Hắc Dục

Chương 42: Tai nạn bất ngờ




Hứa Vị vẫn đều cảm thấy mình là người có tính cách tốt , cha cùng nương, còn có đại ca, sư phó vẫn đều nói hắn là một bé ngoan .

Cho nên, giận dữ hay tương tự, Hứa Vị vẫn cảm thấy mình sẽ không bao giờ như thế .

Nhưng, hiện giờ, Hứa Vị mới biết .

Đó là bởi vì đời trước hắn chưa bao giờ gặp qua Mặc Tam — hỗn! đản!

Bính!

Hứa Vị vẻ mặt phẫn nộ đá văng ra cửa phòng của mình , ở trong ánh mắt khó có thể tin của Hứa Chính Nhất, nương Hứa Vị, Hứa Hạo Nhiên cùng những người liên can , cố gắng nặn ra tươi cười , cứng nhắc nói “Cha, nương, đại ca, ta ngủ trước a.”

Dứt lời, đem cửa phòng đóng thật mạnh !

Hứa Chính Nhất nhìn chằm chằm cửa phòng đã đóng , sau một lúc lâu, ngẩng đầu nhìn trời , lúc này…… mới vừa qua buổi trưa thôi a.

Hứa Hạo Nhiên cùng nương Hứa Vị liếc nhau, rất là kinh ngạc.

“Nương, vừa mới, Vị Vị phát giận ?” Hứa Hạo Nhiên có chút không tin, từ nhỏ đến lớn, hắn chưa bao giờ gặp qua Vị Vị phát giận đâu.

Hứa Vị nương nghĩ nghĩ, kéo qua Hứa Hạo Nhiên , nhẹ giọng nói “Hạo Tử, ngươi ra bên ngoài nhìn xem , nhìn xem Mặc Tam có đến hay không……”

Hứa Hạo Nhiên quay đầu “Nương, ngươi là nói……”

“Hừ! Vị Vị chơi thân với mình Mặc Tam, trừ bỏ Mặc Tam kia, còn có ai có thể chọc Vị Vị tức giận như vậy?”

Hứa Hạo Nhiên ngẫm lại cũng phải , liền xoay người hướng ra ngoài đi đến.

Lúc này, Hứa Vị đem chăn bông phủ kín mình , nghĩ tới chuyện vừa mới xảy ra, liền một bụng hỏa, lăn qua lộn lại , nghiến răng phẫn hận.

Mặc Tam kia bất quá chỉ là một hài tử mười tuổi , hắn sao có thể như vậy…… Tâm ngoan thủ lạt !!

Đó là người hầu của hắn a! Người hầu trung thành và tận tâm a!!

Hắn cũng hạ thủ được?!

Tối giận nhất chính là, dù mình cầu tình thế nào cũng vẫn lạnh nhạt hờ hững , còn tăng thêm hình phạt, sau đó thản nhiên nói “Cầu tình một lần, liền tăng thêm hình phạt một lần.”

Hứa Vị giận dữ, nhưng lại vô kế khả thi, vừa không thể cứu đại thúc cùng Mặc Tam lên núi kia , cũng không nhẫn tâm nhìn đại thúc kia chịu hình, Hứa Vị dứt khoát xoay người, căm giận rời đi!

Lăn qua lộn lại mãi , thật sự ngủ không được, Hứa Vị lại ngồi dậy.

Đời trước chỉ làm một tẩu phương lang trung an phận thủ thường, đi qua rất nhiều địa phương, xem qua rất nhiều người , chuyện tình kỳ quái nào hắn cũng đều gặp qua, nhưng hắn chưa bao giờ gặp qua người giống như Mặc Tam , có thể bình tĩnh hạ lệnh dùng phương pháp tàn nhẫn xử phạt người hầu của mình như vậy?

Dùng đao cắt xuống ba phiến thịt trên tay cánh tay??!!

Hình phạt này quả thực quá dã man !?

Hỗn đản!

Phương pháp xử phạt nhiều như vậy, quỳ xuống cũng được , cái gì cũng được, dùng phương pháp như vậy tính làm cái quái gì nha ?!

Hứa Vị vô phương tiếp nhân ! Hứa Vị cả đời phụng hành câu ‘ thân thể là do phụ mẫu ban cho’ , sao có thể dễ dàng phá hoại như thế?!

Hắn vẫn là một y giả, y giả chi tâm sao có thể nào chấp nhận loại tàn nhẫn này ?!

************

Hứa Hạo Nhiên rời khỏi cửa đi ra bên ngoài , quả nhiên thấy Mặc Tam đứng ở gần phố Long Tĩnh đang thong thả đi qua đi lại .

Hứa Hạo Nhiên dừng bước một chút , nhìn Mặc Tam diện vô biểu tình đi qua đi lại, lại nhớ tới Hứa Vị lúc này đang phát giận ở nhà, trong lòng buồn cười, cũng thực tò mò , rốt cuộc Mặc Tam này làm cái gì, nhạ Vị Vị hảo tính tình nhà hắn sinh khí như vậy?

“Tiểu Mặc!” Hứa Hạo Nhiên giương giọng hô, đi nhanh qua .

