Hắc Dục

Chương 57: Một chút thôi cũng đủ hiểu lầm rồi (4)




CHƯƠNG 34

“Tiểu thư! Tiểu thư! Không xong rồi ! . . . . Tiểu thư!” Tước Nhi vội vội vàng vàng chạy nhanh vào sân, khuôn mặt tái nhợt tựa như bị ai truy sát.

.

Phương Tình bày ra bộ dạng lười biếng, nằm trên ghế quý phi trong sân, vừa nhìn cử chỉ lỗ mãng như vậy của Tước Nhi, đôi mi thanh tú không nhịn nổi mà nhíu lại.

.

“Có chuyện gì mà hốt hốt hoảng hoảng như vậy?”

.

Tước Nhi chạy vội đến trước mặt Phương Tình, vừa thở hổn hển vừa nói: “Tiểu thư. . . . Có. . . . Có. . . . Nghiêm. . . . Nghiêm Vương gia. . . .Đến tìm người . . . . !”

.

Phương Tình vừa nghe người trong lòng đến, nhãn thần sáng lên, lập tức ngồi dậy, “Vương gia? ! Huynh ấy đến Phương Gia Bảo của chúng ta? ! Mau mau! Tước Nhi, mau giúp ta trang điểm, Vương gia nhất định là đánh thắng trận, tiến đến cầu hôn . . . . Ta không thể mặc như vậy ra gặp huynh ấy được, quá thất lễ. . . .”

.

Phương Tình vội vàng chạy vào trong phòng, ngồi trước gương đồng, lòng tràn đầy chờ mong, đợi Tước Nhi đến giúp nàng trang điểm, nhưng Tước Nhi lại chậm chạp chần chừ không đi đến.

.

Phương Tình không kiên nhẫn nói: “Tước Nhi. . . . Ngươi còn lề mề cái gì? Mau. . . .”

.

Chưa nói xong, liền thấy một bóng đen thật lớn từ từ tiến vào che khuất chút ánh sáng trong phòng, Phương Tình bất giác quay đầu lại, chỉ thấy một nam nhân anh tuấn , cao lớn đang đứng ở cửa.

.

“Vương. . . . Vương gia. . . .” Phương Tình tuy ngạc nhiên, nhưng nét mặt lập tức lộ vẻ tươi cười, tựa như tiểu gia bích ngọc* khẽ cất tiếng gọi.

*Tiểu gia bích ngọc (小家碧玉): (theo QT là “Con gái rượu”) từ nói về những cô con gái của các nhà trung lưu, được cưng chiều, tuy không đến mức như tiểu thư đài các.

.

Nghiêm Dục Phong lãnh đạm liếc nhìn nàng, nhãn thần băng lãnh như hàm chứa điều gì đó, y im lặng không nói, liền xoay người đến ngồi tại lương đình trong viện.

.

Phương Tình có chút khó hiểu, Tước Nhi sao lại vô thanh vô tức*? Nhưng lập tức thay đổi suy nghĩ, nhất định nha đầu kia sợ quấy rầy lúc mình cùng Nghiêm Dục Phong bên nhau, trong lòng không khỏi thấy vui sướng, liền phục trang đơn giản một chút, rồi uyển chuyển bước ra khỏi phòng, trong đầu suy nghĩ rạo rực, Vương gia thật sự là chính nhân quân tử, e sợ phá hủy danh tiết của nàng nên không tiến vào.

(vô thanh vô tức: ko nói ko thở, ko có 1 tiếng động nào hết)

.

Vừa bước ra khỏi phòng, hoa dung tươi cười xinh đẹp nháy mắt sợ đến mức biến sắc, chỉ thấy Tước Nhi đang nằm trên sân. . . . Thân thể kì dị! Ngay cả tứ chi cũng tựa như bị lưỡi dao sắc bén liếm qua, rải rác xung quanh. Dưới ánh dương rực rỡ, khắp đình viện thanh tĩnh nơi nơi đều là máu!

