Hắc Hồ Bạch Lang

Chương 7




Sắc mặt Địch Vũ Liễn dọa Vũ Văn Dật Thần rồi nha, chỉ thấy nàng trợn to mắt, tròng mắt mất đi tiêu cự, rõ ràng đang trôi trong hồi ức nào đó, khuôn mặt nàng ẩn chứa nhiều biểu cảm đan xen: nổi sợ khó giấu, hận ý, đau đớn, chết lặng, với cả thương tâm, đôi tay nàng gắt gao siết chặt thành nắm đấm, cả thân người dần run rẩy hẳn lên.

“Cô nương! Cô nương!” Hắn lập tức bật dậy, đưa hai tay đỡ lấy vai nàng, vừa lắc nàng, vừa lớn tiếng gọi nàng, muốn cho nàng mau hồi tỉnh.

Cuối cùng, từ giữa miên man hồi ức, Địch Vũ Liễn bị hắn gọi dậy, nhưng ánh mắt vẫn còn mơ màng, có chút ngỡ ngàng nhìn Vũ Văn Dật Thần.

“Không có việc gì, ngoan, đừng suy nghĩ nữa, không có việc gì, đều đã qua rồi, vô luận là cái gì, đều đã qua đi!” Hai tay Vũ Văn Dật Thần vịn vào vai nàng, để cho nàng nhìn vô mắt hắn, không ngừng lập đi lập lại. Chỉ một câu hỏi đơn giản thế thôi, đã có thể khiến nàng thành ra thế này, rốt cuộc nàng đã từng trải qua chuyện gì? Không tiếp tục gặng hỏi nữa, hắn nghĩ đáp án hẳn là đúng, đầu nàng từng bị thụ thương.

Hắn nhẹ giọng vỗ về, thật dạ quan tâm, lo âu đượm đầy trong ánh mắt, đã sưởi ấm trái tim Địch Vũ Liễn, lệ tuôn xuống nơi khóe mi, rơi xuống là nổi uất ức, là thương đau nàng từng chịu, rơi xuống là tình thương của mẹ nàng đã khát khao nhưng chưa một lần được nhận, nàng là kẻ mà đến cả mẹ ruột của mình cũng chẳng cần.

“Đừng, đừng khóc nha!” Vũ Văn Dật Thần vội lấy khăn tay đưa nàng, nhưng nàng không lau nước mắt, chỉ đứng đó khóc không thành tiếng, hại người nào đó trong tức thời chẳng biết phải làm sao, tiểu tử khờ ở trong lòng gấp đến độ xoay vòng vòng, bỗng nhiên nhớ tới món đồ chơi trước kia cùng chơi với mẩu thân hắn vẫn còn đây, vội vàng đi tìm tới, tiếp theo dốc hết bản lĩnh toàn thân, kiếm cách chọc cười nàng.

Cách coi như có hiệu quả, đã đánh dời lực chú ý của Địch Vũ Liễn, nàng ngừng khóc, kinh ngạc với cả hiếu kỳ nhìn hắn, sau phản ứng được hắn đang an ủi nàng, trong lòng không sao nén nổi ấm áp, nụ cười ngọt ngào tức thời nở rộ trên khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn còn ướt đẫm nước mắt.

Nụ cười nhạt mà say, phượng mâu rưng rưng ngấn lệ, người đâu mà ủy mị, đáng yêu, chọc người thương xót, làm người nào đó phải buộc miệng, nói: “Nàng cười lại càng xinh hơn!” Lời vừa nói ra, nhiệt độ trong phòng tăng lên vùn vụt, hai người cùng lúc đỏ cả mặt.

