Hắc Dục

Chương 37: Là em đó





Đêm đó, sau khi an bài xong thì bần đạo trải qua một đêm mỹ mãn trên xe, sáng ngày hôm sau lên đường bình thường, lúc hạ trại ăn cơm trưa thì hồi báo mà bần đạo đang chờ quả nhiên đã đến. Thạch, Mộc hai hộ vệ mang theo mười mấy người bị trói như đòn bánh tét đi tới. Ta đuổi Tiên Nhã đi chỗ khác vì lúc nữa có thể có hình ảnh mà thiếu nhi không nên xem.

"Thiếu gia tính toán như thần, mấy tiểu tử này quả nhiên đến chỗ đóng quân của chúng ta thăm dò, bị chúng ta mai phục bắt sạch sẽ, không có tên nào chạy thoát." Thạch hộ vệ nhìn ta cao hứng nói.

"Hắc hắc! Cũng không có gì! Xem bộ dạng bọn hắn hẳn là đi thăm dò, muốn biết rõ hư thật của chúng ta thì tất nhiên sẽ đến chỗ đóng quân của chúng ta mà xem xét. Lúc đó đại đa số sẽ xuống ngựa, lúc này các ngươi phát động thì chắc chắc không tên nào chạy thoát."

"Nói thế nào thì vẫn là do mưu kế của thiếu gia lợi hại!"

"Được rồi! Bọn chúng khai gì chưa?"

"Chưa, chỉ nói là đi ngang qua, bởi vì còn phải đuổi theo thiếu gia nên ta còn chưa kịp dùng hình."

"Đem tên dẫn đầu đến trước để ta tra hỏi!"

"Dạ!" Hắn xoay người đi ra ngoài, một lúc sau mang vào năm người, hình dáng từng trải, đôi mắt nhỏ chớp loạn, nhìn thì thấy ác độc, giảo hoạt rồi!

""Ngươi thành thật nói đi!" Bần đạo không nói nhảm với hắn, vào thẳng chủ đề liền: "Ngươi là thổ phỉ, đạo tặc ở núi nào?"

"Vị thiếu gia này, chúng ta đều là người thành thật mà, bất quá chỉ là đi ngang qua mà thôi, các ngươi tại sao chẳng phân biệt tốt xấu đã bắt rồi! Hành vi này mới giống thổ phỉ đó!" Tát Đại Mộc quật cường nói.

"Cái rắm, đi ngang qua mà theo chúng ta thời gian dài như vậy? Còn xem xét chỗ đóng quân của chúng ta nữa?" Thạch hộ vệ cả giận nói. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

"Ngựa chúng ta đi không mau, lại cùng đường mới giống như là đi theo các ngươi, kỳ thật không phải! Về phần xem xét chỗ đóng quân thì chỉ là cẩn thận, sợ có đạo tặc hại chúng ta thôi!"

"Ngươi còn dám nói láo! Ngươi …"

Nhìn Thạch hộ vệ muốn cùng hắn đôi co, bần đạo vội vàng ngăn lại, "Thạch thúc thúc dài dòng với hắn làm gì, hắn đang trì hoãn thời gian đó!"

"Hả! Tên hỗn đàn này đùa giỡn ta?" Một bạt tai bay tới, Tát Đại Mộc đáng thương còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì đã rớt mấy cái răng xuống rồi.

"A …! Sao các ngươi có thể đối xử với bình dân vô tội như vậy hả? Đây là tác phong của Thanh Long thiết kỵ sao? Ô ô …" Tát Đại Mộc khóc lóc kể lể.

"Hử! Sao ngươi biết chúng ta là Thanh Long thiết kỵ?" Thạch hộ vệ ngạc nhiên hỏi.

"Trên áo giáp của các ngươi không phải có huy chương sao?"