Mặc Tam dừng lại cước bộ, quay đầu nhìn về phía Hứa Hạo Nhiên.

“Tiểu Mặc, nếu đã đến đây, sao không tiến vào?” Hứa Hạo Nhiên cười ha hả hỏi.

“…… Vị Vị đã trở lại chưa ?” Mặc Tam do dự một hồi , hỏi.

“Vừa mới trở lại.” Hứa Hạo Nhiên cười nhạo nói “Ngươi cùng Vị Vị cãi nhau ?”

Mặc Tam ngẩn ra, lập tức trầm mặc.

Đó có tính cãi nhau sao? Mặc Tam trong lòng bất giải .

Hứa Vị thực tức giận , mắng hắn xong liền xoay người mà chạy, mà khi hắn bị Hứa Vị mắng luôn bảo trì trầm mặc, không có nói lại nửa câu, nghĩ rằng Hứa Vị nếu đã giận hắn thì cứ để cho y mắng hắn cho thỏa là được. Nhưng thật không ngờ chính là , Vị Vị mắng xong liền xoay người bỏ chạy……

“Tiểu Mặc, ngươi cùng Vị Vị sao lại cãi nhau ?” Hứa Hạo Nhiên rất ngạc nhiên.

Mặc Tam lấy lại tinh thần, ngẩng đầu , thản nhiên nói “Ta đi về trước . Cáo từ.”

“A?”

Hứa Hạo Nhiên sửng sốt, nhìn Mặc Tam xoay người nghênh ngang mà đi, không khỏi khó hiểu, Mặc Tam này sao lại thế này?

Mặc Tam vừa đi vừa nghĩ, nếu Vị Vị tức giận thôi thì chắc ngày mai sẽ lại bình thường .

Mà lúc này , trong phòng Hứa Vị, Hứa Chính Nhất cười mị mị hỏi “Vị Vị nha, ngươi cùng Mặc Tam cãi nhau sao ? Tuyệt giao ?”

Hứa Vị sửng sốt, hắn cùng Mặc Tam chỉ cãi nhau mà thôi, sao lại đã thăng cấp đến mức tuyệt giao rồi ?

Hứa Chính Nhất xoa đầu Hứa Vị , cảm khái nói “Vị Vị, tính tình của ngươi , cha là tối hiểu rõ , khẳng định là lỗi của Mặc Tam ! Theo cha tính , nếu không, ngươi cùng Mặc Tam tuyệt giao đi?” Hứa Chính Nhất lại vỗ vỗ ngực rất chi là trượng nghĩa nói “Cha ủng hộ ngươi!”

Hứa Vị vô ngữ , nhìn vẻ mặt trượng nghĩa của cha hắn – Hứa Chính Nhất , lại còn thêm vẻ mặt chờ mong, nhịn không được hỏi “Cha, ngươi thực ghét Tiểu Mặc sao?”

“Ngạch…… Khụ khụ,” Hứa Chính Nhất ho nhẹ một tiếng, ngượng ngùng cười “Cái kia…… Cũng không phải chán ghét, chỉ là cha cảm thấy hắn làm cho Vị Vị của ta không vui , vậy liền ném hắn qua một bên cho hắn chơi một mình ! Vị Vị, ngươi nói xem , được không?” Hứa Chính Nhất cười tủm tỉm hỏi.

Hứa Vị ngẩn ra, lập tức nột nột nói “Cha…… Chuyện giữa ta cùng Tiểu Mặc để chúng ta tự mình giải quyết đi .”

Hứa Chính Nhất đang tính nói gì nữa , một thanh âm ôn nhu vang lên “Lão gia, ngài sao còn ở đây ? Không phải ngài nói muốn tới thư viện sao ?”

Hứa Chính Nhất run lên, quay đầu chỉ thấy nương Hứa Vị đang đứng ở cửa, đôi mắt ôn nhu như nước nhìn mình, vội ngượng ngùng cười , đứng dậy “Cái kia…… Ta đi, ta đi.”

Hứa Chính Nhất vừa nói xong , liền vội vàng ra cửa.

Nương Hứa Vị lắc đầu thở dài, ai, người này sao càng sống càng thêm trẻ con thế chứ ?

“Nương……” Hứa Vị xấu hổ cười, lúc này hắn mới bừng tỉnh , lúc mình về nhà đã có điểm thất thố , làm cho cha cùng nương đều lo lắng .

Nương Hứa Vị mỉm cười, đi qua , sờ sờ đầu Hứa Vị, ôn nhu nói “Vị Vị, chuyện của ngươi thì tự ngươi phải xử lí , nếu thật sự không có biện pháp , liền cùng cha mẹ nói, biết không?”

Hứa Vị nhẹ nhàng gật đầu.

Nương Hứa Vị lại ôn nhu nói “Cha ngươi mặc dù có chút không uyển chuyển , nhưng là thực quan tâm ngươi.”

Hứa Vị cười, quay đầu nhìn về phía nương hắn “Nương, ta biết.”

