Hắc Thánh Thần Tiêu

Chương 4




Tề Nhạc nói:

- Chuyện này cũng không có gì kỳ quái cả, lần này Hắc Ám Quốc Hội các cô quả thật tới không ít cao thủ, nhưng lại bị giết sạch mà về. Có lẽ cô còn không biết, vì cái gọi là Thánh Nguyên kia, cao thủ Giáo Đình đến còn nhiều hơn cả các cô.... Một gã hồng y giáo chủ dẫn theo năm tên Hồng y đại giáo chủ, hơn nữa còn có Thánh Kỵ Sĩ và Quang Minh kỵ sĩ ah! Chuyện của Hắc Ám Quốc Hội cô không cần lo lắng, tôi sẽ giúp cô giải quyết.

- Anh? Anh làm sao giúp tôi giải quyết? Ý của anh là muốn nói với tôi lần này Hắc Ám Quốc Hội đến Viêm Hoàng tổn thất thảm trọng, hiện giờ còn chẳng quản được đến chuyện của tôi sao?

Trong giọng nói của Lục Thương Băng nhiều thêm vài phần kinh hỉ. Nàng rất thích cuộc sống hiện giờ, nhất là đã qua lâu như vậy, nàng cũng thích ứng với mọi chuyện hiện giờ rồi. Nàng một mực vẫn rất sợ, rất sợ Hắc Ám Quốc Hội sẽ lại lần nữa tìm được nàng, đối với người phản bội, Hắc Ám Quốc Hội xử lý sao nàng rất rõ.

Tề Nhạc nói:

- Cô có thể hiểu thế này, Klinsmann - người này cô biết không?

Lục Thương Băng chấn động toàn thân, nói:

- Đương nhiên biết rõ, hắn là một trong mười ba Hắc Ám nghị viên, cũng là Hấp Huyết Quỷ mạnh nhất. Khống chế gia tộc cường đại nhất trong Hấp Huyết Quỷ, được xưng là Huyết tộc đệ nhất cao thủ.

Tề Nhạc nói:

- Người này giờ có lẽ đã quay về Hắc Ám Quốc Hội rồi, tôi và ông ta còn có mấy phần quan hệ, về sau tôi sẽ nhờ ông ta hỗ trợ một chút để Hắc Ám Quốc Hội không truy cứu chuyện của cô nữa là được.

- Anh quen với Klinsmann thân vương? Nhưng là, anh rõ ràng đối nghịch với Hắc Ám Quốc Hội chúng tôi mà?

Trong mắt Lục Thương Băng tràn đầy hào quang không tưởng nổi.

Tề Nhạc nhíu mày, nói:

- Cô bây giờ đã thoát ly Hắc Ám Quốc Hội, cũng không cần dùng từ chúng tôi này nữa. Tôi chỉ có thể nói, trên thế giới này không có địch nhân vĩnh viễn. Trong Hắc Ám Quốc Hội cũng chưa chắc toàn là bại hoại, cô không phải là một ngoại lệ sao?

Lục Thương Băng cười khổ nói:

- Nếu anh biết trên tay tôi đã dính bao nhiêu máu tanh thì không biết còn nói vậy không.

Tề Nhạc thở dài một tiếng, nói:

- Quá khứ đều đã qua, cô là sát thủ bị Hắc Ám Quốc Hội tạo ra, chẳng lẽ cô còn sự lựa chọn sao? Cô có thể đi đến một bức này đã chứng minh một mặt lương thiện của mình rồi. Đã như vậy thì sao không thể cho mình một cơ hội chứ? Yên tâm đi, chuyện này tôi nhất định sẽ giúp cô. Sử dụng ngạn ngữ của Viêm Hoàng chính là giúp người giúp đến cùng, tiễn Phật tiễn đến Tây Thiên.

Lục Thương Băng đã trầm mặc, hai tay nắm lấy đồng phục cảnh sát của mình, khí tức trên người rõ ràng có chút không ổn định:

- Tề Nhạc, tôi thiếu nợ anh. Không phải vì giờ anh giúp tôi giải quyết phiền toái, tôi thiếu anh hai cái mạng. Một cái là của anh, một cái là của bản thân. Lúc trước, anh đã cứu tôi, giải trừ độc tố trên người tôi, nhưng tôi lại lấy oán trả ơn suýt nữa giết chết anh, hai cái mạng này tôi vĩnh viễn thiếu nợ anh rồi. Bất luận anh muốn tôi làm gì, sau này chỉ cần nói một câu, tôi nhất định sẽ làm, cho dù phải vi phạm ý nguyện của mình.

Tề Nhạc nở nụ cười:

- Giờ tôi còn thiếu lão bà, cô làm vợ tôi được không?

- Anh chịu cưới tôi sao? Cưới một người từng là người của Hắc Ám?

Ánh mắt Lục Thương Băng nhìn chằm chằm vào Tề Nhạc.

