Hắc Dục

Chương 51: Ngồi cùng thôi mà




Ngày cuối cùng của tháng ba, Trà Trang kết toán.

Cửa cửa hàng đóng kín, chưởng quỹ ôm một xấp sổ sách dày đến phòng bên, hai người Phương tẩu và Tần ma ma cùng giám sát, tốn hơn hai canh giờ, ba người hợp lực tính xonng sổ sách tháng tư.

Tương Nghi ngồi ở một bên, chậm rãi uống trà xanh, trong lòng có kích động không nói ra được, năm ngoái mỗi tháng Trà Trang kết toán, đều chỉ mất không tới hơn nửa canh giờ thì tính xong rồi, lần này lại dùng một buổi tối, có thể thấy tình hình kinh doanh tháng tư không tệ.

“Cô nương, có bảy vạn ba ngàn tám trăm sáu hai.” Chưởng quỹ cười thẳng người, thở phào nhẹ nhỏm thật dài, mặc dù trong này còn có chút mua bán trà cũ, nhưng phần lớn đều là trà mới mua về từ tiệc trà Động Đình, hắn không biết Tương Nghi tốn bao nhiêu vốn, nhưng hắn có thể xác định chuyến mua bán này hẳn kiếm không ít.

Tương Nghi buông chung trà, trong lòng bàn tay ướt nhẹp mồ hôi.

“Chưởng quỹ, khổ cực ngươi.” Tương Nghi quay đầu dặn Liên Kiều: “Mau mang hà bao ta chuẩn bị tới.”

Nàng đã chuẩn bị trước cho chưởng quỹ chuẩn bị một hà bao, bên trong có hai mươi lượng bạc.

Trong cửa hàng có rất nhiều chuyện lệ thuộc vào chưởng quỹ, hắn làm việc cũng rất chu đáo tỉ mỉ, hai mươi lượng bạc này là phí Khổ cực của hắn, cũng không coi là nhiều.

Chưởng quỹ nhận hà bao, sờ hai luồng bên trong, biết là đĩnh bạc, nhưng không nghĩ có nhiều như vậy, trong lúc nhất thời tay chân hơi luống cuống, nhìn Tương Nghi nói: “Đông gia, quả thực quá khách khí.”

Tương Nghi cười nói: “Mấy tháng trước, lợi nhuận Trà Trang không tốt, ngay cả tiền thưởng tết cũng không được nhiều, trong lòng ta một mực áy náy, tháng này kiếm lời ít bạc, dĩ nhiên phải cho nhiều đền đáp mới được.”

Chưởng quỹ ở bên ngoài làm chưởng quỹ cho người ta hơn nửa đời người, bạc phong thưởng chỉ cầm được hai lượng ba lượng là nhiều, cho dù là hết năm, tiền thưởng cũng chỉ tám lượng mười lượng là hết mức, nhưng vị Lạc tiểu thư này ra tay một cái là hai mươi lượng, quả thực làm hắn cảm thấy hơi ngoài ý muốn. Thấy Tương Nghi cười rực rỡ, chưởng quỹ không khỏi cảm thấy kính nể, Đông gia rộng rãi như vậy, mình nhất phải thật tốt với nàng, Trà Trang Thúy Diệp làm ăn càng tốt, mình cũng có thể có càng nhiều khen thưởng hơn, sau này sử dụng tiền cũng rộng rãi chút ít.

“Ta nhất định làm việc thật tốt thay Lạc tiểu thư.” Chưởng quỹ bày tỏ trung thành, cười híp mắt cầm bạc về, bước chân nhẹ nhàng.

“Cô nương, sao ngươi cho hắn nhiều bạc như vậy?” Liên Kiều ục ục thì thầm: “Không phải đã cho hắn tiền tháng sao?”

