Hắc Ô Nha Bạch Ô Nha - Quạ Đen Quạ Trắng

Chương 27: Đêm thứ ba




Trình Thu Vũ nghĩ đệ đệ của mình thực đáng thương, lúc nhỏ mình luôn xa cách với Trình Thu Bình, rõ ràng thấy đệ đệ có cuộc sống không bằng tên khất cái nhưng âm thầm cười nhạo là do hắn không may mắn, đáng đời. Hắn nhỏ như vậy, cái gì cũng đều không hiểu, chỉ vì một lời tiên tri mà gặp vô hạn cực khổ, sao mà vô tội. Chính mình không có tình nghĩa huynh đệ, thờ ơ lạnh nhạt với bất hạnh của người khác, chỉ biết vui sướng cho bản thân. Sao mình lại tàn nhẫn như vậy, không có một tia chân tình. Thật sâu tự trách, Trình Thu Vũ buồn bã không nói gì gục đầu xuống.

Thấy Trình Thu Vũ ngây người, Đoan Mộc Dĩnh thân thiết mà hỏi thăm.”Tiên sinh, ngươi làm sao vậy?”

Một câu nói của Đoan Mộc Dĩnh khiến Trình Thu Vũ tỉnh táo, Trình Thu Vũ lấy lại tinh thần ưu thương mỉm cười, “Không có gì, tại hạ nhớ tới chuyện tình từ trước, có chút ngây người.”

“Tiên sinh chúng ta ngồi xuống nói.” Đoan Mộc Dĩnh và Trình Thu Vũ ngồi dưới giàn hoa tử đằng, nói chuyện, cung nữ Thúy Trúc dâng trà cùng điểm tâm có hương vị ngọt ngào. Đoan Mộc Dĩnh nhiệt tình chiêu đãi Trình Thu Vũ: “Tiên sinh, trà bánh là Thúy Trúc làm, tay nghề rất tốt, ngài nếm thử xem.”

“Điện hạ khen tay nghề tốt như vậy, tại hạ nhất định phải hảo hảo nếm thử.” Trình Thu Vũ cắn một miếng điểm tâm, điểm tâm mềm mềm, nhập khẩu lưu hương (vào miệng lưu lại hương vị). “Ăn ngon, cung nữ của điện hạ quả nhiên tay nghề giỏi, có thể tự mình mở một cửa hàng bán điểm tâm.”

“Tiên sinh thích vậy thì ăn nhiều một chút.” Đoan Mộc Dĩnh nói Thúy Trúc làm thêm trà bánh, Thúy Trúc nghe được người khác khen ngợi tay nghề của mình, trên mặt lộ ra mỉm cười, vui vẻ chạy đi làm. Thập Lục đứng ở một bên rót trà cho hai ngươi, trong Phi Oánh cung trở nên yên tĩnh hài hòa.

“Tiên sinh, ta nghe người khác nói ngươi có một đệ đệ, hắn là một tướng quân, hắn có giống ngài hay không, có lợi hại hay không?” Đoan Mộc Dĩnh học nữ nhân tám chuyện, hỏi thăm sự nhà người khác.

“Đệ đệ của tại hạ đã mất, hắn chết trên chiến trường, chết trận.” Trình Thu Vũ thở dài bất đắc dĩ, run tay nắm chặt chén trà, “Hắn một mình thống lĩnh ba nghìn nhân mã, đối mặt ba vạn quân địch, không hề sợ hãi, anh dũng giết địch, chết trận chiến trường.” (^o^ 3.000 đấu với 30.000)

“Không có viện quân cứu hắn sao?” Đoan Mộc Dĩnh nhớ lại hồi ức trước lúc chết, ba nghìn nhân mã đối mặt ba vạn quân địch, hắn thống lĩnh chiến sĩ của mình anh dũng giết địch, chạy tới cửa thành, tưởng rằng cửa thành sẽ mở, bọn họ lập tức có thể đi vào thành, có lẽ bọn họ sẽ nhận được viện trợ. Nhưng cái hắn thấy chính là khuôn mặt băng lãnh, vô luận nói thế nào, tướng quân thủ thành – Trữ Tiểu Bạch không hề mở cửa. Sau cùng Trữ Tiểu Bạch còn nói, “Hoàng thượng có lệnh, Trình Thu Bình nghênh chiến quân địch, nếu như không thể thắng, đưa đầu tới gặp.”