Sau một hồi trầm mặc, để cho vơi bớt xấu hổ, Vũ Văn Dật Thần vội vàng lái sang chuyện khác, nói: “Ừm, cô nương này, bệnh đau đầu của nàng vẫn có cách chữa, đến lúc đó ta viết cho nàng một toa thuốc, nàng theo như trên đó mà nấu dược, một ngày một cử, trước khi đi ngủ thì dùng, chỉ có điều, bình thường nàng cũng cần thư giản đầu óc, đừng làm mình căng thẳng quá. Với lại, nếu như có thể kết hợp với kim châm, hiệu quả sẽ càng tốt hơn. Nàng hiện tại còn đau đầu không?”

Địch Vũ Liễn lắc đầu.

“Vậy tốt, bây giờ ta đi sắc thuốc giải hàn cho nàng trước, mắc công lại trúng phong hàn. Đợi chút nửa trước khi nàng về mới viết toa thuốc cho nàng, được không?”

Địch Vũ Liễn tâm tình lắng dịu xuống, nhìn hắn, gật gật đầu đồng ý.

“Vậy nàng cứ tự nhiên trong phòng nha, ta đi sắc thuốc.” Nói xong, cảm thấy tâm trạng Địch Vũ Liễn cũng ổn rồi, để nàng ở lại đây một mình hẳn không có vấn đề gì, hắn yên bụng bước ra khỏi phòng.

Nói nàng dễ tin người, hắn không phải cũng thế, cứ vậy mà để nàng lại một mình trong phòng, cũng không sợ nàng là cái loại trộm cắp, Địch Vũ Liễn nhìn theo bóng lưng hắn mà nghĩ.

Này coi như về lại chốn xưa, không ngờ chỉ sau vẻn vẹn vài canh giờ, nàng lại trở lại căn phòng này. Địch Vũ Liễn giống như chập tối hôm qua, lượn tới lượn lui trong phòng, cầm cái này lên ngắm ngắm, lại sờ sờ nghía ngía cái khác.

Nhưng đương khi một người cô độc, sẽ nghĩ ngợi rất nhiều, Địch Vũ Liễn tự nhiên cũng thế. Nàng quanh quẩn ở gian trong hết mấy vòng, lại quay trở lại gian ngoài ngồi xuống ghế, tay vuốt vuốt chén trà ở trên bàn bên cạnh. Nàng ngồi ngồi có chút nhàm chán, không chịu được từ từ thả cho hồn trôi miên man.

Có thể gần gũi hắn thế này, chẳng khác chi trong mơ, thế nhưng vì sao, vì cớ gì phải đợi sau khi nàng hiểu rõ tình cảm của mình đối với hắn, hạ quyết định rời xa hắn xong, hắn mới lại xuất hiện trước mặt nàng? Quá quắt hơn nữa là nàng chỉ vừa trông thấy hắn đã vứt quyết định trước đó của mình lên tận mây xanh, không nghĩ tới Địch Vũ Liễn nàng cũng có lúc quyết định không kiên.

Bên tai vọng lại câu nói của Tử Địch: “Vương gia, người thậm chí yêu hắn rồi!” Đối với thứ tình cảm ngập ngừng này, trong lòng nàng có chút khổ, nổi khổ tâm hòa cùng cảm giác hạnh phúc, bối rối và vui thích mà khi vừa trông thấy hắn đã sản sinh, làm đau nhói trái tim nàng.

Nàng rũ mi mắt, nhìn chăm chú chén trà trong tay, kỳ thực là đang nhớ lại nguyên nhân ban chiều khiến nàng khuya nay bị đau đầu, rồi xuất hiện tại nơi này.

Trước, ban chiều, hầu hạ nàng rửa mặt xong, Tiểu Phúc Tử dâng bản danh sách trên tay xin chỉ thị, nói: “Vương gia, tối nay người muốn chỉ định vị nào thị tẩm ạ?”

