, hiểu lầm cũng hoàn toàn giải trừ rồi, khiến tâm tình Tề Nhạc phi thường sảng khoái, bất quá, vấn đề theo đó cũng xuất hiện.

Nàng nói muốn đợi mình cả đời, vấn đề này, sau này mình phải giải thích với Như Nguyệt các nàng sao đây? Lúc trước mình đánh một trận với Như Nguyệt cũng là vì Thương Băng ah!

Được rồi, không nghĩ nữa, giờ nghĩ nhiều cũng không được gì, vẫn là để sau khi thực lực mình khôi phục lại đã nói sau. Gặp được vấn đề không dễ giải quyết, Tề Nhạc cũng không phải lựa chọn trốn tránh, mà là tự động xem nhẹ, dù sao, đây cũng không phải là vấn đề trí mạng gì cả.

Quan sát Văn Đình một chút, Văn Đình vẫn đang tu luyện như trước, sắc mặt của nàng đã trở nên hồng nhuận hơn rất nhiều, đoán chừng lại phải cần một khoảng thời gian, đợi năng lượng trong cơ thể vận chuyển bình thường mới có thể tỉnh lại.

Lục Thương Băng cũng không để Tề Nhạc chờ quá lâu, một lát sau, theo tiếng còi cảnh sát chói tai, xe của nàng nhanh chóng mở ra, phanh lại mang theo tiếng rít chói tai, xe cảnh sát đang lao nhanh liền bị phanh gấp lại, độ phanh xe kia, ngay cả Tề Nhạc đã từng xem đua xe cũng không khỏi kinh hãi một hồi, thầm nghĩ, cái xe này được Thương Băng dùng thật là bi ai a!

Thân ảnh lóe lên, Lục Thương Băng đã đi đến bên người Tề Nhạc, thực lực của nàng quả thực không kém, không có chút dấu hiệu thở dốc, chỉ là cảnh phục trên người có vẻ hơi xộc xệch.

Không đợi Tề Nhạc hỏi nàng đi làm gì, Lục Thương Băng đã cởi mũ xuống, tóc dài rối tung có chút quăn xoắn rũ xuống, nàng bây giờ, nhìn qua giống như một Baby vậy, thân thể mềm mại tràn ngập sức sống tản ra mị lực vô hình..

Không biết Lục Thương Băng từ chỗ nào lấy ra một sợi dây, nàng nhanh chóng vuối mái tóc mình thành đuôi ngựa khiến bản thân thoạt nhìn càng thêm nhẹ nhàng khoan khoái.

- Thương Băng.

Tề Nhạc vừa gọi tên nàng, đã bị nàng cắt đứt.

- Cởi đi, trước khi bằng hữu của ngươi tỉnh lại có lẽ còn kịp.

Lục Thương Băng nhìn Tề Nhạc, khuôn mặt ửng đỏ nói.

- À? Cởi?

Tề Nhạc rất hoài nghi lỗ tai của mình xảy ra vấn đề.

Mắt đẹp của Lục Thương Băng liếc về phía hạ thân Tề Nhạc, buột miệng cười, nói:

- Anh không nghe sai, em bảo anh cởi, hơn nữa còn là cởi quần. Chẳng lẽ còn muốn để em tự làm sao?

- Cái này em . . . em muốn làm gì?

Tề Nhạc giật mình nhìn nàng.

Lục Thương Băng mỉm cười, nói:

- Đương nhiên là làm chuyện đàn ông các anh thích nhất rồi. Anh sắp phải đi rồi, em cuối cùng muốn chừa chút kỷ niệm cho anh, tránh cho anh quên mất em ah!

- Không, chuyện này không tốt đâu. Thương Băng, em đừng xúc động.

Trời ạ! Trong đầu nữ hài tử hiện giờ nghĩ cái gì thế, Tề Nhạc đã có chút ngây thơ rồi, bên cạnh hắn còn có Văn Đình mà!

Trên mặt Lục Thương Băng toát cả tia cười mỉm thản nhiên:

- Chẳng lẽ anh còn muốn em bắt buộc anh sao? Đừng quên, anh hiện giờ đã không còn năng lực như trước kia nữa rồi, em muốn chế ngự anh rất đơn giản.

