Hắc Hóa Thánh Kỵ Sĩ

Chương 1: Phế Bỏ




Mắt thấy sắp đại công cáo thành rồi, Nhị thiếu gia bất luận thế nào cũng không thể để việc này bị lật ngược lại được. Lúc này đứng ra: “Mẹ, trên đời này nào có chuyện như vậy? Cũng đã thành thân rồi, còn có chuyện gì không thể nói bên gối? Theo con thấy, chỉ có đầu óc bị úng nước rồi mới nghĩ ra cái cách dùng bồ câu đưa thư đi thư lại như thế? Không cần nghi ngờ nữa, đây rõ ràng là Tứ đệ không tiếp nhận sự thật nên mới bịa chuyện để giúp Tứ thiếu phu nhân thoát tội!”

Nhị thiếu gia nói cũng không phải không có lý, phu nhân nhíu chặt mày, ngẩng đầu nghiêm giọng nói: “Dật Phàm, chuyện con nói đúng là vô cùng khó tin, con có cách nào chứng minh mọi chuyện đều là thật không? Nếu chứng minh không được, vợ của con làm sai mà con lại còn bao che thì gia pháp này con cũng có phần đấy!”

Tề Dật Phàm mặt không đổi sắc, tim không đập loạn, trầm ổn đáp lại: “Dật Phàm hiểu rõ, nếu Dật Phàm không thể chứng minh chính mình điều mình nói là sự thật, Dật Phàm cam tâm tình nguyện cùng chịu phạt theo gia pháp với Tử Kỳ.”

“Được, vậy con chứng minh cho mọi người xem đi!”

Tề Dật Phàm đưa tay đưa đến trước mặt Hạ Lan Tử Kỳ, nhẹ giọng nói: “Còi ngọc đâu?”

Nghe hắn nhắc tới còi ngọc, Hạ Lan Tử Kỳ trong lòng chấn động, không đúng! Nếu hắn vì cứu mình mà tự nhận là Hoa Tranh, thì sao có thể biết Hoa Tranh đưa còi ngọc cho mình?

Gặp Hạ Lan Tử Kỳ sững sờ tại chỗ, không hề phản ứng lại được. Tề Dật Phàm nắm lấy tay nàng, khẽ quát: “Tử Kỳ, còi ngọc đâu? Mau lấy ra đi!”

“Vâng!” Quên đi, chuyện sống còn quan trọng hơn, đừng nghĩ nhiều như vậy nữa. Hạ Lan Tử Kỳ sờ trong búi tóc một lúc rồi nhanh chóng lôi cái còi ngọc ra.

Mọi người ở bên cạnh nhìn nhau, không ngờ là Hạ Lan Tử Kỳ lại giấu cái còi ngọc nhỏ trong búi tóc.

Tề Dật Phàm nhận lất còi ngọc, giơ lên nói: “Ta cùng Tử Kỳ có một thói quen dùng bồ câu đưa tin, con bồ câu này chỉ nghe theo tiếng huyết gió của ta cùng tiếng kêu của cái còi ngọc này. Mới vừa rồi nhị ca cũng đã nói, Tử Kỳ dùng cái còi này để gọi bồ câu đưa tin cho con, cái nàng dùng chính là cái còi này.”

Tề Dật Phàm ngập tràn tự tin, tiếp tục nói: “Nếu mọi người không tin ta là Hoa Tranh trong thư, vậy hãy để cho Tử Kỳ lại dùng còi ngọc gọi bồ câu đưa tin, gửi lại cho Hoa Tranh một phong thư, nếu bồ câu đem thư truyền đến cho ta, không phải chứng minh ta không hề nói dối sao?”

Phu nhân quét mắt quét mắt liệc mọi người một cái, hỏi ý kiến: “Các ngươi cảm thấy thế nào?”

“Phu nhân, phương pháp này có thể làm!”

“Đúng vậy! Nếu thư thật sự truyền đến cho tứ thiếu gia, không phải chứng minh tứ thiếu phu nhân không hề tư thông với người ngoài sao?”

Mọi người nhất trí đồng ý.

“Tường Thụy, theo con thì sao?” Phu nhân làm việc cẩn thận, còn hỏi một chút ý kiến của hắn, đỡ cho sau này hắn không muốn thừa nhận, rồi lại phát sinh nhiều thứ.

