Hắc Đạo Tình Duyên

Chương 47: Quên mất điều quan trọng




Những chữ khắc xiêu xiêu vẹo vẹo trên thẻ gỗ kia thật sự làm cho người ta buồn cười.

Trong Thất Nhạc Viên mọc đầy Thiên Địa Linh Túy. Cái bụng nhỏ của Tuyết Bạch Tiểu Thú tròn căng, da lông sáng bóng trơn láng đang ngủ say sưa dưới gốc Bàn Đào. Tiểu tử kia bị người ta vây xem nhưng chẳng hề để ý, ngủ cực kì ngon lành.

Nhìn những chữ khắc xiêu xiêu vẹo vẹo này trên thẻ gỗ mà đám dị tộc vương hoàn toàn không còn cách nào khác. Tuyết Bạch Tiểu Thú rõ ràng là muốn dây dưa với bọn họ.

Tiểu tử kia quanh thân sáng lóng lánh, bình an không việc gì, tạm thời vẫn còn rất khá. Tiêu Thần hoàn toàn yên lòng.

Có lẽ phải nói Kha Kha quá khá không sai, những gốc Thiên Địa Linh Túy kia trong Thất Nhạc Viên không chỉ có là nhờ Bán Tổ linh khí hóa thành kỳ thụ, còn có nhưng cây Tử Toản Âm Mộc, cây thiên thần, càng có rất nhiều loài cây chưa từng thấy, những bảo thụ chưa hề thấy. Đều là do nó thu hoạch qua nhiều năm như vậy.

Thông qua Kim Tam Ức nhỏ giọng thì thầm, Tiêu Thần hiểu rõ một chút tình huống của Kha Kha.

Những năm gần đây, tiểu tử kia một mực ở trong loại cuộc sống ẩn cư. Ngẫu nhiên bị người phát hiện là nó sẽ lập tức dời đi nơi khác, có thể nói khá khiêm tốn. Mặc dù cũng mấy lần gặp nạn, nhưng Tiểu quỷ cuối cùng với bản lĩnh cường đại đã bình an tránh thoát kiếp nạn.

Rất nhiều người đều muốn tìm nó, nhưng lại khó lòng tìm ra tung tích nó.

Nếu như không phải chỗ viễn cổ di tích này bị phá vỡ phong ấn, đại lượng linh khí tiết ra ngoài đã thu hút nó đến nơi này thì không biết bao nhiêu thiếu niên mới có thể nhìn thấy nó.

Chỗ viễn cổ di tích này không phải chuyện đùa. Sau khi bị một người dị tộc vương giả ngẫu nhiên phát hiện làm cho các vị vương vội vàng đến. Không biết do loại nguyên nhân nào mà cường giả trăm tộc phi thường coi trọng đối với nơi đây, đều vội vàng tìm đủ loại lý do để nói nơi đây thuộc về chính tộc của mình.

Lệ Nhân tộc bảo nơi này chính là vùng đất khởi nguồn của bọn họ; Tu La tộc thì nói nơi này là chỗ bọn họ sinh ra ; Cự Long thần thánh tộc tuyên bố nơi này chính là cố hương loài rồng; Cự Nhân tộc thì nói nơi này là quê cha đất tổ bọn họ; Thiên Sứ tộc phân trần nơi đây chính là Di chỉ thiên đường cổ; Đấu Thần Tộc thẳng thừng gọi nơi này là dải thiên hà Đấu Thần . . .

Bất kể bọn họ tranh chấp như thế nào đều không thể thay đổi một chuyện thực. Nơi đây bị một con tiểu thú nhanh chân đến trước .

Qua nhiều năm như vậy. Tiểu thú đáng thương vốn một mực với cuộc sống lang bạt kỳ hồ, nhưng lần này đây nó lại có một lần ngang ngược hiếm có. Đối mặt Đại quân dị tộc Vương tới gần, nó kiên quyết không lùi lại. Đánh không lại những người này, nó liền trốn ở trong Thất Nhạc Viên không ra. Tạm thời gọi ra thần viên chặn con đường phía trước thì ai cũng đừng nghĩ vượt qua.

Nhiều năm qua tiểu thú đáng thương một mực vâng theo lời khuyên bảo của Tiêu Thần khi còn sống đối với nó. Không đạt tới cảnh giới Bán Tổ thì không ra ngoài gây chuyện. Lần này sở dĩ nó bắt đầu cường ngạnh hiếm có chủ yếu là Thiên Địa Linh Túy nơi này đối với Tiểu quỷ tham ăn có sự dụ dỗ quá lớn. Nói cái gì nó cũng không nguyện từ bỏ.

Tiêu Thần không có khả năng hiện tại đi đến nhận biết cùng Kha Kha. Vội vàng như thế cũng không thể giúp được điều gì. Chỉ có thể bại lộ vô ích mà thôi. Còn không bằng lẳng lặng quan sát chờ đợi thời cơ thỏa đáng thì ra tay.

