Hắc Hồ Bạch Lang

Chương 18




Nghe có vẻ như là lỗi của anh.

Kiều Trạch nhìn cô đang đứng cạnh giường, vóc dáng nhỏ nhắn xinh xắn, suối tóc dài xõa trên vai, đầu cúi thấp, khẽ mấp máy môi không nhìn anh, người thoạt nhìn vừa oan ức vừa yếu đuối, thật khiến người ta muốn...

Kiều Trạch thở dài một hơi, kiềm chế không bước đến ôm cô, người dừng trước mặt, rũ mắt nhìn cô.

Vậy thì, bây giờ cô còn đồng ý về không?

Lộ Miểu ngẩng đầu nhìn anh, mờ mịt lắc đầu: Tôi chưa nghĩ kĩ.

Kiều Trạch: Về chỗ tôi ở trước?

Lộ Miểu không nghĩ đến, ở cùng với anh, cô bắt đàu cảm thấy kì lạ và bất tiện.

Sao hôm đó không nói gì với tôi đã chuyển ra ngoài rồi? Kiều Trạch hỏi.

Lộ Miểu quay đầu sang chỗ khác: Đã chấm dứt hợp tác rồi.

Kiều Trạch: Hợp tác chấm dứt thì không thể là bạn nữa ư?

Lộ Miểu im lặng trong chốc lát: Thì anh cũng phải tìm người khác hợp tác nữa chứ, anh phải xây dựng độ ăn ý giữa anh với người hợp tác mới, tôi không thể chiếm nhà anh không đi được, khiến anh dọn qua nhà cô ấy ở.

Kiều Trạch: ...

Anh chưa từng lo đến vấn đề này, tồn tại sự hợp tác này, là căn cứ vào việc anh có thể nghe được giọng của cô.

Dù cô có về hay không, tôi sẽ không tìm người khác. Kiều Trạch nói, Tôi không có thời gian để kiểm tra lại từ đầu.

Anh nâng cổ tay nhìn đồng hồ: Cô cứ về chỗ tôi ở trước đi đã, đừng ở nơi như thế này.

Lộ Miểu không muốn sang đó, cứ nghĩ đến việc cùng anh chung mái nhà, cô cảm thấy không quen.

Kiều Trạch nhìn một cái đã tường tận suy nghĩ của cô: Đề nghị hôm đó của cô, tôi đồng ý.

Lộ Miểu ngạc nhiên nhìn anh: Không phải anh nói không chấp nhận việc lấy bất kì điều kiện gì để uy hiếp sao?

Kiều Trạch sớm đã quen với cách nói chuyện của cô, nay rất bình tĩnh đáp lại nghi ngờ đó: Đây là lời hứa tôi cho cô, không phải là cô uy hiếp.

Đây còn không phải do tôi nói à. Lộ Miểu lẩm bẩm, mặc dù anh cho cô lời hứa hẹn, nhưng cô cần phải suy nghĩ kĩ, có muốn dọn đến dọn đi hay không.

Kiều Trạch không ép: Cô không muốn về cũng không sao, nhưng đổi thành khách sạn khác.

Cuối cùng, Lộ Miểu dọn đến khách sạn Kiều Trạch đổi cho cô, phòng lớn sạch sẽ lại an toàn.

Kiều Trạch dọn hành lí vào giúp cô, quét mắt nhìn phòng, coi như hài lòng.

Mấy hôm nay cô cứ ở đây trước đã, nếu cô không muốn dọn về thì đổi phòng khác tốt hơn mà ở, đừng có bon chen gì ở cái nơi ổ chuột kia.

Anh dặn cô, giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, Giờ không còn sớm, cô đi nghỉ sớm đi.”

Căn dặn cô xong, anh đi về trước.

Ngày hôm sau, Lộ Miểu vẫn như cũ đúng giờ đến nhà hàng làm, ở đây, cô gặp Ngô Man Man đến ăn cơm.

Từ khi cô ấy bước vào nhà hàng thì cô đã để ý đến, nhìn cô ấy vào phòng ăn, rồi mới cầm thực đơn đến.

Cửa phòng mở ra, ánh mắt hai người chạm vào nhau.

Ngô Man Man ngạc nhiên gọi cô một tiếng: Miểu Miểu?

Trên mặt Lộ Miểu lộ ra vẻ xấu hổ khi gặp người quen, đứng ở đó lùi không được tiến không xong, cuối cùng lúng túng gọi cô ấy một tiếng chị Man, rồi cầm thực đơn đi vào.