.

Phương Tình ghê tởm che miệng, muốn nôn lại nôn không được, nàng trấn tĩnh thần sắc, cười cười không tự nhiên, cẩn cẩn dực dực mở miệng: “Vương gia. . . . Tước Nhi nàng. . . . ?

.

Nghiêm Dục Phong ngồi trong lương đình tựa như bình thản tự đắc, nhưng sau lưng lại toát ra sát ý nồng đậm, y tỏ vẻ khinh thường lạnh nhạt,  bâng quơ nói: “Ta giết.”

.

Khuôn mặt Phương Tình trắng bệch không còn tia huyết sắc, vẫn cố bình tĩnh: “Phải chăng. . . . Tước Nhi. . . . Đã phạm lỗi gì? Khiến Vương gia sinh khí. . . . ?”

.

Nghiêm Dục Phong thản nhiên liếc mắt nhìn nàng, “Phạm lỗi. . . . Không phải có mình nàng ta. . . . . .”

.

Phương Tình có chút hoảng hốt, trong đầu không ngừng suy tính, phải chăng huynh ấy đã biết chuyện tên nam sủng kia? !

.

Vội vàng bày ra dáng vẻ tươi cười, “Vương gia. . . . Ngài hôm nay thật kỳ quái, nói cái gì mà muội nghe mãi cũng không hiểu?”

.

Nghiêm Dục Phong lạnh lùng cười một tiếng, “Hừ! Cô nương thật không biết sống chết, Trần Nhi là cô hạ độc, không phải sao?”

.

“Vương, Vương gia. . . . Ngài đang nói cái gì? Muội không hiểu. . . . Muội vẫn luôn ở trong Bảo, chưa từng xuất môn, sao có thể chớp mắt đã đi hạ độc một nam. . . . . .” Phương Tình đang muốn nói nam sủng, thì bị Nghiêm Dục Phong nghiêm khắc trừng mắt, nhất thời không dám cất tiếng.

.

Đột nhiên sau lưng truyền đến một tiếng thở dài, một nam nhân ôn nhã tuấn tú đứng phía sau Phương Tình, Phương Tình quay người lại, “Biểu. . . . Biểu ca. . . .”

.

Lăng Ngữ Hàn vẻ mặt băng lãnh, hắn liếc nhìn Nghiêm Dục Phong, thành khẩn nói: “Biểu muội. . . . Độc của Trần Nhi huynh đã thấy , Trảm Tình Châm là ám khí nổi danh của Phương gia bảo các người, muội cũng đừng khăng khăng chối tội, thành thật nhận đi! Dục Phong ít nhiều  sẽ tha muội một mạng. . . . . .”

.

Phương Tình từ lời Lăng Ngữ Hàn nói tìm ra huyền cơ, nàng cắn răng vẻ mặt âm ngoan nói: “Hắn. . . . Còn sống? !”

.

Lăng Ngữ Hàn mặt biến sắc, khó khăn nói: “Phương Tình. . . . Ngươi thừa nhận ?” Trong miệng cũng không còn gọi nàng là biểu muội.

.

Phương Tình cười lạnh, “Các ngươi đến đây đều đã muốn giết người, ta có giả bộ cũng không cần thiết nữa, ta chỉ hận, vì cái gì mạng tên nam xướng què chân lại lớn đến thế, đến bây giờ vẫn chưa chết chứ? !”

.

Lăng Ngữ Hàn cố sức lắc lắc đầu, vẻ mặt đau thương, “Trần Nhi hiện tại. . . . Còn sống hay chết cũng không có gì khác biệt. . . . Phương Tình. . . . Ta nghĩ ngươi đã đạt được mục đích mình muốn. . . .”

.

Khuôn mặt Phương Tình tươi cười, vội bước đến trước mặt Nghiêm Dục Phong, “Vương gia, biểu ca ta nói. . . . Là thật chứ? !”