"Ngao rống. . ."

"Phanh "

Đầu tiên là một tiếng Cự Long thần thánh gầm rống ngắn ngủi, rồi sau đó là âm thanh va đập kịch liệt. Một con Dực Long khổng lồ xoay quanh ở tầng trời thấp bị thiếu nữ Tuyết Vũ xinh đẹp động lòng người giết chết rơi xuống.

Không thể không nói, sức mạnh của Bạch y thiếu nữ làm Tiêu Thần đều táp lưỡi. Nàng giống như vị thần linh hoạt kỳ ảo, đôi chân ngọc trắng như tuyết để trần đứng ở trong dòng nước suối, hoàn toàn là bằng vào một cổ lực vô hình kết hợp khí thế vô cùng mạnh mẽ đã đánh gục con Cự Long kia.

"Ngao rống. . ." Trên bầu trời hơn mười con Cự Long vô cùng phẫn nộ, thân thể khổng lồ múa lượn như những đám mây che khuất bầu trời.

"Tuyết Vũ ngươi khinh người quá đáng. . ."

"Loài người hèn mọn, đến cả ngươi dám khinh thường uy nghiêm của Long Tộc. . ."

Đối mặt với tiếng long rống to lớn, Tuyết Vũ trực tiếp bay lên trời, quát: "Ồn ào!" Không ngờ lại đè ép được âm thanh của hơn mười con Cự Long.

Kim Tam Ức co rụt cổ lại, cảm giác lưng đều lạnh buốt. Hắn nhỏ giọng nói thầm: "Ta cảm giác Vũ muội muội nên gọi là Long Nữ. . . So sánh Long Tộc còn mạnh mẽ hơn ."

Trên bầu trời xuất hiện một vầng thần quang sáng lạn, lấy Tuyết Vũ làm trung tâm xuất ra dập dờn từng đạo rung động như gợn sóng, hào quang ngút trời, phát ra rõ ràng âm thanh của tự nhiên.

Đây là Tuyệt Đối Cấm Không! Tất cả Cự Long thần thánh đều bị bao phủ ở bên trong, lập tức khiến cho những con vật to lớn này như rơi vào vũng bùn, tiếp theo một con Cự Long chia năm xẻ bảy, rồi sau đó rơi xuống.

Vương giả Chiến tộc Cảnh Bồ bay lên trời, cánh tay phải hóa thành một thanh Thiên Kiếm bổ tới không trung. Hào quang rung động dập dờn lấy Tuyết Vũ là trung tâm bị xé rách tạo thành một cái lổ hổng lớn, hơn mười con Cự Long còn lại chật vật chạy ra.

Hai cường giả bắt đầu giằng co trên bầu trời.

Xoẹt

Hoàng kim thần quang bạo phát ra đầy trời, Hoàng Kim Cự Nhân vương vô cùng khổng lồ cầm trong tay Hoàng kim Chiến phủ ( lưỡi búa) vọt lên trời cao, bắt đầu giằng co cùng Chiến Vương Cảnh Bồ, dĩ nhiên hắn đứng ở một bên Tuyết Vũ.

Xoẹt xoẹt

Bóng người liên tục chớp động, Hoàng Toản khô lâu đảo Khô Lâu bay vút lên trời , đứng thẳng bên người Chiến Vương. Đồng thời, Triệu Trọng Dương xem ra có chút ngây thơ cũng bay lên trời, đứng thẳng bên người Hoàng Kim Cự Nhân vương cùng Tuyết Vũ.

Không lâu sau trên bầu trời liền có hơn mười đạo nhân ảnh, chia làm hai đại trận doanh giằng co, đại chiến hết sức căng thẳng.

Tiêu Thần rất kinh ngạc, thật không ngờ trong trăm tộc lại có một số chủng tộc kết minh cùng Nhân tộc. Có điều nhìn thế nào cũng giống như là một loại kết hợp tạm thời về lợi ích. Mục đích của mọi người đều là vì bí mật ở chỗ sâu trong phiến viễn cổ di tích này.

"Y nha, lại đánh nhau . . ." Từ trong Thất Nhạc Viên truyền đến âm thanh mềm mại mà lại non nớt , Tuyết Bạch Tiểu Thú Kha Kha mơ mơ màng màng ngồi lên. Nó vuốt vuốt mắt to, tựa như là đang phản đối khi quơ quơ cái thẻ gỗ có khắc mấy chữ xiêu xiêu vẹo vẹo kia.

Trên bầu trời Chiến Vương Cảnh Bồ nhìn quét tứ phương mà nói: "Chúng ta hẳn là đồng tâm hợp lực, giết chết con Tuyết Bạch Tiểu Thú kia, về phần ân oán giữa chúng ta thì hiện tại động thủ hơi sớm. . ."

