Hắc Hồ Bạch Lang

Chương 41: Ngoại Truyện 1: Viết về Hồng Thủy và Tử Vũ




Linh cưỡi hoàng lư xa, dọc theo lộ tuyến từ lâu định tốt, bắt đầu hướng Thái An. Hoàng lư xa là một loại phương tiện giao thông thông dụng thống nhất của Thải Hồng đại lục, bởi do nhất cấp ma thú hoàng lư làm động lực kéo, cho nên tự nhiên tên là hoàng lư xa. Hoàng lư thú cực dễ bắt, số lượng nhiều, đồng thời không có trí lực đáng nói, tuần phục lại ôn thuận, cho nên hoàng lư xa là một loại phương tiện giao thông tại đâu đều rất thông thường, rất phổ thông, cũng là nguyên nhân Linh tuyển chọn. Y không thích xuất chúng, dẫn nhân chú mục, y thậm chí không thuê xa phu, một đường tự đánh xe.

Linh không tại trấn nhỏ ven đường lưu luyến, nhất tâm vội vàng ở sáu ngày sau chạy tới Thái An, nguyên nhân là y tại một trấn nhỏ ngẫu nhiên nghe được một tin tức.

Ngày đó, y vừa vặn dừng lại nghỉ ngơi trong một tửu lâu, thuận tiện giải quyết bữa trưa, bàn trống bên cạnh ngồi ba nam tử vừa vào, một nam tử trong đó hô hỏa kế gọi món, sau khi điểm vài đạo thức ăn bọn họ thừa dịp chờ món bắt đầu trò chuyện, “Ôi chao, các ngươi nghe nói không, đệ nhất thiên tài Đông Triệu quốc chúng ta, Tam hoàng tử điện hạ Vạn Thần Dật sẽ xuất hiện ở Thái An chiêu sinh hội Đông Triệu ma pháp học viện năm ngày sau!”

“Không có, thực sự sao? Tam hoàng tử thế nào xuất hiện, ai! Ta năm nay lại báo danh, không biết có thể khảo trúng tam niên cấp học viên hay không? Bất quá không khảo trúng thì không khảo trúng, có thể đổ phong thái Tam hoàng tử, chạy một chuyến cũng đáng!”

“Ừ, Tam hoàng tử là nhân vật gì, loại bình dân phổ thông như chúng ta bình thường làm sao có cơ hội thấy Tam hoàng tử, năm nay cho dù khảo không trúng cũng có thể thấy Tam hoàng tử!”

“Bất quá nói đến Tam hoàng tử điện hạ, hắn thật đúng là tuyệt thế thiên tài, đệ nhất thiên tài Đông Triệu quốc chúng ta, năm nay mười tám tuổi đã là cao cấp ma pháp sư, trung cấp luyện khí sư, sơ cấp dược tề sư, tam sư nhất thân! Thực sự, ta nghĩ Tam hoàng tử điện hạ không chỉ là đệ nhất thiên tài Đông Triệu quốc, cũng là đệ nhất thiên tài trăm năm qua Thải Hồng đại lục! Cái kia cái gì Thuỷ Vinh Hiên Tây Tần quốc, căn bản không đáng nhắc tới…”

Linh vừa vặn nghe bọn họ nói chuyện, đối Tam hoàng tử bọn họ nói có một tia hiếu kỳ, từ ngữ khí có thể tưởng tượng vị Tam hoàng tử điện hạ này trong cảm nhận Đông Triệu quốc bách tính là nhân cỡ nào cao thượng, cường đại. Bất quá nghe người bên cạnh nghị luận niệm một đống danh hiệu, không thể phủ nhận đây xác thực là một thiên tài, hơn nữa nghe bọn hắn nói, thiên tài như vậy tựa hồ mỗi quốc gia chỉ có một!

Bất quá nghĩ lại nghĩ, đây rất bình thường, năm quốc gia, giữa quốc cùng quốc, cho dù hiện gió êm sóng lặng, nhưng chỉ là ngoài mặt, bên dưới rốt cuộc đùa giỡn bao nhiêu thủ đoạn, ai cũng không biết, nhưng Linh không cần nghĩ cũng biết, không khả năng hòa thuận như biểu hiện. Đời trước không phải không tiếp xúc việc này, tổng có một số chuyện quốc gia không tốt đứng ra, tổng có một số chuyện quốc gia muốn giải quyết, lại không thể bày ngoài mặt, lúc này cần những kẻ có chức nghiệp sát thủ như bọn họ làm thay.

Về phần những nhân vật thiên tài của ngũ quốc, ở Linh xem, chỉ là một quân cờ bị quốc gia đẩy ra cạnh tranh, nhân dân cần tín ngưỡng, tin tưởng quốc gia mình cường thịnh phồn hoa, mới có thể cần cần khẩn khẩn, nhiệt huyết sôi trào vì quốc gia dâng nộp thuế thu, khi bạo phát chiến tranh thì sau tiếp trước kính dâng sinh mệnh. Mà trong thế giới toàn dân ma pháp như vậy, biện pháp tốt nhất hướng dân chúng biểu diễn lực lượng quốc gia chính là ma pháp, biện pháp tốt nhất biểu diễn lực lượng hậu bị chính là thiên tài.