Đoan Mộc Dĩnh mỗi khi nhớ tới thời khắc này, nội tâm sẽ sinh ra hàn khí lạnh như băng, con mắt của hắn không còn tiếu ý mà là sát ý. Đoan Mộc Dĩnh làm bộ khó chịu nhắm mắt lại điều chỉnh tình tự của mình. Kiếp trước mình là Trình Thu Bình, đệ đệ của Trình Thu Vũ. Âu Tuấn Trình muốn giết Trình Thu Bình, Lưu Đình tiên đoán Trình Thu Bình sẽ trở ngại hắn nhất thống thiên hạ, Trình Thu Vũ đã nói với Trình Thu Bình, lên chiến trường đi, dùng sự trung thành của ngươi chứng minh. Khi chuyển thế thành Đoan Mộc Dĩnh, cừu nhân mà hắn hận nhất chính là Trình Thu Vũ, một người ngay cả đệ đệ của mình cũng có thể hạ thủ, nội tâm của hắn cỡ nào vô tình âm ngoan.

“Cái này ta cũng không rõ ràng lắm. Thi thể của Bình nhi được binh sĩ đưa trở về, trên người hắn có vô số vết thương, chiến giáp bị nghiền nát, trên mặt đều là tiên huyết. Lúc ta nhìn thấy cảnh đó, liền té trên mặt đất.” Trình Thu Vũ nhớ lúc binh sĩ mang thi thể Trình Thu Vũ trở về, thi thể thảm liệt, lúc đó hắn kinh hách, hơn nữa cảm giác tội lỗi bao phủ, Trình Thu Vũ liền té trên mặt đất. Mọi người cho rằng hắn là bởi vì đệ đệ mất, bi thương quá độ, đều khuyên giải an ủi hắn.

“Tiên sinh thương tâm như vậy, thấy rằng tình cảm huynh đệ các ngươi rất thâm hậu.” Đoan Mộc Dĩnh bảo Thập Lục rót thêm trà cho Trình Thu Vũ, “Tiên sinh, chúng ta không nói cái này nữa, nói nữa sẽ càng thương tâm, ta nói đến chuyện nào vui vẻ đi. Vương gia của Tấn quốc, đại tướng quân kia…” Đoan Mộc Dĩnh cười chuyển hướng trọng tâm câu chuyện, phảng phất rất am hiểu ý. Trình Thu Vũ nghĩ hài tử này thấy hắn khổ sở, muốn hắn hài lòng, mình không thể làm mất hứng, nên cũng bày ra khuôn mặt tươi cười. Bộ dáng của Trình Thu Vũ là tươi cười cứng ngắc, cùng Đoan Mộc Dĩnh nói chuyện phiếm cũng là ứng phó có lệ.

Đoan Mộc Ngọc Hàn tìm kiếm Trình Thu Vũ chung quanh, cuối cùng thấy Trình Thu Vũ cùng Đoan Mộc Ngọc Hàn đang nói chuyện ở Phi Oánh cung. Huynh đệ của mình tiếp thu Trình Thu Vũ, bọn họ ở chung rất tốt, Đoan Mộc Ngọc Hàn âm thầm vui vẻ, lục đệ được sủng ái nhất, có hắn nói tốt cho chúng ta vài câu, phụ hoàng chắc chắn sẽ ủng hộ chúng ta.

“Thu Vũ, ta đi chung quanh tìm ngươi, hóa ra ngươi ở chỗ này nói chuyện phiếm với lục đệ.” Đoan Mộc Ngọc Hàn đi tới, Đoan Mộc Dĩnh hàn huyên với Đoan Mộc Ngọc Hàn vài câu, Đoan Mộc Ngọc Hàn kéo tay Trình Thu Vũ, nói với Đoan Mộc Dĩnh: “Lục đệ, mẫu thân ta muốn gặp Thu Vũ, ta dẫn hắn đi gặp mẫu thân.”

