Hắc Miêu Ăn Mực

Chương 184: Đời người chỉ như lần đầu gặp (8)




Tâm tư rối loạn, cung nữ phía sau khẽ gọi: “Ngụy đại phu?”

Vị Vãn lấy lại tinh thần, cố giữ bình tĩnh vén rèm bước vào.

Dáng vẻ Tiêu quý phi đã như thường: “Vẫn là màu trắng thuần khiết thích hợp với cô nương.”

Vị Vãn cúi đầu trí cảm ơn, trong lúc nhất thời không dám giương mắt, chỉ cảm thấy trên mặt nóng bừng.

Một đôi giày vải màu mực hoa văn tơ tằm chậm rãi đi vào tầm mắt, vạt áo màu xanh da trời theo bước chân người đến nhẹ nhàng tung bay, nàng cảm giác trong lòng trống rỗng phát run, hai tay để bên người không biết đặt ở nơi nào.

Cảm xúc ấm áp đột ngột phủ trên da thịt mu bàn tay, tiếp theo toàn bộ tay của nàng đều bị cầm thật chặt, nàng nhìn chằm chằm vào bàn tay đan xen vào mười ngón tay của mình, chỉ cảm thấy có một luồng nóng từ cổ tay theo một đường đi khắp toàn thân, làm da đầu nàng run lên.

”Nương nương, hôm nay là Trung thu, thần bất hiếu thế nào cũng phải về nhà một chuyến, Vãn Nhi thần sẽ mang đi trước, lúc trở về nếu người khác hỏi sao người đẹp như thế, thần sẽ nói tất cả đều là công lao của nương nương.” Tạ Khâm chế nhạo mở miệng, sâu trong đôi mắt màu xanh mang theo ý cười như không cười nhìn Tiêu quý phi.

Vị Vãn im lặng không tiếng động, gần như có thể cảm giác từng làn hơi thở ấm áp của y phất qua lông mi của nàng.

”Con, đứa nhỏ này, hơn nửa năm không gặp miệng lưỡi càng trơn tru.” Tiêu quý phi bất đắc dĩ cười một tiếng. “Vậy thì sớm trở về đi, lúc này cũng đã không còn sớm.”

Ra khỏi Noãn Các, lại ra khỏi cửa điện, xuyên qua hành lang kéo dài uốn lượn, Vị Vãn chỉ cảm thấy một đường đần độn, Tạ Khâm vẫn cầm tay nàng không thả, bước chân không nhanh không chậm. Từ xa trên tường cung treo nhiều đèn, trăng tròn treo cao trên bầu trời xanh thẫm như mực, ánh trăng trong trẻo lạnh lùng che đi sương giá trên đất, đường dưới chân giống như đi thế nào cũng không đến cuối.

Vị Vãn nhìn gò má của y, trên gương mặt mang đường cong hoàn mỹ luôn không có một chút biểu cảm nào. Trong gió khẽ truyền đến tiếng va chạm của ngọc bội được treo ở thắt lưng y, từng tiếng từng tiếng một làm tâm trạng nàng có chút hoảng hốt.

Thẳng đến khi đi ra khỏi cửa cung, y mới buông tay nàng ra, Nhan Tiêu đã đứng chờ bên cạnh xe ngựa, đôi mắt nhìn thấy vẻ mặt Vị Vãn không được tự nhiên thì cười mập mờ, Vị Vãn không khỏi xấu hổ trợn mắt nhìn gã.

Xe ngựa chạy băng băng, gió đêm làm tấm rèm tơ tằm màu xanh nước khẽ bay lên, hơi rung động. Vị Vãn ngẩng đầu nhìn trời, không biết thế nào lại nghĩ đến lần đầu tiên gặp Tạ Khâm ở sa mạc, cũng là đêm trăng tròn.

Đêm đó, y một thân xiêm y màu đen ngạo nghễ, vẻ mặt cô độc lạnh lùng.

Nghĩ đến y đều luôn mang bộ dạng kia, ánh mắt lười nhác luôn mang theo chút đùa cợt và khinh thường, quanh thân luôn có một làn hơi thở cự tuyệt người ngoài ngàn dặm.

Rất nhiều khi, nàng nhìn không thấu y.

Giống như lúc này, y luôn im lặng, tầm mắt lợi hại như có như không đảo qua mặt nàng, rồi lại quay về vị trí cũ.

Khi ánh mắt của y lại dừng ở trên người nàng một lần nữa, nàng nhịn không được mở miệng: “Nhìn cái gì?”

Làm nàng ngoài ý muốn là y lại nở nụ cười, lần đầu tiên cười rực rỡ đến như vậy, hàm răng trắng tinh mà chỉnh tề, trong đôi mắt xanh xinh đẹp quá đáng như vì sao lóe lên ánh sáng rực rỡ.

Vị Vãn có chút ngây ra, sau một lúc lâu mới đáp lại một câu: “Ngươi lại cười cái gì?”