Cái gọi là thị tẩm, thật ra là chọn ra mấy người trong đám nử tử mà các phương tặng vào phủ nàng cho tả ảnh Lam, tên thuộc hạ dáng dấp xấp xĩ với nàng cải trang thành nàng sủng hạnh, sở dĩ làm thế là vì muốn cho đám hoàng tử bắt được tin tức kia xóa bỏ hoàn toàn hoài nghi về tính phái của nàng. Thân là người trong hoàng gia, để đạt mục đích, không từ thủ đoạn, mà Địch Vũ Liễn hiện tại đang nằm trong tình cảnh chỉ cần không cẩn thận liền mất trắng, cho nên, nàng đối với những nữ tử đang bị an bài trong Thanh Nhã Uyển trong phủ, không hơi đâu mà cảm thông, cũng chẳng thể đồng tình, bởi vì trong đó không biết có bao nhiêu kẻ là trinh thám được cài vào. Việc duy nhất khiến nàng cảm thấy không tốt chính là oan uổn cho thủ hạ Lam của nàng.

Vốn vì gặp được Vũ Văn Dật Thần với lại buổi chập tối ngủ rất say giấc nồng mà tâm tình không tệ, bấy giờ nghe Tiểu Phúc Tử nhắc đến chuyện này, khiến nàng mất vui nhăn nhíu mày. Chẳng ngờ làm hỏng cả tâm tình tốt đẹp của nàng, nàng tức thì gạt phăng: “Khỏi cần, dọn qua phủ mới, tối nay hãy tính! Tuy nhiên, người của Thanh Nhã Uyển ngươi phái người trông chặt một chút, muốn đưa tin ra ngoài, ngươi cho bọn chúng đưa, bất quá, phải gây khó khăn cho bọn chúng một chút, để cho đám hoàng tử kia tin rằng tin tức là thật.” Người trong cung phái đến đều đã bị nàng kêu Tiểu Phúc Tử tìm lý do xua đi hết, nên cả tòa phủ đệ này ngoại trừ người trong Thanh Nhã Uyển, còn lại tất cả đều là người của nàng. Đợi sau khi tin nàng là nam tử truyền tới tay mấy tên hoàng huynh, bọn hắn sẽ thay đổi sách lượt, chắc chắn lại phái người đến ám sát nàng tiếp cho coi! Ngoài cung chung quy không thể so sánh với trong cung, ám sát thuận tiện hơn. Nghĩ đến đây, nàng bỗng cảm giác ám sát về sau khẳng định rất nhiều, ám sát đắm đuối kiểu đó không biết người bên mình có vì thế mà vơi đi ít nhiều không, tiếp đó nàng đặc biệt không cẩn thận mà nhớ tới Vũ Văn Dật Thần ngày mai đã vào đội hắc y hộ vệ của nàng, vậy cũng tức là về sau hắn cũng phải đối mặt với cảnh bị ám sát, tuy võ công của hắn nàng không nghĩ là tệ, nhưng đao kiếm không có mắt, lỡ như làm hắn bị thương… Nghĩ tới cảnh tượng này, bụng nàng quýnh lên, lập tức cất giọng kêu, “Hi!“

Lời vừa dứt, một tên hắc y nhân im hơi lặng tiếng xuất hiện trong góc phòng, cung kính khụy một gối.

“Kể từ ngày mai, ngươi theo bên cạnh bảo hộ Vũ Văn Dật Thần, bảo đảm an toàn cho hắn, kẻ nào làm hắn bị thương hay muốn tổn thương hắn, giết tất bất luận tội!”

Không có tiếng trả lời, ngươi nọ chỉ cung kính hành một cái lễ, giống như lúc đến, lại lặng lẽ không một tiếng động rời đi.

“Vương gia, thỉnh người thu hồi mệnh lệnh đã ban!” Khi không nhảy ra một cái chỉ thị ngoài dự liệu, đợi sau khi Tiểu Phúc Tử phản ứng kịp, vội quỳ xuống đất cất tiếng phản đối.

“Lui đi, bản vương muốn nghỉ ngơi.” Mệnh lệnh của nàng mới không tùy tiện cải chính, Địch Vũ Liễn hờ hững liếc mắt sang Tiểu Phúc Tử, đuổi người rồi.