"Được rồi! Còn muốn trì hoãn thời gian nữa à? Muốn ăn một bạt tai nữa phải không?" Bần đạo lại phá quỷ kế của hắn, "Thành thật mà nói đi, các ngươi nhất định là thám tử của đạo tặc rồi, nói ra mục đích cùng nhân số của các ngươi, ta tha cho ngươi không chết!"

"Chúng ta đúng là người qua đường mà!" Tát Đại Mộc mạnh miệng đến cùng.

"Ngu ngốc!" Bần đạo mắng: "Cởi hết quần áo của hắn rồi trói lên trên cây, đem trợ thủ của hắn đến đây!"

"Khoan đã!" Tát Đại Mộc nóng nảy: "Thời tiết này mà trói ta 30 phút thì bị đông chết rồi! Thanh Long quân đoàn các ngươi quân kỷ luôn nghiêm minh, chưa từng gây họa cho dân chúng, bây giờ sao có thể đối xử với ta như vậy?"

"Đầu tiên, ngươi chắc chắn là đạo tặc, đừng hỏi ta tại sao, lão tử không có công phu để giải thích." Bần đạo cười lạnh nói: "Thứ hai, có ngươi làm gương thì thủ hạ của ngươi tất nhiên sẽ nói thật với ta! Bây giờ ngươi chọn đi, làm gương hay nói thật!"

"Cái này …!" Tát Đại Mộc còn đang do dự.

"Kéo ra ngoài!" Bần đạo không kiên nhẫn, cả giận nói.

"Ta là thám tử của Nanh Sói đạo tặc đoàn!" Tát Đại Mộc vội vàng hô.

"Ha ha!" Ta cùng hai hộ vệ đều cười.

"Nói rõ ràng một chút, một lúc nữa ta sẽ hỏi người khác, nếu có chỗ không hề giống nhau thì sẽ đem tất cả các ngươi đông thành khối băng hết!"

"Dạ, không dám nói dối." Tát Đại Mộc run rẩy nói: "Chúng ta là thám tử của Nanh Sói đạo tặc đoàn, đoàn chúng ta có 3000 người. Hơn mười ngày trước có người tìm tới cửa …"

Người này đem đầu đuôi câu chuyện nói ra hết. Sau khi nghe xong ta cười nói: "1 vạn 5000 người, có chút phiền toái đấy chứ!"

"Không phiền toái đâu, Thanh Long thiết kỵ chúng ta mang đi lần này đều là tinh nhuệ trong tinh nhuệ, cả Thanh Long quân đoàn cũng không có mạnh hơn chúng ta, đừng nói chỉ có 1 vạn rưỡi đạo tặc, dù là quân chính quy ít hơn chút cũng không sợ!" Thạch hộ vệ tự tin nói.

"Đúng vậy, hiện chúng ta có hơn 50 Hoàng Kim chiến sĩ, chiếm một phần mười danh ngạch của Đại Hán Quốc, trong 1 vạn rưỡi người của đạo tặc đoàn có thể có được bao nhiêu Hoàng Kim chiến sĩ? Còn có thiếu gia chỉ huy, thắng bọn họ không khó!" Mộc hộ vệ cũng phụ họa theo.

"Ngươi nói ngươi gọi là Tát Đại Mộc?" Bần đạo hỏi.

"Đúng vậy!"

"Ngươi xem như cũng là một nhân vật cao cấp, biết cụ thể hành động bố trí của bọn họ không?"

"Không biết! Khi ta tới thì các sơn trại vừa mới tiến hành điều động nhân mã, tình huống cụ thể cũng không biết gì!"

"3000 người các ngươi đến với nhau như thế nào?" Bần đạo hiếu kỳ hỏi.