Tạ Khâm một tay đỡ trán, nhíu mi tâm, giương mắt quan sát nàng, bên miệng vẫn có ý cười khẽ: “Cười cô nương nhịn đến bây giờ, thật sự không dễ.”

”Chuyện này không có gì đáng cười.” Vị Vãn hơi cáu.

”Ta nghĩ, có phải bản thân đã kéo phiền toái vào người hay không.” Y thu lại ý cười trên mặt, có chút trào phúng nhìn nàng. “Sau khi gặp cô nương, ta không có ngày nào bớt lo cả.”

”Ngươi có thể không cần phải xen vào.” Vị Vãn tức giận cãi lại.

”Ta đã đồng ý chuyện của cô nương, thì nhất định sẽ làm được.” Giọng điệu của y thản nhiên, có loại kiên định không thể bỏ qua.

Trong lòng Vị Vãn chấn động, đôi mắt như làn nước lẳng lặng nhìn y: “Nếu có một chút chuyện truyền ra ngoài, thì như nước đổ đi khó lấy lại.”

”Thế nào, cô nương sợ?” Khóe miệng y xuất hiện một chút ý cười khinh miệt.

”Không có.” Nàng lắc đầu, “Ta chỉ biết là, mặc kệ tương lai thế nào, trước hết ta phải tìm được một chỗ sống yên ổn ở trong cung đã.”

Khi mở miệng phủ nhận, trong lòng lại xẹt qua một bóng dáng tao nhã, làm ngực chợt đau xót.

”Không có là tốt nhất, dù sao cũng chỉ diễn trò mà thôi. Ở thế gian này mọi người đều là diễn viên, ai mà không mang theo mấy tấm mặt nạ mà sống, huống chi là trong thâm cung trùng trùng?” Tạ Khâm lạnh nhạt cao giọng cười, “Tướng quân giết người như ngóe, đại phu hành y tế thế, nghe qua là tuyệt phối.”

Vị Vãn nghe lời y nói, trong lòng có chút chua xót.

Dù sao, cũng chỉ diễn trò mà thôi.

Tuy rằng giờ Tuất đã qua, Tạ phủ vẫn đèn đuốc sáng trưng.

Hạ nhân trong phủ thấy Tạ Khâm đều mang vẻ mặt kinh sợ gọi một tiếng “Tam thiếu gia”, sau đó đều vụng trộm liếc nhìn về phía Vị Vãn trang điểm quý khí, âm thầm đoán nàng là nhân vật phương nào.

”Gia, lão gia cũng đã trở lại từ tiệc ngắm trăng trong cung rồi, quý phủ tổ chức gia yến ở Trúc Viên, ngài muốn đi qua đó một chuyến không?” Nhan Tiêu ở một bên dò hỏi.

”Không đi.” Sắc mặt Tạ Khâm lạnh nhạt.

Vị Vãn biết khúc mắc của y, chỉ im lặng nghe bọn họ nói chuyện.

”Ôi, đây không phải là Tam thiếu gia nhà chúng ta sao?” Một giọng nói uốn éo mà the thé truyền đến, “Thật sự là đã lâu không gặp.”

Đầu một hành lang, một phụ nhân trung niên có dáng người hơi mập dẫn mấy người nha hoàn đi tới, đồ trang sức trâm ngọc trâm vàng đầy đầu, ngọc bội leng keng, làm cho người ta nhìn thấy lập tức cảm thấy hết sức dung tục.

”Nhị nương.” Tạ Khâm dừng bước, nhìn bà ta rồi cười nhẹ, “Nhiều ngày không gặp, ngài càng ngày càng lộ vẻ giàu sang phú quý rồi.”

Sắc mặt nhị phu nhân khẽ biến, biết y ở trong tối mỉa mai dáng người của mình, thì ngoài cười nhưng trong không cười, mở miệng nói: “Đã trở lại, sao không cùng ăn một bữa cơm với mọi người? Lão gia còn có đại ca, nhị ca con đã sớm đến, có lẽ nghĩ con sẽ không về, quên mất không gọi con.”

Trong đôi mắt Tạ Khâm chợt lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, đang muốn mở miệng, ống tay áo đã bị người kéo một cái, bên cạnh có giọng nói mềm mại chậm rãi vang lên: “Khâm, ở trên đường chàng đã nói muốn dẫn ta đi gặp người nhà của chàng mà? Chúng ta nhanh đi thôi, để mọi người chờ lâu không tốt.”๖ۣۜdi-ễn⊹đà-n๖ۣۜlê⊹qu-ý⊹đô-n

Nhị phu nhân nghe thấy giọng nói mềm mại không xương này thì không khỏi sửng sốt, chỉ thấy làn gió thơm đập vào mặt, từ phía sau Tạ Khâm bước ra một giai nhân xinh đẹp mắt ngọc mày ngài, nói cười duyên dáng, nhìn quanh bốn phía.

