Hắc Dục

Chương 27: Đồ khó ưa tôi sẽ khiến em yêu tôi




Hiện giờ Dương Ninh cũng không quan tâm chỗ dựa sau lưng Tiêu Dịch Thủy rốt cuộc là ai, hắn chỉ quan tâm hiện giờ Tiểu Điệp rốt cuộc ở nơi nào.

Bóng đêm càng sâu, trong nhà vẫn tĩnh mịch.

Dương Ninh đi ra vườn sau, trong lúc nhất thời cũng không biết Tiểu Điệp rốt cuộc ở phương nào, trong nhà viện nhỏ nối liền viện nhỏ, quy mô quả thực không nhỏ, giờ phút này dù là Tiêu Dịch Thủy ôm Hoa phu nhân đi nơi nào cũng không biết.

Hắn nhẹ nhàng lần mò về phía trước theo một lối đi nhỏ, chợt nghe phía trước truyền đến tiếng vang, thần hình lóe lên, trốn sau một thân cây, thò đầu nhìn qua, nhờ ánh trăng thấy được một đại hán áo đen thân hình cao lớn đang khẽ hát đi trên một con đường mòn nhỏ.

Bên hông đại hán áo đen giắt một cây đao, chắp hai tay sau lưng, khẽ hát, đi qua một khoảng không xa phía trước Dương Ninh, rẽ vào một đường mòn khác.

Dương Ninh cúi người xuống, nhẹ nhàng theo phía sau. Rẽ mấy lần, liền thấy một cửa viện xuất hiện phía trước không xa, cửa viện mở rộng, đại hán áo đen kia cũng không phát giác có người bám đuôi sau lưng. Vừa đi tới gần cửa viện, Dương Ninh liền thấy một người từ trong viện tới nghênh đón, cũng mặc đồ đen, há miệng liền mắng:
- Con mẹ nó, sao cả buổi như vậy rồi mới đến?

Đại hán áo đen bị Dương Ninh theo dõi cười nói:
- Gấp cái gì mà gấp, phụng bồi một tiểu nha đầu xinh xắn, tên có chết ngươi sao vẫn tức giận như vậy?

- Vậy thì sao?
Người đi ra từ trong viện tức giận nói:
- Chỉ có thể nhìn không thể ăn, còn không bằng không nhìn. Ta nói Lão Hình, ngươi cũng phải cẩn thận một chút, ta thấy tên vương bát đản ngươi tâm thuật bất chính, hôm nay lại đưa tới bốn người, có phải có suy nghĩ gì hay không? Ngươi phải biết rằng, nếu những thiếu nữ này thiếu một cọng lông, cái đầu của ngươi phải rơi xuống đất.

Lão Hình cười ha ha nói:
- Con bà nó ít nói nhảm, lão tử chỉ lo lắng ngươi không tuân thủ quy củ, không nhịn được không quản được đồ chơi dưới đũng quần kia, tự mình làm mất tính mạng.
Gã khua tay nói:
- Mau cút đi, ở đây giao cho ta, sáng sớm mai hãy tới, đừng để cho lão tử chờ sốt ruột.

Đại hán áo đen kia duỗi lưng một cái, ngáp dài, lúc này mới nói:
- Ta đi đây, buổi tối cẩn thận một chút, làm mất một người, chúng ta đều không gánh được.
Gã không nói nhiều, đưng đưa thân hình đi trên con đường gã kia vừa tới. Dương Ninh đã chuẩn bị sẵn, trốn qua một bên, thấy đại hán áo đen kia đi qua trước người mình, lại nhìn cửa viện, Lão Hình kia đã tiến vào viện.

Chung quanh lập tức an tĩnh, Dương Ninh nhíu mày, nghĩ thầm đại hán áo đen nói trong viện này có một đám nha đầu xinh xắn, chẳng lẽ Tiểu Điệp ở trong đó?

Hết thảy thấy được lúc trước đã khiến hắn cảm thấy Hoa trạch này có chuyện, lúc này thấy được đại hán áo đen có bội đao trong người, càng thêm xác định trong Hoa trạch có kỳ quặc rất lớn.

Dương Ninh xác định chung quanh không có người nào nữa, dán người tới trước cửa viện, nhìn vào bên trong, chỉ thấy bên trong là một viện nhỏ hơi rộng rãi, góc trái viện nhỏ có một dãy phòng, góc phải viện nhỏ là một chuồng ngựa, trong chuồng ngựa còn có hai con tuấn mã.

Trước dãy phòng kia đặt một chiếc ghế, trước ghế là một chiếc bàn nhỏ, lúc này Lão Hình đang dựa lưng vào ghế, hai chân đặt trên chiếc bàn kia. Dưới ánh trăng, Dương Nghị lại trông thấy trên bàn còn đặt một thanh đại đao sáng như tuyết đã rời khỏi vỏ.

Lúc này Dương Ninh lập tức hiểu được trong lòng, hắn có thể kết luận, trong dãy phòng kia chắc chắn giam giữ một đám cô nương, mà đám người Lão Hình thì thay phiên nhau trông coi nơi này, trông coi những cô nương kia giống như là phạm nhân.