“Vương gia, Bích Tiêu cũng khẩn cầu người thu hồi mệnh lệnh đã ban! Tả hữu song ảnh núp trong bóng tối hộ vệ người, trừ phi có nhiệm vụ ám sát, bằng không thì không rời khỏi người, cớ sao có thể phái hữu ảnh Hi cho Vũ Văn Dật Thần?” Bích Tiêu có cùng ý kiến với Tiểu Phúc Tử, cũng vì thế mà hết sức kinh hoàng, quỳ mọp xuống.

Tử Địch đứng bên cạnh hết hồn há hốc cả mồm, tả hữu song ảnh, hai tên này chẳng những ở bên ngoài không ai biết, mà tới cả ba đứa bọn nàng thân cận với vương gia nhất cũng chưa từng thấy qua mặt mũi hai thằng hắn. Một tên mới rồi xuất hiện, tuy nàng đã gặp ba lần, nhưng vẫn y nguyên chưa thể nhìn rõ tướng mạo hắn. Nàng chỉ biết bọn hắn là mấy thằng nhỏ ăn xin chủ từ nhà mình năm ấy năm tuổi nhặt về từ trong nội thành Yến Đô. Nhặt về khi đó có hai mươi người, không biết bị chủ tử nhà mình đem đến đâu, nàng đoán chắc là đem tới chổ ám ảnh vệ trực tiếp nghe theo mệnh lệnh của hoàng thượng, bởi vì chỉ có huấn luyện tàn khốc nơi đó mới có thể khiến cho một đám đông như thế chỉ còn sống mỗi hai người, cũng chỉ có nơi đó mới có thể cho ra lò thân thủ kiểu bọn hắn, nấp trong chổ tối mà người ta một chút hơi thở cũng không phát hiện ra. Nàng nghĩ hai tên này chắc cũng rất trung thành với chủ tử nhà mình! Bởi vì hai người bọn hắn theo sát bên người chủ tử nhà mình thì không thể nào không biết cái bí mật rất lớn kia của chủ tử, nhưng bọn hắn mặc dù được ám ảnh vệ huấn luyện ra hiển nhiên phải tiết lộ cho hoàng thượng biết, thế mà lại không. Thêm nữa, nhân sinh nhạt nhẻo chán phéo, sống y như cái bóng trong bóng tối bọn hắn cũng có thể chịu được, khỏi nghĩ cũng biết, mức độ trung thành không cần nghi. Mặt khác, chủ tử cũng rất tín nhiệm hai người bọn hắn, bằng không chuyện giả trang thành chủ tử, sủng hạnh đám nữ tử kia, cũng sẽ không bảo tên tả ảnh Lam đó làm.

Tử Địch và bọn Tiểu Phúc Tử chú ý chổ bất đồng, trọng điểm của nàng ở chổ chủ tử nhà nàng vậy mà đem hai người quan trọng như thế chia một cho Vũ Văn Dật Thần, phải biết rằng những năm này chủ tử bị ám sát, không thể thiếu sự bảo hộ ngầm của hai người bọn hắn, cho nên, chủ tử nhà mình chắc chắn không chỉ đơn thuần là thích Vũ Văn Dật Thần đơn giản như thế, sợ rằng đã yêu người ta luôn rồi cơ!