Linh tuy đối Tam hoàng tử có vài phần hiếu kỳ, nhưng đối một việc khác càng cảm thấy hứng thú, chính là một hồi ma pháp tỷ thí trên chiêu sinh hội bọn họ vừa nói. Linh tiện tay chiêu một hỏa kế tửu lâu, vứt cho hắn mấy đồng tệ, hướng hắn hỏi thăm Thái An chiêu sinh hội.

Nguyên lai, chiêu sinh hội là Đông Triệu ma pháp học viện tổ chức, mà Thái An là một phân hội tràng chiêu sinh hội năm nay. Đông Triệu ma pháp học viện là đệ nhất ma pháp học phủ Đông Triệu quốc, cùng bốn học viện của tứ quốc Tây Tần ma pháp học viện, Nam Yến ma pháp học viện, Bắc Nguỵ ma pháp học viện cùng Trung Tề ma pháp học viện nổi danh, xưng thành ngũ đại quốc gia học phủ.

Đông Triệu ma pháp học viện ba năm chiêu sinh một lần, không phân biệt niên linh, không phân biệt nam nữ, bất luận thân phận, bất luận tư lịch, chỉ cần ngươi là sơ cấp ma pháp sư, ngươi có thể trở thành nhất niên cấp sinh, trung cấp ma pháp sư, có thể trở thành tam niên cấp sinh. Mà cao cấp ma pháp sư, có thể tuyển chọn trở thành học sinh thiên tài ban, do phó viện trưởng thánh cấp ma pháp sư trực tiếp giáo dục, cũng có thể tuyển chọn trở thành thực tập đạo sư nhất niên cấp, đợi đến khi nhận được công tác chứng thực có thể trở thành đạo sư chính thức học viện.

Bất quá xét thấy chiêu sinh không phân biệt niên linh, sẽ dẫn đến có chút học viên niên linh phân hoá quá lớn, tỷ như sơ cấp ma pháp sư, không chỉ số lượng học viên khổng lồ, niên kỷ khác biệt cũng là lớn nhất trong tất cả học viên, học viện sẽ căn cứ niên kỷ sai biệt đem đồng nhất niên linh an bài đồng nhất phòng học, như vậy không chỉ tránh cho một ít tuổi lớn khi dễ tuổi nhỏ, cũng phương tiện đạo sư quản lý cùng giảng bài. Dù sao, nếu như để một tiểu hài tử mười tuổi cùng một nam tử đã trưởng thành nghe đạo sư giảng giải cùng nội dung, ngươi nói tuổi nhỏ có thể lý giải sao!

Trên đại lục tu luyện ma pháp nhân số đông đảo, nhưng không phải tất cả mọi người đều có thể đạt được cao cấp ma pháp sư, rất nhiều người cả đời trung cấp ma pháp sư đều không bước qua, cho đến khi sinh mệnh chung kết chỉ là sơ cấp ma pháp sư. Tuy nói học viện chiêu sinh không phân biệt niên kỷ, thế nhưng quá mức lớn tuổi bọn họ sẽ không tuyển chọn đến học viện học tập, không nói bọn họ có gánh nặng gia đình, áp lực sinh hoạt cần phụ trách, chính là trong học viện thấy những học viên tuổi nhỏ hăng hái, bừa bãi nhân sinh bản thân cũng không có mặt mũi để vứt! Cho nên, dù học viện đánh chiêu bài không hạn chế niên linh, đến nay cũng không tìm được nhất niên cấp vượt trước ba mươi tuổi.

Mà khi nghe tin tức này, để cho Linh cảm thấy hứng thú chính là, ma pháp tỷ thí chiêu sinh hội. Đây là lệ cũ của Đông Triệu ma pháp học viện, hàng năm học viện đều an bài năm tam năm cấp học viên trong học viện cùng trung cấp ma pháp sư tân chiêu tỷ thí, ba cao cấp ma pháp sư (hoặc học viên thiên tài ban) cùng cao cấp ma pháp sư tân chiêu (hoặc thực tập ma pháp đạo sư) tỷ thí, một là cho học viên tân chiêu biểu diễn thực lực học viện, hai cũng là trộn lẫn một loại biểu diễn tính chất, vì học viện đánh danh tiếng cùng vì khán giả phổ thông cung cấp quan thưởng cao cấp ma pháp tỷ thí.

Linh không phải rất muốn đi cái gì học viện học tập ma pháp, bị người ước thúc, thế nhưng không thể phủ nhận ma pháp của y không trải qua hệ thống học tập, y đối đại lục còn rất nhiều điều không biết. Trong học viện có đồ thư quán lớn nhất toàn quốc, không chỉ có ma pháp thư tịch, hay y dược thư tịch, trọng yếu hơn là, trong học viện có dược tề sư, cũng chiêu thu học viên dược tề hệ. Đương nhiên, cơ hội quang minh chính đại cùng người khác tỷ thí ma pháp y cảm thấy hứng thú, cho nên, Linh tổng kết thực tế tình huống, cuối cùng quyết định đi học viện học tập. Mà một ngày quyết định, Linh lập tức dứt bỏ tất cả tâm tình nhàn tản, mã bất đình đề chạy đến trước ngày hết hạn báo danh.

