Hắc Thánh Thần Tiêu

Chương 2




Nương theo một tiếng hét thảm, tên cảnh sát kia lập tức bị Tề Nhạc đánh một quyền ngã xuống đất, hai tay ôm lấy xương sườn không đứng dậy nổi nữa.

Tề Nhạc ưỡn ngực, đối mặt với ba gã cảnh sát khác, lúc này ba gã cảnh sát mới giật mình phát hiện, gậy điện trong tay mình vậy mà đã mất hết điện..

Thử nghĩ, ngay cả Vân Lực khổng lồ đều bị Chung Cực Kỳ Lân Tí rút sạch, thân thể Tề Nhạc tựa như một máy hút năng lượng cự đại, dòng điện trong gậy điện tuy rằng rất mạnh, nhưng khi tiếp xúc với thân thể hắn lập tức liền bị thân thể Tề Nhạc cắn nuốt. Nhưng tiếc, dòng điện bình thường này không có chút tác dụng bổ sung năng lượng gì cho Tề Nhạc cả, theo thôn phệ lập tức liền tiêu tán trong không khí.

- Tiểu tử này có chút quái. Mọi người cẩn thận.

Một gã cảnh sát niên kỷ hơi lớn một chút cẩn thận móc súng ra, hai gã cảnh sát khác phân biệt tách ra bên cạnh, trong lúc nhất thời, ba họng súng tối om liền chỉ về phía Tề Nhạc.

Tề Nhạc cũng không chút e ngại, thản nhiên nói:

- Nếu như các anh dám nổ súng, vậy thì các anh nhất định sẽ vì hành vi hôm nay mà hối hận. Nếu như các anh thông minh thì giờ để tôi gọi điện thoại, ta nghĩ hiểu lầm sẽ được giải trừ.

Cảnh sát lớn tuổi một chút đi đến bên người cảnh sát bị Tề Nhạc đánh ngã, hắn phát hiện người đồng bạn này đã ngất, liếc nhìn Tề Nhạc nói:

- Mặc kệ chuyện trước kia có phải hiểu lầm không, tội danh đánh lén cảnh sát của anh giờ đã thành lập. Nếu anh không muốn ăn mấy viên đạn thì hãy ngoan ngoãn phối hợp với chúng tôi, còng tay mình lại đi.

Vừa nói, hắn ném một cái còng sáng loáng đến trước mặt Tề Nhạc.

Nhìn còng tay, ánh mắt Tề Nhạc trở nên có chút khủng bố:

- Anh muốn tôi còng tay chỗ nào, tôi chỉ có một tay.

Tên cảnh sát này hiển nhiên rất có kinh nghiệm, chỉ chỉ một cây tiểu thụ bên cạnh, nói:

- Vậy thì còng tay ngươi vào cái cây kia đi, chúng ta sẽ cho ngươi cơ hội giải thích, bất quá, nhất định phải về cục cảnh sát đã.

Phẫn nộ trong lòng Tề Nhạc lúc này đã không thể nào diễn tả bằng ngôn từ, bị những cảnh sát này dây dưa lấy, hắn thật muốn điên lên rồi. Trước kia có lẽ có thể chống cự được đạn, nhưng hắn hiện giờ cũng không khác gì người thường cả, nhiều nhất là thân thể cường tráng một chút. Đã mất đi sự bảo hộ của Vân Lực, làm sao có thể chống cự đạn đây.

Ngay khi Tề Nhạc do dự mà không biết nên làm sao cho phải thì tiếng còi cảnh sát chói tai chói tai vang lên, lại một xe cảnh sát tới. Xe cảnh sát rất nhanh đã dừng lại phía sau xe cảnh sát lúc trước. Đây là một xe cảnh sát do xe nước Đức đổi thành, rõ ràng thấp hơn chiếc trước kha khá. Cửa xe mở ra, một người từ trên xe đi xuống.

- Đã xảy ra chuyện gì.

Thanh âm dễ nghe vang lên, khi Tề Nhạc ngẩng đầu nhìn người trước mặt thì hắn không khỏi hoàn toàn ngây ngẩn cả người.

- Đội trưởng, chúng ta nhận được một gã lái xe vận tải báo án, nói gần đây có yêu quái mọc cánh gì đó xuất hiện, đi ngang qua nơi này, trông thấy người này và vị tiểu thư kia có chút kỳ quái liền đi tới đưa ra nghi vấn, ai biết hắn lại đánh lén cảnh sát. Dương Lực đã bị hắn đánh ngất xỉu rồi. Ngài đến chỗ này vừa vặn, chúng ta đang chuẩn bị bắt hắn về thẩm vấn đây.

Bước xuống xe cũng là một gã cảnh sát, từ sao trên cầu vai là có thể thấy được người này cao hơn những cảnh sát bình thường này rất nhiều, đồng phục cảnh sát thẳng, mũ cảnh sát đoan chính. Khiến cho nàng lộ ra tư thế hiên ngang, nhìn qua tựa như Bá Vương Hoa trong TV vậy.