“Vương gia, thái độ của Vũ Văn Gia vẫn chưa rõ ràng, căn bản vẫn chưa phát thệ tận hiến vì người, để cho hai kẻ đường huynh đệ Vũ Văn Dật Thần vào hắc y hộ vệ vốn là chuyện mạo hiểm. Nếu người an bài Hi giám thị nhất cử nhất động của Vũ Văn Dật Thần vậy nô tài không phản đối, nhưng người hà cớ gì an bài Hi bảo vệ cho hắn y như bảo hộ chủ tử người? Vương gia, người chưa bao giờ không thông qua kiểm tra mức độ trung thành của một người mà đã để cho đối phương theo bên cạnh, vạn nhất hắn có lòng khác thì sao?” Tiểu Phúc Tử trước giờ vẫn cho cái gọi là tôi trung, tất là mọi sự đặt chủ nhân lên nhất cả, tận lực làm tốt mỗi một chỉ thị của chủ nhân, thế nhưng canh cánh lòng trung không có nghĩa là hùa theo mù quáng, lúc chủ tử nhận định sai lầm, kẻ làm nô tài, dù có chết, cũng phải can ngăn chủ tử phạm phải sai lầm lớn! Từ sau khi chủ tử nhà mình về Yến Đô, hắn đã phát hiện nàng vừa đụng phải chuyện có liên quan tới tên Vũ Văn Dật Thần kia liền cư xử không bình thường, mà hôm nay, nếu không phải ra tay với Tàng Kiều Lâu có thể dập cho thái tử đảng một trận, hắn căn bản đã không tán thành phái người tới phá thanh lâu, rồi lại còn cho phép cặp đường huynh đệ kia vào trong hắc y hộ vệ trọng yếu nữa, như thế thì về sau làm chuyện gì cũng đều bất tiện. Giờ đây, khi hắn lại nghe nàng vậy mà phái một người trong song ảnh đi bảo hộ Vũ Văn Dật Thần, hắn liền biết không thể cứ tiếp tục như thế, tâm ý của chủ tử quá rõ ràng rồi, người ta nhìn một cái đã ra ngay. Hắn tuyệt đối sẽ không để cho tên Vũ Văn A Đấu kia tới làm hư đại sự của chủ tử! “Vương gia, nô tài bạo gan đoán hôm nay lúc người hạ lệnh phá Tàng Kiều Lâu, kỳ thực cũng chưa thể xác định nơi đó có vật có khả năng khiến thái tử đảng bị phương hại có phải không” Hiện tại nghĩ lại, lúc đó hắn tưởng chủ tử mượn Vũ Văn Dật Thần để che đậy ý đồ tìm kiếm vật có thể khiến thái tử đảng bị tổn thất nặng, nhưng trên thực tế, hắn đã tưởng sai hoàn toàn rồi đi!

“…” Địch Vũ Liễn không lên tiếng, sự thật là Tiểu Phúc Tử nói có lý, dù có muốn lôi kéo Vũ Văn Tộc, lấy thủ đoạn của nàng, đâu có thể làm trắng trợn tới khiến ai nấy đều rõ ràng như vậy. Thế nhưng tự nàng cũng đâu hiểu nổi hành động của mình, nàng chỉ biết phàm là việc có dính líu tới Vũ Văn Dật Thần, nàng hễ muốn làm sao thì cứ phải làm như vậy, suy nghĩ có chút điên khùng, cũng chẳng thèm lý tới cái chi. Phá Tàng Kiều Lâu, bảo người mượn cớ ấy để tìm đồ, thực ra tìm đồ mới là việc tiện thể, khi ấy nàng nghe nói nơi đó là địa bàn của thái tử đảng, nghĩ dù sao cũng đã phái người tới, cứ nhân tiện tìm một chút cũng được, vừa lúc chặn miệng cho Tiểu Phúc Tử khỏi phản đối. Ai biết, vận khí nàng quá tốt, còn thật sự có vật cho nàng tìm ra.