Bà ta chỉ thấy tính cách của Tam thiếu gia Tạ gia trước nay luôn lạnh lùng lại nhìn nàng ta cười dịu dàng, nhẹ giọng dặn dò: “Vãn Nhi, gọi nhị phu nhân.”

”Nhị phu nhân.” Vị Vãn nhìn vẻ mặt ngây ra như ngỗng của người nữ nhân đối diện, trong lòng âm thầm buồn cười, trên mặt lại vẫn diễn đến vô cùng nghe lời.

Theo đoàn người nhị phu nhân một đường đến Trúc Viên, Vị Vãn thoáng nhìn Nhan Tiêu thừa dịp không có người nhìn nàng bằng ánh mắt bội phục, khóe miệng nàng không khỏi nhếch lên, vừa ngẩng đầu đã chạm phải tầm mắt của Tạ Khâm, nàng thè lưỡi, y nhìn nàng, trong đôi mắt chợt lóe lên thứ gì đó.

Từ xa đã nhìn thấy đèn vải san sát trên đình đài trên nước, làm ánh sáng trên mặt hồ rực như ánh vàng.

Đợi bọn họ đi vào, hiện trường vốn đang náo nhiệt bỗng nhiên yên tĩnh lại, ánh mắt mọi người đều dừng ở trên người bọn họ, cho dù Vị Vãn đã từng thấy nhiều loại trường hợp này, lúc này cũng không khỏi có chút không được tự nhiên.

Tạ Khâm lại giống như xem nhẹ, chỉ nhìn về phía phụ thân mình gọi một tiếng “Phụ thân”.

”Ừ.” Rõ ràng Tạ Chú cũng có chút ngoài ý muốn, lập tức lạnh nhạt lên tiếng, “Ngồi xuống đi.”

Vị Vãn ngồi xuống bên cạnh Tạ Khâm, chỉ cảm thấy tầm mắt mọi người luôn do dự dừng ở trên người nàng, không khỏi có chút dở khóc dở cười.

”Xem ra Tam đệ không chỉ có chiến trường đắc ý mà tình trường cũng thế nhỉ.” Lên tiếng đầu tiên, là nhị ca Tạ Nhĩ, “Không giới thiệu cho chúng ta vị giai nhân này một chút sao?”

”Ngụy Vãn, hai ngày nữa nhậm chức ở thái y viện.” Tạ Khâm giới thiệu ngắn gọn.

Người ở đây đều cả kinh, không nghĩ tới nữ tử tuyệt sắc này lại là thái y, trong lúc nhất thời đều tràn ngập tò mò xuất thân của nàng, rối rít suy nghĩ ở trong lòng xem có kẻ họ Ngụy nào quan to quyền thế ở trong kinh thành.

”Không biết Ngụy cô nương là thiên kim nhà ai?” Đại phu nhân nhìn chằm chằm nàng hỏi, ý cười lại chưa kịp đưa vào trong đáy mắt.

”Phụ mẫu Ngụy Vãn đã sớm qua đời, chỉ là cô nhi phiêu bạt.” Vị Vãn thong dong đáp, khóe miệng khẽ mang theo ý cười vui vẻ giống như Tạ Khâm.

Sau khi mọi người nghe thấy câu trả lời của nàng, trên mặt đều không khỏi lộ vẻ khinh bỉ.

”Xiêm y và kiểu tóc này của Ngụy cô nương thật là đẹp, chắc là tốn không ít bạc của Tam đệ nhỉ?” Có nữ quyến châm chọc lên tiếng, là nhị thiếu phu nhân thê tử của Tạ Xuyến.

”Đều là Tiêu quý phi ban cho Ngụy Vãn.” Vị Vãn ngẩng đầu cười nhẹ, dung nhan kiều diễm như hoa, thành công nhìn thấy một đám người thay đổi sắc mặt.

”Đúng rồi đại ca, sao không thấy đại tẩu?” Nhị thiếu phu nhân lại hỏi.

Rõ ràng Vị Vãn cảm giác được cả người Tạ Khâm cứng đờ, trong nháy mắt này trong đầu nàng thoáng qua cái gì đó...

Lập gia đình - đột nhiên nhớ lại, khi nàng hỏi y có người trong lòng không, y trả lời.

Chẳng lẽ - nàng khẽ kinh ngạc về nhìn phía y.

”Sau khi Lan Nhi có thai thì thân thể thường xuyên không thoải mái.” Đại ca Tạ Huyễn cười nói, ánh mắt đảo qua người tam đệ của mình, “Nàng nói tối nay sẽ tới đây.”

Cái tên quen thuộc trong miệng hắn và sắc mặt lạnh cứng của y đã chứng thực phán đoán của nàng, không biết vì sao, giờ khắc này trong lòng nàng lại cảm thấy chua xót buồn bực không chịu nổi.

Không thể chịu đựng nổi nhất là, hoa đào vẫn còn ở đây nhưng giữ người không được, giấc mộng trước kia đều biết mất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.