- Ách... sao lại không, không có người nào trời sinh đã thuộc về Hắc Ám cả, tôi nói, đó cũng không phải là cô tự nguyện mà! Bất quá, lời vừa rồi của tôi quả thật chỉ là nói giỡn thôi, cô xinh đẹp như vậy, tôi giờ đã là một phế nhân, dựa vào gì đòi cưới cô chứ. Huống chi, cô không biết đâu, lão bà của tôi cũng không chỉ có một.

- Tôi không quan tâm, tôi cái gì cũng không để ý. Tôi thiếu nợ anh, tôi nguyện ý dùng cuộc đời của mình để hoàn lại. Điều kiện tiên quyết là, chỉ cần anh chịu cưới tôi.

Lục Thương Băng nhìn Tề Nhạc không chớp mắt.

- Cái này... Thương Băng, xem ra cô vẫn không hiểu được tình yêu ah! Tình yêu chính thức làm sao mà hoàn lại chứ? Cô xem hiện giờ là xã hội xưa sao! Cái này đối với cô không công bằng. Huống chi, tôi căn bản cũng không làm gì cho cô cả, lúc trước tôi tuy rằng thay cô giải độc, nhưng cô cũng đã cho tôi nếm thử lần hưởng thụ tuyệt vời nhất của nam nhân. Chúng ta không ai nợ ai cả.

Lục Thương Băng nghe Tề Nhạc nói đến mấy chữ hưởng thụ tuyệt vời nhất của nam nhân, mặt không khỏi đỏ lên nói:

- Tôi đã cho rằng chuyện không thay đổi được, anh giờ chỉ cần nói cho tôi biết anh nguyện ý cưới tôi không thôi. Mới vừa rồi là chính anh đã nói muốn tôi làm lão bà anh, lời nói ra cũng giống như nước hắt ra vậy, không thể hối được.

- Tôi... thẳng thắn nói, Thương băng, một đại mỹ nữ như cô chịu làm vợ tôi, tôi có gì không chịu chứ? Chỉ là, tôi hiện giờ ngay cả mình cũng không bảo hộ được, càng không cần phải nói đến những thứ khác. Mấy ngày này tôi đã phải rời khỏi kinh thành để đi khắp cả nước, tìm kiếm phương pháp khôi phục năng lực bản thân rồi. Như vậy đi, đợi sau khi năng lực của tôi khôi phục lại, chúng ta lại nói vấn đề này được chứ? Hiện giờ, tôi thực sự không có tâm tình nói chuyện này, tôi nghĩ, cô cũng có thể hiểu được nỗi thống khổ của người mất đi toàn bộ năng lực a?

Ánh mắt Thương Băng liền dịu xuống:

- Vậy được rồi, tôi tin anh nhất định có thể khôi phục, dù thực sự không thể, nhất định cũng phải trở lại kinh thành, tôi chờ anh. Anh một ngày không trở lại tôi sẽ chờ anh một ngày, một năm không trở lại sẽ chờ một năm, nếu anh cả đời không trở lại, tôi sẽ chờ cả đời.

Ách... thật sự là mua dây buộc mình ah, xem ra nàng quả thật không dễ gạt. Tề Nhạc thầm nghĩ trong lòng. Hắn quả thật rất có hảo cảm với Lục Thương Băng, nhưng hắn hiện giờ đã có ba lão bà, lúc vừa ra khỏi cửa Cơ Đức đã có dặn qua hắn, hơn nữa, hiện giờ tình huống thân thể hắn thế này sao có thể cam đoan gì với Lục Thương Băng được.

Bất đắc dĩ nhẹ gật đầu, nói:

- Thương Băng, tôi nhất định sẽ trở lại. Nhưng cô không cần chờ tôi, tình cảm phải xem duyên phận. Ít nhất, chúng ta là bạn bè.

Lục Thương Băng nhìn Tề Nhạc, hào quang phức tạp trong mắt dần biến mất, như có chút u mê nói:

- Tề Nhạc, anh biết không? Sau khi phát hiện độc ở trên người đã được giải trừ lòng tôi thống khổ đến cỡ nào. Anh là người đàn ông duy nhất trong cuộc đời này mà tôi nhìn trúng, trải qua thù hận mãnh liệt với anh, lại đến khi phát hiện mình đã sai, lòng tôi cũng thống khổ đến cực điểm.

- Khi đó, tôi đã nghĩ đi theo anh xuống dưới, nhưng mỗi khi tôi nghĩ tới lời anh ở trên mái nhà đã nói với tôi, tôi liền tự nói với mình phải sống kiên cường. Trong nội tâm vẫn một mực ôm một tia may mắn, bởi vì không tìm được thi thể anh nên tôi hy vọng anh có thể còn sống. Nhưng tình huống trung khu thần kinh bị phá hư là thế nào tôi rất rõ, cho nên, trong tiềm thức của tôi vẫn nghĩ là anh đã chết rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.