Thấy vương gia nhà hắn không phản bác, Tiểu Phúc Tử biết mình đoán khỏi sai. Hắn cúi đầu khom lưng quỳ xuống, nói tiếp: “Vương gia, có ít lời nô tài bạo gan muốn nói, người làm đại sự đều lấy đại cuộc làm trọng, sẽ không để kẻ khác làm lụy. Trước mắt, chính là thời điểm mấu chốt có thể hay không giải trừ nghi vực của chúng hoàng tử, chỉ sơ sẩy một chút, nổ lực trong hết thảy những ngày này đều sẽ đổ sông đổ biển! Cho dù người đối với Vũ Văn Dật Thần có dự định riêng, nhưng biểu hiện rõ ràng như thế cũng không tốt, để cho tất cả mọi người đều biết, khiến người ta hiểu nhầm bị đoạn tụ là chuyện nhỏ, nhược nếu vì việc này lại để các hoàng tử khác có cơ sở để khẳng định việc đó, thậm chí là làm tới cả hoàng thượng cũng biết, hậu quả đó người hiểu được mà. Vương gia, thỉnh người nghìn vạn lần không nên để tên Vũ Văn Dật Thần đó làm ảnh hưởng đến năng lực phán đoán của người a! Giống như hôm nay Vũ Văn Dật Thần đi thanh lâu, cứ để cho hắn đi là được rồi, đợi sau này khi người đạt thành đại sự, người đối với hắn bất kể có dự định gì, đều có thể ắt thành, hà tất…”

“Đó là ý gì, chẳng lẽ cứ kêu vương gia trơ mắt nhìn người mình thích đụng chạm nữ nhân khác!?” Hừ, nam nhân, đến cả thái giám cũng thế, cho rằng nam nhân có quan hệ với nữ nhân khác cũng giống như bị táp một cái, chứ chả phải chuyện lớn lao gì! Người mà nữ nhân yêu chỉ cần hắn sau cùng chỉ thích một mình nàng, chuyện cũ trước kia đều có thể cho theo gió cuốn mây trôi, hừ, dựa vào cái gì chứ!? Tử Địch nổi lữa nói chen vào.

Tiểu Phúc Tử chậm rãi ngẩn lên nhìn Tử Địch, thấy nàng ta bỗng nhiên chỏ mỏ vào có chút nghiến răng nghiến lợi, trợn mắt hung hăng lườm nàng, cái thói xấu của bà cô nàng nói toạt cả móng heo đến đời nào mới chịu bỏ hả!? Hắn chỉ nói lờ mờ, không dám nói trắng ra rằng vương gia thích Vũ Văn A Đấu. Nàng ngược lại thì hay nhỉ, gợi ý tới rõ rành rành như vậy!

“Ngươi trợn mắt nhìn ta làm gì, ta đâu có nói sai, Vương gia muốn bảo hộ người mình thích, có gì không đúng! Nếu ngươi cảm thấy vương gia phái Hi đi, quá là đại tài tiểu dụng, cứ xin vương gia đổi người khác chả phải xong sao.” Tử Địch là người mà cho dù vương gia nhà nàng có làm sai, nàng cũng sẽ đổ tội lên đầu kẻ khác, bất luận chuyện gì tuyệt đối ủng hộ vương gia nhà nàng tới cùng.

Cái con bé não teo này, hoàn toàn không nắm rõ trọng điểm của hắn ông trời ơi! Với lại đương trước mặt vương gia, nàng ta dũng cảm quá đi, tính cùng hắn cãi nhau chắc à!?

“Ngươi có thấy qua thiếu gia gia tộc lẫy lừng, hiển quý nào đến hai mươi bốn tuổi vẫn chưa thành thân, thậm chí ngay một tiểu thiếp cũng không có không? Khó mà có được một nhà, với cả may mắn hơn hắn còn là người mà vương gia tự thích, ngươi không mau mau kêu vương gia nắm chắc cơ hội, vậy mà còn tính xúi vương gia đợi sau khi thành đại sự!? Tới lúc đó, chưa biết chừng Vũ Văn Dật Thần đã thành thân, cưới được không biết bao nhiêu nữ nhân nữa kìa! Theo như ta nói thì đợi ngày mai sau khi Vũ Văn Dật Thần tới, cứ bắt hắn giam vô…” hậu viện trong phủ, không cho hắn đi về nữa, khỏi mắc công hắn chạy theo nữ nhân khác!