.

Nghiêm Dục Phong chậm rãi đứng lên, y nở nụ cười, đối với Phương Tình cười thực chân thành, không hề giả dối, Phương Tình vừa thấy nụ cười kia, liền ngây ngốc đánh mất bản thân, cũng cười theo, không thấy trong đáy mắt Nghiêm Dục Phong hiện lên một tia thị huyết, y chậm rãi vươn tay, nắm lấy Phương Tình mềm yếu.

.

Phương Tình không nén nổi tình cảm muốn được dựa vào người y, được y ôm ấp, nàng đang định giơ tay ôm lấy nam nhân thì cánh tay ấy đã nhanh chóng bị Nghiêm Dục Phong tàn ác xé toạc, nhất thời, một lượng huyết lớn từ vết thương của nàng tuôn ra, máu tươi văng tung tóe khắp nơi, Phương Tình thống khổ gào thét : “A ~~~~~!”

.

Phương Tình sắc mặt trắng bệch quỳ rạp xuống đất, run rẩy nhìn cánh tay đứt bị Nghiêm Dục Phong vứt xuống đất như giày rách, “Ngươi. . . . Ngươi. . . . !”

.

“Hừ! Nữ nhân ngu xuẩn như ngươi. . . . Cũng muốn gả cho ta. . . . ?” Nghiêm Dục Phong trào phúng nói.

.

Phương Tình cắn răng cố chịu đau đớn, cả người nàng đầy mồ hôi lạnh, nhưng vẫn trừng mắt u ám nhìn Nghiêm Dục Phong, nếu. . . . Ngươi đã tàn nhẫn đả thương ta như thế, ta cũng không phải dễ chọc!

.

Phương Tình che che giấu giấu lấy từ trong ngực ra vật gì đó, cố sức ném chúng về phía Nghiêm Dục Phong, Nghiêm Dục Phong cười lạnh một tiếng, tay áo vung lên, ngón tay vẽ vòng tròn, toàn bộ độc phấn Phương Tình hất ra đều quay ngược lại rơi trên người nàng, chỉ trong tích tắc, toàn thân nàng không ngừng đau đớn ngứa ngáy tê dại, nàng thống khổ lăn lộn khóc gào trên mặt đất, không đếm xỉa gì đến hình tượng tiểu thư khuê các, liều mạng dùng tay gãi khắp toàn thân, gãi đến khi xuất hiện từng vết từng vết máu khó coi, đau đớn vẫn không chấm dứt.

.

Thâm tâm Lăng Ngữ Hàn vẫn có chút bất đắc dĩ, hắn bước đến phía trước muốn giúp Phương Tình giải độc, lại bị Nghiêm Dục Phong lạnh lùng trừng mắt, “Ả tự làm tự chịu!”

.

Bất đắc dĩ, đành phải quay đầu đi chỗ khác, không đành lòng nhìn biểu muội của mình chịu khổ sở như thế.

.

“A ~~ đau quá! Biểu ca. . . . Cứu muội. . . . Cứu muội a ~~” Phương Tình thống khổ, bất giác hướng Lăng Ngữ Hàn cầu cứu, còn Lăng Ngữ Hàn thì đông cứng tại chỗ, vẻ mặt khó xử.

.

Phương Tình toàn thân vô cùng đau đớn, liếc mắt nhìn Nghiêm Dục Phong vẫn giữ nguyên vẻ mặt đạm mạc lạnh lùng, tựa như nàng trước mặt y không phải người, bỗng chốc, tình yêu trong lòng nàng chuyển thành tình hận, điên cuồng hỏi: “Vì sao. . . . Không yêu ta. . . . ? Vì sao. . . . Ta yêu ngươi nhiều năm như vậy. . . . Vì cái gì ngươi vẫn không thích ta?!”

.

Nghiêm Dục Phong từ trên cao lạnh lùng liếc nhìn nàng ở dưới, “Ngươi. . . . Là ai chứ ?”