Sao em lại ở đây? Ngô Man Man không thể nào hiểu nổi, Sao lại chạy đến đây làm nhân viên phục vụ?

Lộ Miểu mấp máy môi đầu khó xử: Chia tay tổng giám đốc Kiều rồi, thất nghiệp, phải kiếm sống thôi mà.

Cô đưa thực đơn đến, thấp giọng nói: Vốn thời đại học em đã theo anh ấy rồi, sau khi tốt nghiệp cũng luôn ở cạnh anh ấy, không nghiêm túc làm việc gì, hơn nữa em cũng không tinh thông ngón nghề nào, với lí lịch bây giờ của em, đến công ty thì tiền lương cũng chỉ có hai ba nghìn, đến túi xách cũng mua chẳng nổi.

Ngẩng đầu lên đưa mắt nhìn căn phòng: Tuy làm việc ở đây không vẻ vang gì lắm, nhưng một buổi tối cũng được hơn 500 đồng tiền boa, một ngày chỉ làm 5 tiếng, so ra thì tốt hơn làm bên công ty nhiều.

Nhưng cũng đâu thể làm nhân viên phục vụ được. Ngô Man Man nhíu mày, “Bạn trai em đâu.

Lộ Miểu lắc đầu: Anh ấy còn nuôi không nổi mình, mong gì vào việc nuôi em.

Người nhìn có chút sa sút: Có đôi khi nghĩ lại, không bằng quay về tìm tổng giám đốc Kiều cho rồi.

Ngô Man Man: Thôi bỏ anh ta đi, đẹp trai thì được ích gì, mặt kia không được, chỉ có em là khổ thôi.

... Lộ Miểu không ngờ cô ấy lại lôi chuyện này ra, nhịn không được thấp giọng biện bạch hộ Kiều Trạch. Thật ra không phải anh ấy không được, chỉ là... không hài hòa lắm thôi.

Ngô Man Man nhìn cô một cái: Một lần anh có thể làm bao lâu?

... Lộ Miểu đỏ mặt, Chị Man này...

Ngô Man Man nhìn thế tự nhiên hiểu: Chị đây là nghiêm túc thảo luận với em đấy. Nếu anh ta không giữ lâu được thì thôi đi, đó cũng là không hài hòa đấy.

Lộ Miểu: ...

Qua một hồi lâu cô mới có thể quay về đề tài chính: Chị Man, hay chị giới thiệu một người cho em đi?

Ngô Man Man như cười như không nhìn cô: Không cần bạn trai em nữa?

Lộ Miểu mím môi im lặng một lúc.

Em cũng không biết, thật ra anh ấy đối với em cũng rất tốt, chỉ là quá nghèo, em không chịu đựng nổi cuộc sống như thế. Cô nói, Vì kiếm chút tiền trả tiền nhà, bây giờ em đã lưu lạc đến mức bưng dọn chén bát cho người ta rồi. Có khi ngẫm lại, còn không bằng câu một gã có tiền, ít nhất có thể không lo chuyện cơm áo.

Ngô Man Man trách cô một câu: Toàn nói bậy bạ gì đâu.

Bây giờ em còn trẻ câu đàn ông thì không sao, nhưng lớn tuổi hơn thì sao nào? Em còn có thể dựa vào ai đây? Cô ấy hỏi.

Lộ Miểu không đáp.

Ngô Man Man thở dài: Em đừng lãng phí ở đây nữa, chị thấy khả năng xã giao của em không tệ, lát nữa để chị hỏi Thương Kỳ, xem liệu anh ấy có thể sắp xếp cho em một chỗ trong công ty không, đãi ngộ tiền lương cũng khá.

Lộ Miểu do dự, rồi sau đó gật đầu: Cám ơn chị Man.

Hôm sau Ngô Man Man đã mang tin tức đến cho cô, dưới trướng Tô Minh còn thiếu một trợ lý, mời cô đến thử xem sao.

Cô vốn cũng là làm công việc trợ lý dưới tay Kiều Trạch, Tô Minh với Lộ Miểu lại quen nhau, anh ta có chút hảo cảm với Lộ Miểu, nên Ngô Man Man mới cho rằng, vị trí này khá là hợp với cô.

Lộ Miểu nhận lấy công việc này.

Chuyện liên quan đến Ngô Man Man cô đã nói trước với Kiều Trạch, Kiều Trạch cũng biết cô đang đợi tin của Ngô Man Man, thế nên khi nhận được tin của Ngô Man Man thì người đầu tiên cô nhắn tin thông báo là Kiều Trạch.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.