“Tứ ca, đệ đệ thấy không phải mẫu thân muốn gặp Trình tiên sinh, là ngươi luyến tiếc Trình tiên sinh a.” Đoan Mộc Dĩnh nắm tất cả cơ hội chế nhạo Đoan Mộc Ngọc Hàn.

Trình Thu Vũ vừa nghe, trên mặt hơi đỏ lên, hắn cùng Đoan Mộc Ngọc Hàn xác thực tối bất minh, thế nhưng muốn hắn gặp mẫu thân của Đoan Mộc Ngọc Hàn, hắn có chút khẩn trương.

“Ngươi không cần khẩn trương, mẫu thân của ta là một người hiền lành, ngươi cứ coi như là đi gặp mẫu thân của mình.” Đoan Mộc Ngọc Hàn thoải mái nói với Trình Thu Vũ. Đoan Mộc Ngọc Hàn nghĩ mẫu thân không có phản đối, hắn cùng Trình Thu Vũ có khả năng bên nhau suốt đời.

“Đi đi, Trình tiên sinh, mẫu thân của tứ ca là một người hiền lành, ngươi không cần khẩn trương.” Đoan Mộc Dĩnh cũng thoải mái nói.

“Lục điện hạ, chúng ta cáo từ.” Trình Thu Vũ hướng Đoan Mộc Dĩnh chắp tay, cùng Đoan Mộc Ngọc Hàn rời đi. Đoan Mộc Dĩnh nhìn thân ảnh bọn họ rời đi, cười lạnh một tiếng, lẩm bẩm: “Lâm Tần không giống như mẫu thân ta, Trình Thu Vũ, Lâm Tần là một cửa bất hảo lắm a.”

Đoan Mộc Dĩnh lười biếng ngồi ở trên ghế, ngửa đầu ra sau, duỗi người. Đoan Mộc Thanh Lam phê hoàn tấu chương đi tới Phi Oánh cung, thấy Đoan Mộc Dĩnh tựa như một con mèo nhỏ, nheo lại con mắt phơi nắng. Ánh dương quang hạ trên khuôn mặt trắng noãn nhỏ nhắn, mái tóc ánh lên tử sắc, đôi môi đỏ mọng hé mở, thấy thế nào cũng đáng yêu. Đoan Mộc Thanh Lam liền ôm lấy lão bà của mình, ngồi ở trên ghế, hai người cùng phơi nắng.

“Dĩnh nhi, nói chuyện với Trình Thu Vũ thế nào?” Đoan Mộc Thanh Lam cũng là lười biếng hỏi. “Hắn là ca ca kiếp trước của ngươi, không phải ngươi hận hắn lắm sao?”

“Nói chuyện với hắn cũng chẳng được gì, nhi thần không thể nói với hắn, ta hận ngươi, ta là Trình Thu Bình, ta hướng ngươi lấy mạng.” Đoan Mộc Dĩnh nhắm mắt lại, nghe tiếng tim đập của Đoan Mộc Thanh Lam, chậm rãi nói. “Tứ ca cũng thật là, nếu như hắn và Trình Thu Vũ không có quan hệ, nhi thần cũng sẽ không nhẫn nại như thế.”

“Nói thế nào hắn cũng từng cứu tứ ca ngươi, tứ ca ngươi có thích hắn hay không tạm thời không bàn, ân cứu mạng không thể bỏ, có thể nào đơn giản lấy oán trả ơn.” Đoan Mộc Thanh Lam vỗ nhẹ sau lưng Đoan Mộc Dĩnh, nhỏ giọng nói.

“Trình Thu Vũ là một người kì lạ, hắn đối với người khác tốt như vậy, vì sao lại đối xử với huynh đệ mình như thế, chẳng lẽ năm trăm năm trước chúng ta là cừu nhân?” Đoan Mộc Dĩnh không rõ nguyên nhân, không thể làm gì khác hơn là nghĩ ra một cái cớ giúp mình thoải mái.