- Thương Băng, em tỉnh táo chút đi.

Tề Nhạc còn ý đồ khuyên bảo, bất quá, Lục Thương Băng rõ ràng đã không kiên nhẫn được nữa. Không đợi Tề Nhạc nói tiếp, thân hình lóe lên, đã đi tới trước Tề Nhạc, tay phải như thiểm điện điểm lên bờ vai Tề Nhạc một cái, một cổ năng lượng lập tức truyền vào cơ thể, tuy rằng thân thể Tề Nhạc có thể hấp thu năng lượng ngoại giới, nhưng cái cổ công kích này cũng chỉ phong bế các đốt ngón tay toàn thân hắn, cũng không tiến vào kinh mạch nên đã lập tức khiến Tề Nhạc mất đi năng lực hành động.

Lục Thương Băng do dự một chút, lại điểm một cái chỗ yết hầu Tề Nhạc, khiến Tề Nhạc không cách nào nói được nữa. Ngón tay của nàng có chút lạnh buốt, cảm giác tựa hồ như rất khẩn trương.

Nhẹ nhàng, động tác Lục Thương Băng hơi không lưu loát cởi dây nịt của Tề Nhạc, khuôn mặt ửng đỏ nhìn hắn, kiên định mà nói:

- Em nhất định khiến anh vĩnh viễn nhớ kỹ em.

Hai tay của nàng có chút run rẩy kéo quần Tề Nhạc xuống, Tề Nhạc chỉ cảm thấy hạ thân mát lạnh, thầm nghĩ trong lòng, trời đất, chẳng lẽ mình cũng bị nữ nhân cưỡng bức sao? Đình Đình ah, giờ em ngàn vạn lần đừng tỉnh lại mới được.

Lúc này, hắn ngược lại chờ mong động tác của Lục Thương Băng nhanh một chút, chỉ cần không để Văn Đình nhìn thấy là được. Bị một mỹ nữ cưỡng bức, tựa hồ cũng là một chuyện không tệ.

Lục Thương Băng do dự một chút, tựa như nghĩ đến gì đó, một bả ôm lấy Tề Nhạc, thân thể nhẹ nhàng nhảy lên, rơi vào bên rừng cây rậm rạp ven đường, nơi này cách phụ lộ sân bay tuy rằng không quá xa, nhưng có những cây cối này che chắn cũng không dễ bị phát hiện.

Tề Nhạc nhìn Lục Thương Băng sắc mặt trở nên càng ngày càng đỏ, trong lúc lòng mơ màng, thân thể của hắn đã có phản ứng.

Thương Băng khẽ cười một tiếng:

- Còn nói không muốn sao? Thân thể của anh đã bán đứng anh rồi.

Bàn tay nhỏ lạnh buốt nắm chặt lấy hạ thân chỉa lên cao của Tề Nhạc, Tề Nhạc tuy rằng không thể nói chuyện, nhưng kích thích vẫn khiến chóp mũi hắn phát ra một tiếng rên rĩ nhẹ.

Lục Thương Băng mỉm cười nói:

- Anh biết em vừa rồi làm gì không? Anh nhất định không đoán được đâu, anh xem.

Vừa nói, nàng vừa từ trong túi đồng phục của mình móc ra một cái túi nhỏ, đóng gói nhìn qua rất tinh mỹ. Loại đóng gói này Tề Nhạc tới giờ vẫn chưa thấy qua, bởi vì Lục Thương Băng đang đung đưa nhẹ nhàng nên khiến hắn cũng không cách nào nhìn rõ chữ viết trên đó.

- Anh là đàn ông, nhất định không biết đây là gì đâu. Bất quá, lập tức sẽ biết thôi.

Vừa nói, Lục Thương Băng liền xé bao ra, ngẩng đầu lên, làm gì đó trong miệng mình, Tề Nhạc mơ hồ thấy đó là một ít viên bi thật nhỏ, trong lòng của hắn rất nghi hoặc, chẳng lẽ Lục Thương Băng đang uống thuốc sao? Khả năng này không lớn a. Hơn nữa, các loại thuốc mà mình thấy lúc trước cũng không phải thế này a, chẳng lẽ là sản phẩm mới sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.