“Liên Kiều, có chút bạc là cần thiết, chúng ta không thể máy móc.” Tương Nghi cười liếc mắt nhìn nàng: “Gia cảnh chưởng quỹ không tốt lắm, vợ biết sinh, năm đứa bé chờ gả cưới, không nhiều kiếm bạc làm sao bây giờ? Tháng này tính được, ít nhất nên kiếm lời ba chục ngàn lượng bạc, ta cho hắn hai mươi lượng, chẳng qua là từ một chén trong cơm moi ra một hạt gạo thôi, hắn được bạc này, tự nhiên sẽ cam tâm tình nguyện làm việc tốt hơn thay ta, sau này làm ăn của Trà Trang Thúy Diệp cũng sẽ tốt hơn một chút. Chúng ta là bỏ tiền lẻ được lợi lớn, ngươi cần gì phải tính toán chi li như vậy?”

Tần ma ma gật đầu cười: “Cô nương nói không sai, đúng là như vậy, làm ăn không thể chỉ gian xảo, nhân nghĩa cũng rất quan trọng. Chúng ta nên nâng cao giá cả trong thời điểm cao, lúc nên tốt với tiểu nhị chưởng quỹ thì nên tốt với bọn họ, nếu không sau này gặp chuyện gì, sẽ không người chịu hỗ trợ.”

“Cô nương, lần này có thể đi mua lại nhà nhỏ ngài nhìn trúng.” Phương tẩu đem sổ sách tử khép lại: “Bên hẻm Hồ Đồng vẫn hơi chen chúc.”

Tương Nghi đáp một tiếng: “ Ừ, chúng ta phải đi đóng bạc với chủ nhà kia.”

Ở trong nhà cậu, mặc dù hai vị mợ người đều hòa khí, nhưng dù sao vẫn là có cảm giác ăn nhờ ở đậu, Tương Nghi một mực xem nhà, cho trong đầu tháng hai thấy bên thành nam có người dán ra bố cáo mua nhà, nàng mới xem như thì thấy được chỗ ở hài lòng.

Cái nhà đó chiếm địa bàn không nhỏ, có bốn viện, mỗi một viện có ba vào phòng, Tương Nghi thích nhất là cách cục bố trí bên trong, hoa cỏ tu bổ cũng rất tốt. Chủ nhân kia nhà giá tổng cộng mở một vạn hai ngàn lượng, Tương Nghi cảm thấy hơi đắt, nhất thời do dự, sau đó vội đi tham gia Động Đình tiệc trà, gác chuyện này lại.

Sớm hai ngày lại đi xem xuống, nhà kia như cũ còn chưa bán đi, xem ra cần người một hơi bỏ ra một vạn hai ngàn lượng còn là hơi khó. Tương Nghi nhân cơ hội ép giá với chủ nhà kia, chủ nhà vội vã cần bạc, cuối cùng một vạn một ngàn lượng thành giao, Tương Nghi ra một ngàn lượng đặt cọc, chỉ chờ giao nhà thì giao nốt số bạc còn lại.

Ngày thứ hai, Phương tẩu cùng Tương Nghi đi trả bạc, Ca Lạp Nhĩ cũng cố ý muốn đi theo: “Trên người của ngươi mang một vạn lượng bạc kia, đi nhiều người chung quy tốt hơn một chút.”

Đôi mắt hắn lấp lánh, nhìn chăm chú Tương Nghi, trên mặt có thần sắc cố chấp.

Tương Nghi khoát tay một cái: “Ngươi chỉ cần cửa hàng ngây ngốc ở hậu viện.”

Liên Kiều khoái nhân khoái ngữ: “ Lần trước đi Động Đình, trên người Cô Nương còn mang năm vạn lượng ngân phiếu đây.”

Ca Lạp Nhĩ bị cướp trắng một câu, có chút khó chịu, ngượng ngùng nhìn chủ tớ Tương Nghi, tròng mắt màu xanh lục hơi thất thần: “Ta đây ở trong cửa hàng chờ ngươi.”

Tương Nghi lên xe ngựa, vén rèm mềm mại lên nhìn một chút, Ca Lạp Nhĩ còn đứng ở cửa Trà Trang Thúy Diệp, vóc người của hắn cao hơn người bình thường, rất dễ dàng thấy trên khuôn mặt kia, có thần sắc phiền muộn.