“Ngươi là một người tỉnh táo, phụ hoàng cũng biết Dĩnh nhi có thể xử lý tốt chuyện này. Nếu không, nếu Dĩnh nhi không giải quyết được hận, trẫm sẽ phái người âm thầm diệt trừ Trình Thu Vũ.” Đoan Mộc Thanh Lam nói, ngữ khí dễ dàng, giết người khác với hắn mà nói chỉ là chuyện nhỏ, nếu Trình Thu Vũ không có quan hệ như vậy với Đoan Mộc Ngọc Hàn, Đoan Mộc Thanh Lam đã thay lão bà của mình sớm giết chết Trình Thu Vũ.

“Coi như hết, cừu nhân của nhi thần cũng nhiều, tỷ như Âu Tuấn Trình, tỷ như tiên tri Lưu Đình, hiện tại tăng thêm Phi Nhiễm, những người này đều khó đối phó, nhi thần thích khiêu chiến cường giả, mà không thích đánh rắn giập đầu.” Đoan Mộc Dĩnh nói một chút suy nghĩ của mình.

“Ngươi thực sự không thích đánh rắn giập đầu?”

“Thực sự không có, bất quá nhi thần thích thả chó rơi xuống nước.”

(^o^ ta nghĩ ý của đoạn này “đánh rắn dập đầu” là giết chết lập tức còn “thả chó rơi xuống nước” là để họ vùng vẫy trong tuyệt vọng rồi mới chết)

Đoan Mộc Thanh Lam thất thanh cười, bất đắc dĩ lắc đầu thở dài: “Ngươi, hài tử này, thực không biết nói ngươi thế nào.”

———————————————

Lâm Tần mỉm cười quan sát Trình Thu Vũ, Trình Thu Vũ rất lễ phép hành lễ với nàng, Lâm Tần vừa thấy cử chỉ của Trình Thu Vũ, liền biết hắn là một người có học. Nhìn tướng mạo Trình Thu Vũ, môi hồng răng trắng, ngũ quan đoan chính, rất phù hợp hình tượng quân tử như ngọc.

“Ngồi xuống nói, Trình tiên sinh là ân nhân cứu mạng của Ngọc Hàn, chúng ta không thể chậm trễ đối với ân nhân, ” Lâm Tần khoát tay, cung nhân đưa đến cái ghế, Trình Thu Vũ tạ ơn rồi ngồi xuống.

“Gia đình của Trình tiên sinh ở nơi nào, trong nhà có mấy người, ta xem lời nói cử chỉ của ngươi hẳn là người xuất thân có ăn học.” Lâm Tần giống như là thân thích của Trình Thu Vũ, khẩu khí cực kỳ thân thiết.

“Tại hạ ở Vọng thành của Lương quốc, trong nhà phụ mẫu đã mất, có một đệ đệ cũng vì nước hy sinh thân mình, hiện nay trong nhà chỉ còn Thu Vũ.” Trình Thu Vũ nói.

“Ai u, thật không nên hỏi ngươi, lại khơi dậy sự thương tâm của ngươi.” Lâm Tần nghĩ mình nói lỡ liền vội vàng chuyển trọng tâm câu chuyện, “Phong tục của Lương quốc thế nào, nói cho ta nghe một chút.”

“Lương quốc chúng ta cũng không có phong tục gì nhiều, nói đến lúc tế tự thủy thần, các nơi đều phải xướng tuồng, dâng cống phẩm tốt nhất. Khi đó bách tính toàn quốc nghỉ ba ngày, mua rất nhiều cá thả về biển rộng, biểu thị sùng kính…” Trình Thu Vũ bắt đầu nói tới một vài phong tục của Lương quốc, Lâm Tần tỉ mỉ nghe, đối với nữ nhân tại thâm cung, các nàng không có cơ hội đi ra ngoài, mọi sự mới mẻ đều là ước mơ vô hạn.