“Tử Địch!” Bích Tiêu kịp thời quát muội muội, tránh cho người nào đó tía lia chả biết giữ mồm. Nàng trông thấy Địch Vũ Liễn tái mét cả mặt, vội vàng ra hiệu muội muội đừng có mà ở đó trái một tiếng thích, phải một tiếng thích nói mãi không ngừng, tâm ý của vương gia sao có thể cho phép kẻ làm nô tỳ cứ như thế mổ xẻ thẳng thừng, cho dù nhìn ra cũng không thể nói a! Thật là tình, hai người nàng rõ ràng là bào thai song sinh, mắc cái gì mà Tử Địch tính tình lại cứ bộp chộp, còn thường hay có một số tư tưởng tưng tưng khó hiểu nữa?

Tử Địch được tỷ tỷ nàng đề tỉnh, bấy giờ mới bỗng phản ứng được, mình nhất thời xúc động, cư nhiên đem hết những lời chỉ từng nghĩ trong lòng nói cả ra. Nàng cuống quýt đi quan sát sắc mặt của Địch Vũ Liễn, lập tức bị dọa tới ríu gối, cúi đầu nhận sai: “Thỉnh vương gia thứ tội!”

“Vương gia, thỉnh người thứ tội cho Tử Địch không biết giữ lời. Nô tỳ có chung nhận định với Tiểu Phúc Tử, tâm ý của người đối với Vũ Văn Dật Thần đã quá rõ ràng!” Bích Tiêu ngừng một lúc xong thu hết dũng khí nói, “Vương gia, nô tỳ bạo gan muốn nói, khi một người yêu thích một ai đó thì kẻ ấy sẽ trở thành nhựợc điểm của người đó, mà đã là nhược điểm thì tất nhiên chớ nên để lộ, tránh cho người có tâm lợi dụng a!”

Bọn chúng đang nói cái quái gì, cái gì kêu nàng đã thích hắn, rồi cái gì khi một người yêu thích một ai đó!? Chẳng lẽ là ám chỉ nàng yêu thích Vũ Văn Dật Thần!?

“Các ngươi đang nói bậy bạ gì đó? Bản vương đối với Vũ Văn Dật Thần đấy chỉ là, chỉ là…” Nàng đối với hắn rốt cuộc ôm tâm tư gì, nàng phát hiện tự mình nói cũng không xong, phản đối cho dữ vô, cũng chỉ có thể nói ra tới đó, không sao nói tiếp nữa, đầu óc trở nên trống rỗng như không.

“Vương gia, sau khi người gặp Vũ Văn Dật Thần, có phải sẽ cảm thấy nhìn ai, nhìn cái gì cũng đều rất thuận mắt không?” Thấy thần sắc của nàng, Tử Địch nghiêm trọng hoài nghi chủ tử nhà mình vẫn chưa hiểu rõ tình cảm của mình, kiềm lòng không đặng mà lên tiếng.

…, Có sao? Sao không biết! Địch Vũ Liễn mất hứng nhìn Tử Địch chăm chăm, chả biết nàng ta mắc bệnh gì, hỏi đấy là câu chi!

Bích Tiêu bên cạnh lấy tay thụi nàng ta, không đồng ý cho nàng ta nói, nhưng nàng ta mới mặc kệ can ngăn hất tay Bích Tiêu ra. Với nàng ta mà nói, cái này mới là vấn đề lớn thật nè, nếu như chủ tử không làm rõ tình cảm của mình, mai này còn nói tới hạnh phúc làm sao được! Nữ tử có mạnh mẽ tới đâu cũng cần có bến đổ tốt, nhất là chủ tử nhà nàng, cuộc sống phải nổ lực, cực khổ như thế.

“Vương gia, hiện tại chắc chắn người đang rất giận mấy người nô tì, muốn trị mấy người nô tỳ một trận ra trò, có phải không?” Chủ tử nhà nàng làm không tốt tới cả cái gì là nhìn người thuận mắt cũng chẳng rõ, có lẽ đưa ra ví dụ thực tế tốt hơn.