Hoa trạch này quả nhiên có kỳ quặc.

Hắn không biết phải chăng Tiểu Điệp ở trong đó, chỉ là nếu Tiểu Điệp cũng ở trong đó, lại không biết đêm đó Tiểu Điệp làm sao rời đi.


Chuồn khỏi tòa nhà này, lỗ thủng phía sau vườn hoa kia là sơ hở duy nhất.

Nhưng muốn tới lỗ thủng kia, đầu tiên phải chuồn khỏi từ viện có chuồng ngựa, xem bộ dạng, viện nhỏ có chuồng ngựa luôn có người trông coi, muốn chuồng khỏi viện nhỏ cũng không phải chuyện dễ dàng.

Dương Ninh suy nghĩ làm thế nào mới có thể tới gần dãy phòng kia.

Nếu muốn tới gần dãy phòng tìm được Tiểu Điệp, chắc chắn phải qua cửa ải Lão Hình này. Giờ phút này Lão Hình ngồi ở giữa viện, chỉ cần mình đi vào viện nhỏ, sẽ lập tức bị đối phương phát hiện, chỉ cần đối phương hô một tiếng, những người khác trong nhà chắc chắn nhanh chóng chạy tới.

Trong nhà rốt cuộc có bao nhiêu người, tạm thời Dương Ninh không rõ ràng lắm. Một khi thật sự kinh động người trong nhà, hắn quả thực chưa chắc có thể trở ra.

Đang suy nghĩ, liền thấy Lão Hình bỗng nhiên đứng dậy khỏi ghế, đi về phía này.

Dương Ninh lập tức co người ra sau tường, thầm nghĩ không đến mức để thằng này phát hiện ra mình chứ?

Chờ giây lát, lại không thấy Lão Hình đi ra, vươn đầu nhìn ra, liền thấy Lão Hình đang khẽ hát đi trở về, vừa đi vừa kéo quần, lập tức hiểu được, thằng này chỉ là đi qua bên tường đi tiểu.

Lão Hình thắt dây lưng quần, đang đi về phía chiếc ghế kia, chợt nghe sau lưng truyền đến tiếng hô, không khỏi quay đầu lại nhíu mày hỏi:
- Là ai?

- Lão Hình, ngươi tới đây một chút!
Âm thanh kia lặp lại một lần, khoảng cách không xa, hơi mơ hồ không rõ. Lão Hình nhất thời không nghe ra là ai, chỉ cho là đồng bạn của mình, cũng không nghi ngờ nửa đêm có người lẻn vào trong nhà. Gã nghênh ngang đi ra cửa, nhìn trái phải một chút, không thấy bóng dáng nào, cau mày nói:
- Là ai?

Giọng gã chưa dứt, cảm thấy gáy nặng nề một hồi, trong lúc nhất thời hoa mắt chóng mặt, trước mắt mơ hồ, ngã chổng vó xuống đất.

Dương Ninh cầm một cục gạch trong tay, khẽ thở dài:
- Thân hình cao lớn, sao lại một cục gạch cũng không chịu được.
Hắn bỏ cục gạch, kéo chân Lão Hình vào trong. Thân thể lão Hình nặng nề, Dương Ninh kéo hơi cố sức.

Mặc dù ký ức kỹ xảo cận chiến lúc tham gia quân ngũ kiếp trước vẫn còn mới mẻ, hơn nữa có thể lợi dụng thân thể này thi triển rất thành thục, nhưng không biết làm sao thân thể này còn non nớt, khí lực cũng không lớn, tuy rằng linh hồn phụ lên thân thể này, khí lực lại không thể đột nhiên sinh ra.

Thật vất vả kéo Lão Hình tới chân tường trong viện, lo lắng thằng này lại đột nhiên tỉnh lại, hắn cho thêm mấy quyền vào trán, xem chừng nhất thời căn bản không cách nào tỉnh dậy.

Đột nhiên nhìn thoáng qua một chuỗi chìa khóa bên hông Lão Hình, một chuỗi vòng sắt nhỏ có năm sáu chìa khóa, mắt đảo một vòng, vươn tay kéo chùm chìa khóa xuống, nắm trong tay, lúc này mới nhanh chóng chạy tới dãy phòng góc trái viện nhỏ.

Dãy phòng có tất cả sáu phòng, bên trong đều tối om. Dương Ninh chạy đến gian phòng ngoài rìa, cửa phòng đã khóa, nhìn vào trong qua khe cửa, bên trong rất tốt, những thứ thấy được bên trong rất lẫn lộn, mơ hồ phát hiện có chiêng trống nhạc khí, lại không thấy người.

Dương Ninh lách mình tới trước căn phòng thứ hai, cũng bị khóa trái cửa, nhìn vào qua khe cửa, lúc này mơ hồ thấy được mấy bóng người chen chúc trong phòng, yên lặng như chết, không người nào phát ra âm thanh.