Thấy Tề Dật Phàm bộ dạng thẳng thắn kiên định, Nhị thiếu gia trong lòng có chút không yên, nhưng Tề Dật Phàm nói rất có lý, hơn nữa tất cả mọi người đều đồng ý, nếu hắn phản đối thì chẳng khác gì thể hiện trong lòng có quỷ, vì thế cất giọng lạnh lùng: “Cứ làm theo ý của Tứ đệ đi!” Hắn còn nhớ rõ lúc ấy bồ câu bay ra ngoài phủ nên hắn cũng không tin, bồ câu sẽ thật sự gửi thư đến chỗ Tề Dật Phàm!

Nếu tất cả mọi người đã đồng ý, chuyện đã dễ hơn nhiều rồi! Tề Dật Phàm đem cái còi ngọc trả lại cho Hạ Lan Tử Kỳ, ngẩng đầu nói với mọi người: “Mẹ, để cho Tử Kỳ ở trong này gọi bồ câu truyền thư cho con, con ở Thủy Tiên Các đợi.”

Phu nhân dương tay: “Tường Thụy, Thiên Vũ, hai người các con dẫn theo vài gia đinh đi theo Dật Phàm để làm chứng.”

“Vâng” ba vị thiếu gia ra khỏi cửa, còn lại ở trong phòng chỉ toàn là nữ quyến.

Phu nhân trong lòng hiểu rõ để cho Nhị thiếu gia đi theo thì không cần mình phải dặn cũng sẽ theo sát Tề Dật Phàm một tấc cũng không dời, sợ hắn động tay chân.

Bọn họ đi không lâu sau, có gã gia đinh tiến vào bẩm báo rằng bọn họ đã đến Thủy Tiên Các.

Hạ Lan Tử Kỳ đi vào trong sân, có phu nhân dẫn đầu mọi người cũng đi theo sau ra ngoài, tiếng còi vừa vang lên, trên trời bỗng thây bóng một con bồ câu trắng tuyệt đẹp bay tới, sau khi ở trên trời lượn một vòng xong thì đạp xuống trên tay Hạ Lan Tử Kỳ.

“Mẹ chồng, có cần phải viết một tờ giấy khác không?” Hạ Lan Tử Kỳ quay đầu lại hỏi.

“Không cần! Cứ đem cái tờ giấy cũ đó gửi lại đi!”

Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, chim bồ câu trắng giương cánh lên không trung bay ra khỏi sân, tiến về phương xa.

Mọi người nhìn chăm chú như là xem vật quý, Nhị di nương lại chỉ vào trên trời kinh ngạc nói: “Tứ thiếu phu nhân, bồ câu của cô không phải sẽ đi tìm Tứ thiếu gia sao? Thế nào lại bay ra khỏi Tề phủ rồi!”

Ánh mắt của mọi người toàn bộ đều tập trung hết lên người Hạ Lan Tử Kỳ, nàng quét mắt liếc một cái, chỉ thấy trong mắt Tứ di nương cùng Đại thiếu phu nhân là còn có vẻ lo lắng, còn lại đại bộ phận mọi người đều mang tâm trạng xem kịch vui, chờ nàng xấu mặt.

Hoa Tranh không ở Tề phủ, bồ câu đương nhiên sẽ bay ra bên ngoài nhưng Tề Dật Phàm lấy đâu ra tự tin để có thể đưa ra đề suất này? Hạ Lan Tử Kỳ trăm mối vẫn hề không có cách giải.

“Được rồi! Đừng nhìn nữa! Chuyện này không phải rõ ràng rồi sao? Bồ câu sẽ không bay trở lại đâu!” Đại di nương vừa châm chọc khiêu khích, vừa vung vẩy cái khăn tay quạt gió: “Phu nhân, ở ngoài này nắng quá, hay là chúng ta đừng đứng ở đây chịu khổ nữa, mau đi vào đi thôi!”

Hạ Lan Tử Kỳ trong lòng lạnh đi, nếu bồ câu phi không trở lại, như thế rất tốt, Tề Dật Phàm cũng sẽ phải chịu gia pháp với mình.