“Ca Lạp Nhĩ...” Phương tẩu mới kêu tên này thì lắc đầu một cái: “Có chút cố chấp.”

“Là không phải người bọn họ đều rất trung thành? Nhận định ai là chủ tử, thì thế nào cũng phải muốn tận trung?” Liên Kiều ngồi ở bên người Tương Nghi, chống cằm ngẫm nghĩ: “Ta thấy đến hắn là quan tâm cô nương, vừa nhắc tới cô nương, trong tròng mắt hắn thì sẽ phát ra ánh sáng, luôn nói cô nương là nữ thần Hi Tư của hắn!”

Tương Nghi đoan đoan chính chính ngồi đó, không nói gì, rèm xe mềm mại bị gió nhẹ thổi lên, có phi hoa nghiêng nghiêng bay vào xe ngựa, lòng của nàng hơi hơi rung động, trước mắt lóe lên một gương mặt thanh tú.

Ngựa của hắn, gọi là Đào Yêu, cũng không biết bây giờ sửa lại tên chưa.

Bỗng nhiên nghĩ đến năm ngoái khi đến Tộc Học Dương thị đọc sách, nàng ngồi trên xe, hoa đào từng mảnh bay vào, Bảo Trụ ở bên ngoài xe ngựa giễu cợt Gia Mậu: “Hắn thế nào cũng phải gọi ngựa là kêu Đào Yêu, đúng là kỳ lạ.”

Tại sao lại nhớ tới chuyện này? Tay Tương Nghi sờ lên rèm xe, trong lòng nhũn ra, tựa hồ đâm đâm một cái, cũng sẽ đau lòng.

Đến trước nhà đó, chủ nhà đã chờ ở nơi đó, thấy Tương Nghi đúng hẹn tới, mặt mày hớn hở. Lúc này hai người viết khế thư giao nhận, lại cùng đi Phủ Nha xử lý, tòa nhà này coi như sang đến danh nghĩa Tương Nghi.

Mua nhà, tự nhiên phải dời ra khỏi hẻm Hồ Đồng, trong miệng Lý thị và Lưu thị khách khí đôi câu giữ lại, cũng không ngăn cản, cháu ngoại gái ở nơi này một tháng, đúng là hơi chen chúc, hơn nữa mỗi ngày nàng đi sớm về trễ, hơi không đúng giờ với các nàng, phảng phất xung đột nhau.

Nhà trong hẻm Hồ Đồng vốn nhỏ, chen lấn chen chúc dành ra ba căn nhà, người làm nhà mình năm sáu người chen trong một phòng, có ít câu oán hận. Lý thị và Lưu thị khiển trách bọn hạ nhân một phen, nhưng lại không thừa nhận cũng không được quả thật chen lấn chút, chẳng qua là cháu ngoại gái là hai người mở miệng mời đến ở, cũng không tiện đuổi nàng đi, chỉ có thể chấp nhận, lần này nghe Tương Nghi nói muốn dọn ra ngoài, thật ra thì trong lòng vẫn vui vẻ, cuối cùng là thở phào nhẹ nhõm.

“Muốn dời đi đâu? Không phải nói từ tây bắc trở lại một nhóm người, đều không chỗ ở?” Lý thị vẫn còn hơi lo âu, nhìn Tương Nghi nói: “Mặc dù chỗ cậu con không lớn, dầu gì cũng có thể ở.”

Tương Nghi cười thi lễ một cái: “Chỗ cậu ở lâu cũng không được, thường ngày ba người một phòng, bây giờ năm sáu người chen chúc một nơi, chỉ sợ sẽ có câu oán hận. Mấy tháng này Tương Nghi một mực xem nhà, ngày hôm trước mua xong, ở bên thành nam, không xa hẻm Hồ Đồng, nếu mợ là muốn thì ngày nào tới chỗ Tương Nghi chơi, có thể mang theo biểu huynh muội tới, sớm một giờ phái người mang tin, bên này có thể chuẩn bị sẵn sàng.”