Trình Thu Vũ nói xong chuyện tế tự thủy thần, thì Lâm Tần nói: “Ngọc Hàn, ngươi đi tới Cát Tường cung, lần trước tràng hạt ngự ban của nương để quên ở Cát tường cung, ngươi giúp mẫu thân lấy về a.”

“Vâng, mẫu thân.” Đoan Mộc Ngọc Hàn đứng lên, nhìn Trình Thu Vũ, lại nhìn mẫu thân, việc này vốn nên bảo cung nữ đi làm, vì sao bảo ta đi, chẳng lẽ mẫu thân muốn ta rời khỏi đây, mẫu thân, ngươi chưa từ bỏ ý định sao. Ai cũng không thể thể chia rẽ chúng ta! Đoan Mộc Ngọc Hàn hướng ra phía ngoài đi đến.

Nhìn thấy Đoan Mộc Ngọc Hàn đi xa, Lâm Tần bỗng nhiên đứng lên, đi tới trước mặt Trình Thu Vũ, quỳ rạp xuống đất. Trình Thu Vũ lại càng hoảng sợ, đây là làm sao vậy.

“Trình tiên sinh, Ngọc Hàn nhà ta thích ngươi, thế nhưng chuyện này đối với hắn không tốt, ta van cầu ngươi, cầu ngươi ly khai hắn a.” Lâm Tần vừa nói chuyện, nước mắt rơi.

“Người mau đứng lên, ta cùng Ngọc Hàn không hề có chuyện gì, không có như ngươi tưởng tượng.” Trình Thu Vũ nâng Lâm Tần dậy.

Lâm Tần chết sống không đứng dậy, “Trình tiên sinh, ngươi không thích Ngọc Hàn, thế nhưng Ngọc Hàn thích ngươi, ta vô pháp ngăn cản hài tử này, hài tử này là nhi tử duy nhất của ta, ta muốn hắn sống tốt, ta muốn hắn có thể lấy một thê tử tốt, sinh mấy người hài tử, ta đã già, ta tại thâm cung chỉ muốn nhìn thấy con cháu, cầu ngươi thành toàn tâm nguyện.”

“Tại hạ đáp ứng người, người mau đứng lên.” Trình Thu Vũ nâng Lâm Tần dậy, trong lòng âm thầm đau khổ, mình mới bắt đầu có tình cảm với Đoan Mộc Ngọc Hàn, lại bị Lâm Tần ngăn cảm, cảm giác thật có lỗi với mẫu thân của Đoan Mộc Ngọc Hàn. Trình Thu Vũ cảm thấy mình đang ở hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan, hắn nên làm cái gì bây giờ.

Lâm Tần hít sâu một hơi, bình tĩnh lại, xoa xoa nước mắt, một lần nữa trở lại ngồi trên ghế. “Trình tiên sinh, ngươi cũng là người được phụ mẫu yêu thương nuôi lớn, hẳn là biết phụ mẫu trong thiên hạ đều mong muốn điều tốt cho nhi tử của mình. Ta là tần phi trong cung, nhưng cũng là mẫu thân, ngươi thương cảm cho tấm lòng của ta a. Ngọc Hàn xuất môn lâu không có tin tức, ta cũng rất lo lắng, hiện tại hắn trở về nói muốn cùng tiên sinh bên nhau suốt đời, trong lòng ta thực nhịn không được. Ta muốn ôm tôn tử, lúc nhàn rỗi cũng muốn có một hài tử bên cạnh, hiện tại mộng tưởng cũng thực hiện không được. Trình tiên sinh, nếu ngươi như thương cảm ta, ngươi ly khai Ngọc Hàn a.”

“Tại hạ đã mang thêm phiền phức cho người. Tại hạ biết nương nương không dễ dàng, làm mẫu thân làm tần phi, cũng không dễ dàng, tại hạ không phải nữ tử, cũng biết cảm thấy thẹn, tại hạ sẽ không mang thêm phiền phức cho ngài.” Trình Thu Vũ buồn bã nói, Âu Tuấn Trình vứt bỏ mình, hiện tại mình lại bị ép ly khai Đoan Mộc Ngọc Hàn, báo ứng! Trình Thu Vũ, đây là báo ứng do ngươi hại chết đệ đệ của mình!