.

Phương Tình vừa nghe, trong tích tắc gương mặt bị cào nhuốm đầy máu tươi càng trở nên dữ tợn, nàng căm giận cắn môi dưới, ánh mắt đố kị tựa như phát điên, nàng bỗng đứng lên đánh về phía Nghiêm Dục Phong, “Nghiêm Dục Phong. . . . Ta hận ngươi! . . . . Ta. . . . Ta giết ngươi!”

.

Còn chưa đến gần Nghiêm Dục Phong, đã bị hắn tùy tiện xuất một chưởng làm cho chấn động, nàng thống khổ hét lên một tiếng ngã trên mặt đất, miệng thổ ra tiên huyết hôn mê bất tỉnh, Nghiêm Dục Phong chậm rãi bước đến cạnh Phương Tình, lạnh lùng nhìn dáng vẻ chật vật xấu xí của nàng.

.

Lăng Ngữ Hàn nhìn không vừa mắt, vội ngăn Nghiêm Dục Phong lại, “Dục Phong đủ rồi! Một vừa hai phải. . . . Ngươi chặt đứt cánh tay của Phương Tình. . . . Lại phế võ công của nàng, nàng đời này kiếp này không thể làm chuyện xấu nữa, ngươi nể mặt ta. . . . Buông tha nàng đi!”

.

Nghiêm Dục Phong cười lạnh, “Buông tha ả? Cho dù giết ả trăm ngàn lần cũng không đủ để bồi thường Trần Nhi!”

.

“Kia. . . . Ít nhất ngươi cũng vì tích phúc cho Trần Nhi, tha nàng đi! Ngươi nếu giết nàng, tiểu Trần Nhi cũng không có chuyển biến tốt hơn. . . . Tốt xấu gì ngươi cũng vì Trần Nhi mà suy nghĩ, đừng tạo thêm sát nghiệt nữa.” Lăng Ngữ Hàn thấy ánh mắt Nghiêm Dục Phong vẫn mang sát ý, đành phải dùng Trần Nhi thuyết phục y.

.

Nghiêm Dục Phong hung hăng trừng mắt liếc nhìn Lăng Ngữ Hàn, tên hỗn trướng! Dám lấy Trần Nhi để cầu xin!

.

“Nếu Trần Nhi xảy ra chuyện gì, nữ nhân đê tiện này không chỉ đứt một cánh tay đâu!” Nói xong liền giận dữ phất tay áo rời đi.

.

Lăng Ngữ Hàn cười khổ nhìn theo bóng dáng Nghiêm Dục Phong, xem ra. . . . Chỉ có Tiểu Trần Nhi mới có thể chế trụ kẻ ngông cuồng không ai chế ngự được này.

.

Lại quay đầu cúi người nhìn biểu muội của mình đang chật vật khó khăn, khuôn mặt diễm lệ tươi cười vì bị độc ăn mòn mà sưng trướng tím tái, hơn nữa vì nàng tự gãi những chỗ bị thương, khiến trên mặt in đầy những vết rách chảy máu, Lăng Ngữ Hàn cúi đầu thở dài, cho dù không cụt tay. . . . Với khuôn mặt này. . . . Chỉ sợ cả đời cũng không thể thành thân. . . . . .

.

Cùng nàng lớn lên từ nhỏ, vốn từ một tiểu cô nương khả ái ngây thơ hoạt bát, sau khi gặp Nghiêm Dục Phong, thì bản tính tựa như thay đổi, bắt đầu tính toán mưu đồ, sử dụng thủ đoạn, nghĩ đủ mọi cách để được y chú ý, chỉ cần có người đến gần y đều bị nàng tính kế đuổi đi xa, thậm chí cố ý hạ độc trên người Trần Nhi. . . . Hiện nay. . . . Chính nàng cũng phải nếm mùi đau khổ. . . . Chỉ là. . . Cái giá phải trả này quá đắt. . . . . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.