“Mua nhà?” Lý thị và Lưu thị đều rất kinh ngạc: “Tốn không ít bạc hả?”

“Cũng không coi là quá nhiều, chẳng qua là một góc trong khoản tiền mẹ con để lại thôi.” Tương Nghi bảo Liên Kiều để một phần lễ nặng xuống: “Tương Nghi quấy rầy lâu như vậy, đây là một chút ý tứ.”

Lý thị cùng Lưu thị chờ Tương Nghi đi, hai người lấy tạ lễ kia tới, trong khay là hai hà bao, mỗi người nhặt một cái mở ra, một trang giấy nhẹ bỗng bay ra. Cầm tờ giấy kia nhìn một chút, miệng hai người cũng sắp không thể đóng lại —— đó là một tấm ngân phiếu năm trăm lượng.

“Cháu ngoại gái thật sự quá khách khí!” Lý thị xấu hổ mặt ửng hồng: “Hai người chúng ta cũng không chăm sóc nàng chu toàn thế nào, sao lại đưa lễ nặng như vậy!”

Lưu thị cầm bạc cũng không biết làm sao, Tương Nghi ở chỗ này hơn một tháng, nhưng ăn dùng chẳng qua là vật tầm thường, đâu đáng giá năm trăm lạng bạc ròng! Hai người nhìn nhau một cái, đều ngồi không yên: “Chúng ta đến đó thì mua cho cháu ngoại gái đồ trang sức tốt, tạm thời ăn mừng nàng mua nhà.”

Hai người vừa đi vừa thương nghị, đi tới cửa phòng mình mới tách ra. Lưu thị trở về nói chuyện này với Tiền Mộc Nghiêu, Tiền Mộc Nghiêu hơi bận tâm: “Xem ra cháu ngoại gái mở cửa hàng kiếm lời bạc, nên mới rộng lượng như vậy, ngươi ước chừng phải dặn dò nàng ngàn vạn lần chớ đi hiển sơn lộ thủy với cậu cả nàng, tránh cho hắn đánh chủ ý lên cháu ngoại gái.”

Lưu thị gật đầu một cái: “Ta đỡ cho, lần tới đi nhà mới cháu ngoại gái, ta nói với nàng.”

Tương Nghi bận rộn mấy ngày, cuối cùng sắp xếp chỗ ở xong xuôi, bên Trà Trang Thúy Diệp kia chỉ chừa Ca Lạp Nhĩ ở, thuận tiện trực đêm trông coi phòng kho. Bên Trân Lung phường thì giữ lại Phúc bá và một người làm nam khác ở, những người còn lại đều đi theo nàng vào nhà mới.

Có nhà của mình, cảm giác không hề giống, Tương Nghi đi trong vườn, chỉ cảm thấy toàn thân thoải mái, ngửi mùi thơm hoa cũng phải càng thơm tho một chút. Buổi tối ở ngồi xuống trong đình vườn, nghe Hoàng Nương Tử đánh đàn trước lư hương, cầm vận sâu kín, có sung sướng không nói được.

Ca Lạp Nhĩ an an tâm tâm trông coi sân cho Tương Nghi, không có nửa câu oán hận, hắn tiếp tục luyện tập công phu nhập môn Phương tẩu dạy hắn, nhân tiện nói cho Phương tẩu Viên nguyệt loan đao người Bắc Địch dùng thế nào. Phương tẩu hiếu kỳ, đi cửa hàng thợ rèn đánh một cái, Ca Lạp Nhĩ múa Viên nguyệt loan đao kia vù vù vang dội, một đoàn bóng trắng bao hắn lại, cũng không thấy rõ mặt mũi của hắn.

“Đây thật là dạy và học cùng tiến bộ.” Phương tẩu đi luyện theo Ca Lạp Nhĩ, cười gật đầu: “Trong đây cũng không thiếu chiêu số có thể dùng vào công phu của chúng ta đó.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.