“Hừ!” Biết là được rồi!

“Nô tỳ bạo gan thỉnh người hồi tưởng dáng vẻ Vũ Văn Dật Thần tươi cười thử xem.“

Vẻ mặt Tử Địch rất nghiêm túc, khiến cho Địch Vũ Liễn bất giác y theo lời nàng ta nói mà hồi tưởng. Kết quả, nàng vừa nghĩ đến nụ cười trong trẻo, ngây thơ của Vũ Văn Dật Thần, lửa đang nổi trong lòng bỗng nhiên bị dập tắt, càng nghĩ tới khi hắn cười, tâm tình lại càng tốt thêm, không kềm nổi nghĩ có chút nhập tâm.

“Vương gia, bây giờ người có còn muốn nghiêm trị mấy người nô tỳ nữa không?” Thấy đã không sai biệt lắm, Tử Địch khẽ hỏi dọ.

“Hừ, lần sau không được phép tái phạm!”

“Tạ ơn vương gia xem ở mặt mũi Vũ Văn thiếu tông chủ mà bỏ qua cho chúng nô tỳ!” Tử Địch cười tít mắt.

Bị Tử Địch nói một câu như thế, Địch Vũ Liễn bỗng thình lình hiểu cả từ đầu đến cuối chuyển biến tâm tư của mình, ngoài mặt nàng vẫn lạnh nhạt đến đông người, nhưng nội tâm lại không nén nổi cảm thấy hốt hoảng.

“Vương gia, nếu không phải hôm nay người biết Vũ Văn Dật Thần định đi thanh lâu, mà ngày mai người mới biết hắn đã ngủ đêm ở thanh lâu, ngủ cạnh một nữ tử, đối với nữ tử đó người có muốn..” Tử Địch còn chưa nói dứt, trong phòng đã “Rầm” một tiếng, cái bàn bằng gổ tử đàn vốn rất đáng giá trong nháy mắt trở về với cát bụi.

Tốt lắm, chủ tử nhà nàng đã dùng hành động trả lời câu hỏi của nàng, thế là, ba người đang quỳ giật ngược cả người nhìn cái bàn vô tội vạ đã ăn đòn một cách oan uổn, có cảm giác A Đấu kỳ thực cũng có thể coi như họa thủy!

“…Chắc muốn cho nàng ta cùng cái bàn đó có cùng chung kết thúc, xương tàn cốt rã…” Nội tâm Tử Địch vẫn đang run bần bật, tự mình lẩm nhẩm một cách vô ý thức.

Chỉ bị cảnh tượng đấy dọa trong chốc lát, Tử Địch lại lên giây cót, hỏi đắm hỏi đuối, nếu như tính mệnh Vũ Văn Dật Thần bị uy hiếp, nếu như Vũ Văn Dật Thần như vầy, nếu như hắn như thế kia, chủ tử nhà nàng sẽ như thế nào. Toàn là câu hỏi có thể dùng để chứng minh rốt cuộc nàng có yêu hắn hay không.

Địch Vũ Liễn cũng hơi muốn làm rõ tâm tư của mình, không nhịn được đều án theo câu hỏi nàng ta dẫn dắt mà nghĩ, kết quả làm đến ba vị tâm phúc của nàng một dạng biểu tình quả nhiên là thế, riêng nàng sắc mặt càng lúc càng khó coi hơn, âm khí lạnh lẽo trên người tăng vòn vọt, đối với cái đáp án mỗi lúc một rõ ràng hơn trong lòng cảm thấy bối rối không biết phải làm sao.

“… Nếu nói vậy, đấy không chỉ là thích, chủ tử, người thậm chí yêu hắn rồi!”

Hóa ra chủng chủng cảm giác của nàng đối với hắn là vậy, nàng, vậy mà yêu cái người đó! Trái tim Địch Vũ Liễn dường như lạc mất nhịp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.