“Đúng thế! Hôm nay thật nóng!” Nhị thiếu phu nhân dùng tay che nắng, yếu ớt than thở.

Phu nhân nhìn trái nhìn phải thấy mọi người vì nóng mà sắp mất kiên nhẫn, lại liếc mắt nhìn Hạ Lan Tử Kỳ một cái, Hạ Lan Tử Kỳ cảm thấy tình huống không ổn, vừa định mở miệng nói: Mẹ chồng, chờ một chút đi! Nhưng phu nhân đã giành nói trước: “Bồ câu sợ là không bay trở lại đâu! Chúng ta trở về phòng đi!”

“Vâng” Mọi người đáp lời, dưới sự dẫn dắt của phu nhân tất cả đều về theo!

Hy vọng duy nhất cũng đã tan vỡ, Hạ Lan Tử Kỳ mất hết can đảm từng bước đi theo sau các nàng, nhưng vẫn không cam lòng quay đầu liếc nhìn, đột nhiên hưng phấn vui vẻ kêu lên: “Mọi người mau nhìn đi! Bồ câu đã trở lại!”

Mọi người toàn bộ dừng bước chân, quay đầu nhìn lại!

Trên bầu trời xanh thẳm bao la, con chim bồ câu trắng vừa rồi đúng là đã bay trở lại, liệng người bay về phía đông nam của phủ, hướng đó chính là vị trí của Thủy Tiên Các.

“Ôi! Thật thần kỳ, bồ câu kia đã thật sự trở lại!” Tứ di nương kéo lấy cánh tay Nhị di nương, vui mừng kêu lên.

Nhị di nương lạnh nhạt gạt tay bà ra.

Mọi người nhìn lên bầu trời, ai cũng mang vẻ mặt không thể tin nổi. Hạ Lan Tử Kỳ quay đầu, thản nhiên nhìn bọn họ, nàng không cười nhưng lại có cảm giác hãnh diện vô cùng!

Đại di nương vừa mới nói mát, giờ phút này vẻ mặt lại xấu hổ, tuy rằng trong lòng tức giận nhưng dáng vẻ bệ vệ đã thu liễm lại rồi.

Bồ câu nhỏ nhanh chóng liệng xuống, trái tim mọi người lại căng thẳng, không biết Tề Dật Phàm rốt cuộc có nhận được lá thư này hay không!

Mọi người trở lại trong phòng chờ đợi tin tức, cũng may, Tề Dật Phàm cũng không để các nàng phải đợi lâu, ước chừng qua hai chén trà, hắn đã dẫn người quay lại.

Thấy Tề Dật Phàm rạng rỡ, mọi người cũng đoán ra tám chín mươi phần trăm! Lúc này, phu nhân hỏi Tam thiếu gia Tề Thiên Vũ: “Sao rồi? Bồ câu đưa tin đem thư qua sao?”

“Có đưa qua, Tứ đệ con nhận được chính là tờ giấy kia.” Tam thiếu gia đem tờ giấy đó dâng lên.

Phu nhân vừa mở tờ giấy ra, không ngừng gật đầu: “Đúng đúng, chính là cái này rồi.” Nàng vừa dứt lời, nhìn hết một vòng phía dưới, chỉ thấy có Tề Thiên Vũ là đã theo trở lại mà Tề Tường Thụy lại không thấy bóng dáng, ngạc nhiên hỏi: “Thiên Vũ, Nhị ca của con đâu?”

Tam thiếu gia khóe môi khẽ nhếch, giọng vui mừng nói: “Nhị ca con lúc quay lại đột nhiên kêu đau bụng, nhờ con xin mẹ cho đi nghỉ trước, về phòng nằm rồi ạ.”

Không cần hỏi, nếu Tề Dật Phàm đã thành công chứng minh chuyện mình và Hoa Tranh chính là một người rồi, như vậy việc hắn lúc trước chỉ trích Hạ Lan Tử Kỳ cũng chẳng hay ho gì cả, hắn còn mặt mũi nào mà quay về đây cho xấu mặt nữa! Cho nên trực tiếp lựa chọn việc trốn tránh cũng không phải là điều khó lí giải!