Dương Ninh đang muốn lên tiếng hỏi thăm, bên tai đột nhiên truyền đến tiếng nức nở, hắn men theo âm thanh lần mò qua, âm thanh nức nở kia truyền đến từ căn phòng cách vách, tới trước cửa, âm thanh nức nở càng thêm rõ ràng, không chỉ một người nức nở. Dương Ninh đi tới nhìn qua khe cửa, trông thấy không ít người bên trong căn phòng.


- Muội muội, mọi người chớ khóc!
Mơ hồ nghe được một giọng nói mềm mại thấp giọng khuyên nhủ:
- Mọi người chảy khô nước mắt ở nơi này cũng không thể đi ra ngoài. Chờ lát nữa nếu như bị bọn chúng nghe được, còn muốn cầm roi đánh mọi người!

- Đừng khóc, đã đến nơi nay, hiện giờ đừng nghĩ đi ra.
Lại một giọng nói non nớt tràn ngập ưu thương nói:
- Ta vào đây đã ba tháng, không hề rời khỏi tòa nhà này một bước, lúc bọn chúng dẫn ta đến đây, nói với cha ta mỗi tháng có thể ra ngoài thăm ông hai lần. Nhưng mà hiện giờ ta cũng không biết cha ta thế nào.

Cô nương này vốn muốn khích lệ người khác đừng khóc, nhưng sau khi nói ra lời này, bản thân lại nghẹn ngào thút thít.

Dương Ninh nhíu mày, cũng không do dự, cầm chìa khóa mở cửa. Cửa loại cổ này hơi khác với loại hắn biết, lại thêm năm chìa khóa không biết là của gian phòng nào, hắn chỉ có thể thử từng chiếc, tiếng sột soạt truyền vào, tiếng khóc bên trong nhanh chóng dừng lại.

Chờ Dương Ninh mở cửa bước vào, phát hiện bóng người đều rúc vào góc tường, hiển nhiên trong lòng đều tràn ngập hoảng sợ.

Sau khi vào cửa, Dương Ninh xoay người đóng cửa phòng lại, lúc này mới nhẹ giọng hỏi:
- Tiểu Điệp cô nương có ở nơi này không?

Mấy cô nương ban đầu còn tưởng rằng đại hán áo đen bên ngoài nghe được tiếng nức nở mới tiến vào, chờ lúc lờ mờ nhìn thấy là anh chàng thân hình hơi gày, đều hơi kinh ngạc, lòng hoảng sợ tan đi không ít, lòng nghi hoặc lại dâng lên, một cô nương khá lớn tuổi cả gan hỏi:
- Ngươi là ai?

- Mọi người không cần sợ, ta không phải người trong nhà này.
Dương Ninh tới gần, những cô nương kia vẫn tràn ngập đề phòng, chen chúc tại một góc phòng.

- Vậy ngươi là vụng trộm từ ngoài trốn vào sao?
Tiểu cô nương nói:
- Tòa nhà này thủ vệ sâm nghiêm, ngươi làm sao có thể đi vào?

- Ngươi đừng hỏi ta, ta hỏi ngươi, Tiểu Điệp cô nương có ở nơi này không? Mọi người có biết Tiểu Điệp cô nương hay không?
Dương Ninh nhìn thấy tình cảnh của những cô nương này, càng thêm lo lắng cho Tiểu Điệp.

Lúc này hắn đã hiểu được, điểm kỳ quặc lớn nhất của Hoa trạch, là nhốt những tiểu cô nương này, chỉ là nhất thời còn không rõ ràng lắm vì sao Hoa trạch lại giam cầm những tiểu cô nương này ở đây.

- Tiểu Điệp tỷ không ở nơi này!
Một giọng nói sợ hãi truyền tới từ phía sau. Dương Ninh nhìn qua, thấy một tiểu cô nương mười một mười hai tuổi, nghe giọng nói của nàng, hiển nhiên quen biết Tiểu Điệp. hắn tới gần hỏi:
- Ngươi biết Tiểu Điệp?

Trên mặt tiểu cô nương vẫn tràn ngập hoảng sợ, gật đầu nói:
- Tiểu Điệp tỷ, ta và Tiểu Điệp tỷ trước kia ở cùng một chỗ, nàng đối với ta rất tốt!

Dương Ninh thấy có tin tức của Tiểu Điệp, thở ra nhẹ nhàng, hỏi:
- Hiện giờ Tiểu Điệp đang ở đâu?

- Ta, ta không biết!
Tiểu cô nương cúi đầu:
- Đã mấy ngày rồi ta không thấy nàng.

- Ngươi tìm Tiểu Điệp làm gì?
Tiểu cô nương hơi lớn tuổi kia hỏi lại lần nữa:
- Ngươi rốt cuộc là ai?

Dương Ninh do dự một chút, mới nói:
- Ta là bạn của Tiểu Điệp, ừ, hẳn nên tính là huynh trưởng của nàng!

- Hả?
Tiểu cô nương cúi đầu mạnh mẽ ngẩng đầu, khuôn mặt sợ hãi xen lẫn vui mừng, thất thanh nói:
- Ngươi, ngươi là tiểu ca ca?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.