Cha hắn nhìn qua thì thực không đứng đắn , nhưng rất nhiều chuyện so với bất luận kẻ nào đều nhìn thấu triệt, ngẫm lại kiếp trước, khi mình đi làm tẩu phương lang trung , ngay từ đầu cha đã phản đối, nhưng cuối cùng lại đột nhiên mạnh mẽ thúc đẩy, thậm chí kêu mình đừng về nhà……

Nhưng sau lại, mình vẫn nhịn không được trở về nhà, kết quả……

Khi đó, có lẽ cha đã nhìn ra đi .

Kiến Minh dư nghiệt a.

Chỉ là hắn vẫn không rõ, nhà bọn họ rốt cuộc sao lại có liên quan đến Kiến Minh dư nghiệt a ?

*********

Mặc Tam trở lại Đại Ngọc sơn, không có lập tức quay về Ngọc Hoa tự, đầu tiên là đi vào sơn động bí mật ở trong núi .

Trong sơn động, có một người nam nhân sắc mặt trắng bệch đang tự băng bó hai tay bị thương .

Mặc Tam trầm mặc lấy ra thuốc mỡ trên người , ném qua .

Nam nhân lúc này mới phát hiện Mặc Tam đứng ở cửa sơn động, vội cung kính hành lễ “Mặc Thất bái kiến chủ nhân.”

“Ta nói rồi, không có việc gì thì không được đến Thanh Dương Huyền.” Mặc Tam lạnh lùng nói.

Nam nhân thấp giọng nói “Thuộc hạ đáng chết!” lại thật cẩn thận nói ra “Thuộc hạ nghe nói Cảnh Vũ vương gia muốn tới Thanh Dương Huyền…… Thuộc hạ lo lắng, cho nên……”

Mặc Tam mị hí mắt, Cảnh Vũ? Tam hoàng thúc?

Cảnh Vũ vương gia cả đời ngay thẳng, đời trước toàn tâm toàn ý ủng hộ nhị ca hắn, cuối cùng bị chính mình giết?

Mặc Tam cười lạnh trong lòng.

Thanh Dương Huyền? Hắn nhớ rõ, đời trước, Cảnh Vũ cũng từng đến Thanh Dương Huyền trụ qua một thời gian , hình như là vì tìm thần y cho bảo bối nữ nhân của y ?

Mặc Tam thản nhiên gật đầu “Lập tức trở về, không có việc gì thì không được tái đến Thanh Dương Huyền !”

Nam nhân cung kính đáp ứng .

Nam nhân lại thấp giọng hỏi “Chủ nhân, tiểu hài tử kia đã thấy thuộc hạ cùng chủ nhân nói chuyện…… Có cần hay không……”

Mặc Tam hí mắt, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm nam nhân, chậm rãi nói ra “Không có mệnh lệnh của ta, ai cũng không được động đến một cọng lông tơ của hắn !”

Nam nhân chấn động, chủ nhân coi trọng hài tử kia như vậy sao ? Nhưng trên mặt vẫn cung kính đáp ứng .

*********

Hôm sau, Hứa Vị vẫn như bình thường , đi ra khỏi cửa nhà, liền thấy Mặc Tam đứng ở cạnh phố Long Tĩnh .

Hứa Vị sửng sốt, lập tức ra vẻ nghiêm túc , coi như không phát hiện Mặc Tam, thẳng tắp hướng Mặc Tam đi đến.

Nhưng không có cùng Mặc Tam chào hỏi, ngược lại đi thoáng qua Mặc Tam.

Mặc Tam ngẩn ra, lập tức xoay người nhìn Hứa Vị nhưng Hứa Vị cũng không quay đầu nhìn lại , trong lòng đắn đo một chút, liền đi theo .

Vị Vị còn đang sinh khí sao?

…… Hắn nên làm như thế nào?

Mặc Tam một đường nghĩ phương pháp , một đường theo sát phía sau Hứa Vị.

Khi lên núi , Tiểu Bạch sưu một cái liền chạy ra , nịnh nọt phe phẩy cái đuôi, chạy vòng quanh xoay quanh vòng Hứa Vị.

Hứa Vị cười, ngồi xổm xuống, sờ sờ đầu Tiểu Bạch “Tiểu Bạch, ngươi là quỷ tham ăn! Biết ta hôm nay mang theo thức ăn ngon sao ?”

Hứa Vị cởi xuống cái bọc trên lưng , mở ra, Mặc Tam thoáng thấy là gà quay mà mình thích nhất !

Hứa Vị cười tủm tỉm lấy ra con gà quay , đưa cho Tiểu Bạch, Tiểu Bạch vui phe phẩy cái đuôi , hé miệng, đang muốn cắn xuống , nhưng đột nhiên, Tiểu Bạch run lên, sợ hãi lui ra, Hứa Vị sửng sốt, lập tức nhíu mày quay đầu, phía sau, Mặc Tam diện vô biểu tình nhìn chằm chằm Tiểu Bạch.

Hứa Vị hung hăng trừng mắt.

Mặc Tam yên lặng quay đầu.

Hứa Vị vừa cười mị mị , quay đầu , đối với Tiểu Bạch đang sợ hãi , nói “Không có việc gì! Tiểu Bạch, nhanh ăn đi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.