"Lúc đầu vốn chỉ có mấy chục người làm thổ phỉ, sau do lão lĩnh chủ ở phía Tây làm cho người nơi đó không có cách nào sống mới chạy nạn đến đây, đội ngũ mới mở rộng, nhưng mà người ở đây rất thưa thớt, ngẫu nhiên có thương đội thì cũng không được bao nhiêu nước luộc, chúng ta cũng không ăn, lại bị người khiêu khích mới dám chú ý đến ngài. Nếu chúng ta sớm biết là đội ngũ của ngài thì dù đánh chết chúng ta cũng không đến đâu!" Phía Tây hẳn là chỉ Tây bộ của Vương quốc, nơi đó có 12 đại lĩnh chủ, là công thần được nhận khi Vương quốc thành lập, đều là Đại Công tước, thời đại đổi thay, đến bây giờ có ý không phục trung ương quản thúc, quân đoàn Chu Tước của thúc thúc ta mục đích chính là coi chừng bọn họ chứ không phải đối phó với sa đạo.

"Tại sao vậy?"

"Ai chẳng biết sự đáng sợ của Thanh Long thiết kỵ, đây chính là nhân mã của Long Nguyên soái, một trong tứ đại danh tướng của đại lục, tiểu đạo tặc như chúng ta làm sao dám chọc chứ?"

"Còn người thần bí kia là ai?"

"Không biết! Lúc tới thì che đầu, nói với trạm gác là cố nhân của trại chủ, rồi cứ thế mà gặp trại chủ, sau này thì do trại chủ tiếp đãi!"

"Được rồi, đem hắn xuống đi!" Bần đạo đợi hắn đi rồi mới nói với hai hộ vệ: "Ta nhớ ở phía trước khoảng 100 dặm có một cái hẻm núi, tên là Thanh Phong hạp, địa thế hiểm yếu, bọn chúng nếu mai phục tại đó thì dù chúng ta có lợi hại, toàn quân cũng bị diệt."

"Đúng rồi! Chúng ta cũng đã đi qua, nơi đó đúng là chỗ mai phục tốt, nhưng mà chúng ta có thể đi đường khác, mặc dù nhiều hơn vài ngày nhưng là an toàn hơn!"

"Đúng vậy! Thiếu gia, chúng ta đổi đường đi!"

"Mịa! Thế mà các ngươi còn tự xưng cái gì là tinh nhuệ trong tinh nhuệ, chỉ bị mấy tên mâu tặc chặn đường, không nói giết địch mở đường, ngược lại còn bảo ta đổi đường khác?"

Khuôn mặt của hai người tức thì đỏ lên, cả giận nói: "Xin thiếu gia phân phó! Hai chúng ta nguyệt thề giết địch!"

"Tốt! Lời này mới được, Thanh Long thiết kỵ trong tay phụ thân tung hoành thiên hạ, sở hướng vô địch, đến trong tay ta nếu thấy kẻ tặc mà chạy thì phụ thân cũng quá mất mặt đi chứ!"

"Thiếu gia giáo huấn chí phải, chúng ta thẹn với sự tài bồi của Nguyên soái!"

"Cũng là do các ngươi quan tâm đến an toàn của ta, không trách các ngươi được." Bần đạo an ủi một chút rồi nghiêm túc nói: "Bất quá, quân lính dưới trướng của ta chỉ có thể thấy địch mà tiến, quyết không nghe thấy tiếng gió mà chạy!"

"Dạ, khẩn tuân dạy bảo của thiếu gia!" Hai người kích động nói.

"Truyền lệnh xuống, tăng tốc tiến tới, ta muốn tại Thanh Phong hạp đại phá tặc quân! Để cho bọn họ dùng máu tươi thông báo đại lục, một đời quân tướng của Long gia đã xuất sơn!"

"Dạ!"

Nói ra thì tương đối máu tanh, bất quá chỉ là cho hợp với khẩu vị của các tướng quân này thôi. Bần đạo dù sao cũng là người xuất gia, sao lại đồng ý giết chóc lưu dân bị bức bách chứ? Ta chuẩn bị tiếp nhận chuyện đầu hàng của bọn họ, đưa đến lãnh địa, cho bọn hắn một con đường sống. Vừa lúc lãnh địa của ta còn hoang vắng, bọn họ đến nhất định sẽ giúp ta không ít đại sự, thật là nhất cử lưỡng tiện mà!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.