Nữ cảnh sát này dáng người rất cao, tuy rằng nhan sắc đồng phục cảnh sát rất đâm, nhưng vẫn không cách nào che dấu được dáng người ngạo nhân của nàng. Tề Nhạc khi thấy rõ nàng thì cả người liền hoàn toàn ngây dại. Mà nữ cảnh sát này khi nhìn thấy hắn, phản ứng lại càng thêm mãnh liệt, cơ hồ bước một bước đã vọt tới trước mặt Tề Nhạc, thất thanh nói:

- Anh, anh không chết?

Nữ cảnh sát được xưng là đội trưởng này không phải ai khác mà là Lục Thương Băng (Báo nữ) đến từ Hắc Ám Quốc Hội đã nhiều ngày không thấy.

Tề Nhạc bất đắc dĩ lắc đầu, nói:

- Cô rất muốn tôi chết sao, Lục tiểu thư.

Trong mắt Lục Thương Băng đã bớt đi vài phần cuồng dã trước kia, lại nhiều thêm vài phần chính khí, nhìn Tề Nhạc. Thân thể của nàng không cách nào khống chế run rẩy kịch liệt, trong mắt toát ra tình cảm cực kỳ phức tạp, trong lúc nhất thời vậy mà không biết nên nói gì mới tốt.

Đột nhiên, ánh mắt của nàng đã rơi vào ống tay áo phải trống rỗng của Tề Nhạc, giật mình nói:

- Cánh tay của anh đâu rồi? Cánh tay phải của anh sao lại không có?

Tề Nhạc lạnh nhạt nói:

- Lục tiểu thư, cô có phải nên giải quyết vấn đề trước mắt đã rồi mới hỏi tôi không?

Lục Thương Băng lúc này mới ý thức được bên cạnh còn người khác, phất phất tay, nói:

- Các anh đi trước, chuyện nơi đây do tôi xử lý.

Tên cảnh sát tuổi hơi lớn kia do dự một chút, nói:

- Thế nhưng đội trưởng, người này rất nguy hiểm, hơn nữa Dương Lực đã bị anh ta đánh ngất xỉu rồi. Ngài cũng không thể nhân tư phế công ah!

Lục Thương Băng hừ lạnh một tiếng.

- Các anh đang nói chuyện cười sao? Nếu như hắn muốn động tới các anh, các anh đã sớm đi gặp Diêm Vương rồi. Lập tức rời đi, chuyện này do tôi phụ trách. Có hậu quả gì thì một mình tôi gánh chịu.

Ba gã cảnh sát hoàn toàn thanh tỉnh dù gì cũng là cấp dưới, không dám nói thêm gì nữa, mang theo tên cảnh sát đã hôn mê kia đi lên xe của mình.

Nghe tiếng xe cảnh sát gào thét mà đi, Tề Nhạc thầm thở nhẹ ra, thầm nghĩ trong lòng: may mắn Thương Băng tới kịp thời, nếu không tình huống hôm nay thật đúng là không hay rồi.

Lục Thương Băng nhìn thoáng qua Văn Đình vẫn tĩnh tu bên cạnh như trước nói:

- Anh bị làm sao vậy? Cánh tay phải của anh đâu rồi?

Tề Nhạc thở dài một tiếng, nói:

- Nào, chúng ta ngồi xuống nói đi.

Vừa nói, hắn cũng ngồi xuống bên người Văn Đình, Lục Thương Băng cũng ngồi xuống theo, trong mắt lộ vẻ vẻ nghi hoặc.

Tề Nhạc nói:

- Còn nhớ rõ mục đích Hắc Ám Quốc Hội các người đến Viêm Hoàng không?

Lục Thương Băng đột nhiên nghe được bốn chữ Hắc Ám Quốc Hội, thân thể không nhịn được run rẩy một chút, nhẹ gật đầu, nói:

- Nhớ rõ, chẳng lẽ là bọn hắn?

Tề Nhạc lắc đầu, nói:

- Hắc Ám Quốc Hội tuy rằng cường đại, nhưng vẫn không đến mức có thể khiến tôi mất đi cánh tay phải. Sở dĩ biến thành như vậy, chỉ là vì có quan hệ đến nhiệm vụ của bọn hắn thôi. Vì đối kháng địch nhân cường đại, tôi mới biến thành như hiện giờ. Vị này là bằng hữu của tôi, bởi vì năng lượng tiêu hao nên nghỉ ngơi ở đây, may mắn cô kịp thời xuất hiện, nếu không tôi thực sự không biết nên làm sao đấy.

Lục Thương Băng nghi ngờ nói:

- Lấy thực lực của anh sẽ sợ cảnh sát sao?

Không biết vì sao khi đối mặt với Lục Thương Băng, Tề Nhạc cũng không định dấu diếm, lạnh nhạt nói:

- Nếu tôi còn là Tề Nhạc, cô cảm thấy với tính cách của tôi sẽ đợi đến khi cô chạy đến sao? Mấy tên thủ hạ của cô chỉ sợ đã sớm nằm trên mặt đất rồi. Chẳng lẽ cô không cảm giác ra, trên người tôi hiện giờ đã không còn năng lượng chấn động nữa sao.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.