Chẳng qua, hắn thì trốn rồi nhưng Đại di nương và Nhị thiếu phu nhân vẫn còn ở đây, hai người liếc nhìn nhau, cảm thấy mặt mình nóng bừng như phát sốt, chột dạ cúi đầu xuống.

Lúc này, Tề Dật Phàm tiến lên ôm quyền: “Mẹ, mọi người cũng đều thấy rồi, Tử Kỳ là trong sạch, lá thư này của nàng ấy là viết cho con, bây giờ có phải là nên giải trừ gia pháp, thả Tử Kỳ đi hay không?”

Phu nhân cười gật đầu: “Ừ, thói quen ở chung của vợ chồng son các con đúng là khiến người ta không ngờ nổi mà! Nhưng nếu mọi chuyện đã điều tra xong rồi thì đương nhiên mẹ sẽ không để nàng phải chịu oan, gia pháp phải miễn chứ. Sau này các con có chuyện gì thì cứ giáp mặt mà nói, đừng cứ dùng ám hiệu cứ như là gian tế như vậy, khiến người ta dễ dàng hiểu lầm đấy.”

Tề Dật Phàm cùng Hạ Lan Tử Kỳ vô cùng vui mừng, thiên ân vạn tạ với phu nhân. Đến tận lúc này, những người lúc đầu muốn xem kịch vui đều đã thất vọng cả rồi!

“Được rồi, chuyện xảy ra ngày hôm nay, Dật Phàm à, nhị ca con cũng chỉ là sợ con phải chịu thiệt thòi, con cũng đừng để trong lòng.” Phu nhân nâng tay từ chỗ ngồi đứng lên, vú Diêu vội vàng tiến đến nâng, bà quét mắt liếc nhìn mọi người, tiếp tục nói: “Đã sắp đến giờ cơm chiều rồi, mọi người về nghỉ ngơi đi!”

Phu nhân rời khỏi phòng trước, những người khác cũng lục tục, phẫn nộ rời đi, đến tận khi trong phòng chỉ còn lạ có Hạ Lan Tử Kỳ cùng Tề Dật Phàm thì hai người không hẹn mà cùng quay đầu, cùng nhìn nhau.

Hạ Lan Tử Kỳ trong lúc nhìn nhau đột nhiên tim đập nhanh hơn, trước kia, nàng cũng phát hiện ánh mắt của Tề Dật Phàm cùng Hoa Tranh có chút giống nhau, nhưng bởi vì dung mạo khác biệt cho nên cũng không nghĩ nhiều, nhưng mà đối diện với việc hôm nay nàng thật sự tìm thấy trong mắt hắn cảm giác quen thuộc, hơn nữa loại cảm giác này, càng lucs càng mãnh liệt.

“Ngươi là...... Hoa Tranh?” Hạ Lan Tử Kỳ tuy rằng ngữ khí không chắc chắn, nhưng thông qua chuyện mới vừa rồi, trong lòng dĩ nhiên từ không tin lúc ban đầu đến bây giờ cũng đã tin đến tám phần rồi.

Phải biết rằng, bí mật của nàng và Hoa Tranh ngoài bà Ngô ra không có người thứ hai biết, hơn nữa bồ câu đưa tin nhận chủ, chỉ biết đem thư đưa tay Hoa Tranh. Đồng thời lại liên tưởng đến hai ngày trước khi mình bị Nam Cung Hoàng bắt đi, bà Ngô nói rõ là Hoa Tranh đi cứu mình, kết quả cuối cùng người cứu mình lại là Tề Dật Phàm, hết thảy những chuyện này liệu có phải đã đủ để chứng minh, người trong lòng của mình kỳ thật chính là tên “oan gia” ở ngay trước mắt này hay sao?

Rốt cục cũng đã đem lời nói rõ, Tề Dật Phàm trong lòng giống như đã đẩy đi được một tảng đá lớn, thoải mái cực kỳ, hắn kích động nắm lấy tay Hạ Lan Tử Kỳ, giữ trước ngực: “Đúng, ta là Hoa Tranh.”

Hạ Lan Tử Kỳ nhìn trán hắn, đưa tay chạm lên hai má hắn: “Mặt của ngươi...... Không phải có bớt sao? Bớt đâu?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.