Linh không phải không nghĩ đi lộ tuyến không trung, dù sao y có thảm lông phi hành Mặc Dạ tặng, như vậy y có thể rút ngắn phân nửa thời gian, thế nhưng tại một quần tụ nhân loại, kinh tế phồn hoa, lộ tuyến mậu dịch khả năng cao thủ rậm rạp tùy tiện đi không trung lộ tuyến, người khác đại khái sẽ đem ngươi coi thành địch nhân hoặc gian tế, như vậy không khác gì tới cửa chịu chết! Linh không thích điệu cao, càng không thích điệu cao như vậy, cho nên cuối cùng vẫn một mình một xe lên đường chạy.

Rốt cục, trải qua sáu ngày không ngủ không nghỉ, nhìn thấy tường thành hùng vĩ cao to, Linh chậm rãi nở nụ cười, Thái An, Đông Triệu ma pháp học viện, đã tới!

Đánh hoàng lư xa vào thành, phồn hoa trong thành Thái An vừa nhìn đã biết trấn nhỏ như Ngọc Lâm trấn vô pháp so sánh, biển người chen chúc, phòng ốc các thức hoa lệ, quán nhỏ muôn màu muôn vẻ, vật phẩm đủ mọi kiểu dáng, không một chỗ không hiển lộ sự phồn vinh của đại thành thị đệ nhất phương bắc.

Linh gần đó tìm một khách sạn bình dân trụ lại, hỏi thăm thời gian cùng địa điểm chiêu sinh của Đông Triệu ma pháp học viện, xác định ngày mai chính là ngày báo danh cuối cùng, Linh lặng lẽ thở dài một hơi, xem ra đêm nay y có thể hảo hảo nghỉ ngơi, chuẩn bị ngày mai tỷ thí.

Ngày thứ hai, linh đơn giản ăn bữa sáng liền đánh hoàng lư xa xuất phát, một đường thưởng thức kiến trúc hoặc hoa lệ hoặc tinh xảo hoặc cổ hương cổ sắc trong thành Thái An, Linh thấy phân hội tràng chiêu sinh lần này của Đông Triệu ma pháp học viện, Thái An ma pháp học viện.

Thái An ma pháp học viện là phân bộ của Đông Triệu ma pháp học viện, lúc chiêu sinh là học viên sơ cấp, trung cấp cùng cao cấp ma pháp sư đều tuyển nhận, nhưng học viên trung cấp cùng cao cấp ma pháp sư phải đến kinh đô Đông Triệu, Tùng Dương Đông Triệu ma pháp học viện học tập, chỉ có sơ cấp ma pháp sư, nhất cấp học viên cùng nhị cấp học viên là ở phân bộ học tập.

Nhìn đội ngũ học viên báo danh trước mặt, Linh có chút ngây người, đội ngũ này, ít nhất cũng có trăm mét, còn chỉ một hàng. Không biết là bởi hôm nay là ngày cuối cùng, tất cả mọi người đều chạy tới báo danh tại ngày này hay mỗi lần đều nhiều người báo danh như vậy, rầm rộ như vậy, chân chính để Linh kiến thức cái gì là nhân sơn nhân hải, vạn nhân không hạng, nhân đầu toàn động [1], thật là nhiều lắm.

Linh chưa từng gặp qua nhiều người như vậy, thực sự có điểm bị cảnh tượng trước mắt doạ, y từ nhỏ hỉ tĩnh, không thích tràng diện ồn ào, cũng không thích đến phố xá sầm uất cùng người chen chúc. Cho dù có lúc cần đi siêu thị mua sắm, y cũng chọn thời điểm tương đối quạnh quẽ, cả mỗi đêm tản bộ, y đều chọn con đường dân cư thưa thớt.

Thế nhưng không có biện pháp, dù náo nhiệt hơn cũng phải báo danh, y còn muốn báo danh xong có thể tìm đối thủ hảo hảo tỷ thí. Ngay khi Linh kinh ngạc do dự, sớm có vài người giành trước xếp hàng, càng thể hiện tình huống, Linh cũng nhanh đánh xe tiến lên, y thấy rất nhiều người xếp hàng người xe cùng nhau, cũng phải, đội ngũ lớn như vậy, phải xếp tới khi nào, người xe cùng nhau, mệt mỏi có thể nghỉ ngơi.

Ngay khi Linh vừa đem hoàng lư xa đánh tới phía trước, dừng ổn dự định đợi thời gian xếp hàng dài dòng, một thanh âm khiến người không thích phía sau Linh vang lên: “Cút ngay, chắn đường của thiếu gia!”



[1] Nhân sơn nhân hải, vạn nhân không hạng, nhân đầu toàn động: người đông nghìn nghịt, ai ai cũng đổ xô ra đường, chỉ thấy mỗi đầu người

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.