Đoan Mộc Ngọc Hàn thi triển khinh công, rất nhanh đưa tràng hạt trở về, hắn thấy sắc mặt Trình Thu Vũ có chút không thích hợp, hai mắt của mẫu thân hồng hồng, Đoan Mộc Ngọc Hàn thầm nghĩ, bất hảo!

“Ngọc Hàn a, ngươi mang theo Trình tiên sinh đi chung quanh một chút, xem phong cảnh trong ngự hoa viên của chúng ta.” Lâm Tần nói.

“Vâng mẫu thân, nhi thần cùng Trình tiên sinh xin cáo lui.” Đoan Mộc Ngọc Hàn nắm tay Trình Thu Vũ, hướng Lâm Tần thi lễ, lập tức ra khỏi cung điện, Đoan Mộc Ngọc Hàn hầu như dùng tốc độ như đang chạy, Trình Thu Vũ mạc danh kỳ diệu (^o^ không rõ nguyên nhân), cũng theo hắn cùng chạy. Đoan Mộc Ngọc Hàn mang theo Trình Thu Vũ chạy về cung điện của mình, thở dài một hơi. Hắn đánh giá cẩn thận Trình Thu Vũ, hai thủ đặt ở trên vai Trình Thu Vũ, giữ chặt Trình Thu Vũ không buông tay.

“Ngọc Hàn, ngươi làm sao vậy?” Trình Thu Vũ kỳ quái hỏi.

“Có chuyện gì, mẫu thân ta cầu ngươi ly khai ta phải không?” Đoan Mộc Ngọc Hàn hỏi.

Trình Thu Vũ vốn định thành thực trả lời, nhưng hắn dừng lại một chút, cuối cùng nói rằng: “Không có, nương nương là một người hiền lành, thế nào lại chia rẽ chúng ta.”

“Thôi đi, nàng là một nữ nhân hiền lành mới là lạ. Ngươi không biết nàng, hiền lành chỉ là biểu hiện cho người khác xem thôi.” Đoan Mộc Ngọc Hàn nhẹ giọng nỉ non.

“Nàng là mẫu thân của ngươi, không nên nói mẫu thân mình như vậy.”

“Ngươi biết cái gì!” Đoan Mộc Ngọc Hàn thấp giọng quát, “Ngươi không biết nàng, thà rằng mẫu phi ta là Quý quý phi hay Hoàng hậu đã mất còn hơn.”

Trình Thu Vũ thở dài một hơi, thân thủ vỗ nhẹ lưng Đoan Mộc Ngọc Hàn, mong muốn tâm tình của hắn yên ổn. Bỗng nhiên Đoan Mộc Ngọc Hàn nói rằng: “Người đâu mang rượu lại!”

Lý do uống rượu là gì, mà cũng không cần lý do. Vui vẻ uống rượu, khi trong lòng vui vẻ, trăm chén không say. Mất hứng khổ sở uống rượu, một chén giải trăm sầu, còn thực có giải sầu hay không, chỉ có con ma men biết. Không có chuyện gì cũng muốn uống rượu, thất tình cũng uống rượu, thương tâm càng uống rượu.

Trình Thu Vũ cùng Đoan Mộc Ngọc Hàn uống rượu, mỗi người một bình, không hề có hình tượng, khoảng một canh giờ, hai con ma men được sinh ra.

“Thu Vũ, sao ngươi lại có hai đầu.” Đoan Mộc Ngọc Hàn say khướt hỏi. (^o^)

“Ta nào có hai đầu, mặt ngươi đã đỏ như vậy, ngươi say rồi a.” Trình Thu Vũ cũng say khướt nói.

“Ta thế nào lại say rượu, ngươi không biết khi ta còn bé trộm rượu uống, bị bắt được, nương ta đánh ta, nhưng ta vẫn tiếp tục uống.” Đoan Mộc Ngọc Hàn nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.