"Chiến Vương nói rất đúng, chỉ có con tiểu thú kia ngăn đường đi của chúng ta. Hẳn là trước tiên giải quyết nó." Hoàng Toản khô lâu cũng phụ họa theo.

Hoàng Kim Cự Nhân vương cười lạnh nói: "Nó mặc dù chặn đứng đường đi của chúng ta, nhưng luôn đi ở đàng trước nên cũng phá vỡ rất nhiều cấm chế cho chúng ta. Chúng ta tới đây đều tìm kiếm báu vật tổ tiên thất lạc ở chỗ này. Bởi vì huyết mạch giới hạn mà con tiểu thú kia vô luận như thế nào cũng không cách nào lấy được bảo vật các tộc chúng ta."

Cự Nhân tộc vương giả sở dĩ nói như vậy, hoàn toàn là vì lôi kéo Kha Kha, để nghịch thiên tiểu thú này gia nhập trận doanh phe mình.

"Ngươi sao biết nơi này không có cơ duyên khác. Nếu như để nó luôn đi ở phía trước, đến lúc đó chúng ta đều phải hối hận." Chiến Vương Cảnh Bồ cười lạnh liên tục.

"Y nha y nha. . ." Tuyết Bạch Tiểu Thú thở hổn hển, từ trong Thất Nhạc Viên phóng ra từng đạo Thất Thải Hà Quang quét về hướng trên bầu trời.

Các dị tộc vương phe Cảnh Bồ nhất tề dốc lực xuất thủ ngăn cản thất thải thần quang, trên bầu trời lập tức hoàn toàn đại loạn. Đám người Hoàng Kim Cự Nhân vương, Triệu Trọng Dương vội vàng bắt đầu xuất thủ, hỗn chiến bộc phát.

Trên bầu trời kiếm khí tung hoành kích động, phép tắc thần thông nở rộ chói lọi, đầy trời đều là hào quang ráng lành, hư không như hoàn toàn bị năng lượng sóng biển nuốt sống. Tất cả vương giả xông lên trời cao đều tung ra tuyệt học, tư thế đúng là bất kể sống chết .

Theo như bọn họ nói là vì tranh đoạt bảo tàng trong viễn cổ di tích , không bằng nói là vì giải quyết ân oán giữa các tộc. Ai nấy đều nhao nhao ra tay nhằm hướng chủng tộc mình căm thù.

Tiêu Thần đứng thật xa ngắm nhìn, phát hiện Triệu Trọng Dương kia không phải chỉ đáng sợ bình thường. Mặc dù xem ra còn có chút ngây thơ, nhưng mà chiến lực làm cho người ta vô cùng sợ hãi, tất cả huyệt đạo quanh thân đều phát ra thần quang không gì sánh nổi. Ngay cả là hắn chỉ đứng bất động ở nơi đó cũng có thể giết địch, toàn thân cao thấp mỗi một tấc da thịt đều ẩn chứa lực lượng khủng bố .

Mỗi một đạo thần quang đều đánh xuyên qua hư không, không ai có khả năng đại chiến gần người cùng hắn. Một kẻ địch hay một nhóm kẻ địch với hắn mà nói thì cũng không phải khác gì rất lớn.

Hơn mười con Cự Long thần thánh trên bầu trời kia cơ hồ đều là bị một tay hắn giết chết trong nháy mắt. Hơn mười con vật khổng lồ to lớn đều bị xuyên thủng thân thể, quay cuồng ngã rầm trên mặt đất. nguồn TruyenFull.vn

Tiểu thú Kha Kha thấy song phương đại chiến thì yên tĩnh trở lại, tựa hồ đối với điều này nó đã tập mãi thành thói quen .

Tiêu Thần cũng chấn động trong lòng, hắn cần tinh luyện Sinh Mệnh Nguyên Dịch để sống lại, hiện tại không phải là cơ hội sao? Nhìn qua mấy Thiên vương hùng mạnh của các chủng tộc như Đấu Thần, Tu La vẫn đồ sộ bất động, hắn bước dài đi về hướng trung tâm trận đánh.

Thi thể hơn mười con Cự Long bị hắn thu vào trong không gian Giới Chỉ. Đương nhiên đó là Giới Chỉ mới mang đến từ Tử Giới, còn chiếc ban đầu kia khi mang thây rồng vượt giới thì đã nát bấy. Hắn hành động như vậy khiến mọi người hơi không giải thích được, chỉ có Hoàng Toản khô lâu trên bầu trời thì hơi ảo não, vốn những thứ này đều là mục tiêu của nó.

Không để ý tới mọi người trong cuộc chiến, Tiêu Thần lại tránh ra xa , ở ngoài mười dặm bắt đầu luyện hóa thần dịch.

Sau ba canh giờ, toàn bộ sinh mệnh tinh khí của một con Cự Long thần thánh khổng lồ đều bị luyện hóa hết, đồng thời bộ phận hồn lực cũng bị Tiêu Thần hấp thu.

Nhìn thần dịch trong suốt trong bình sứ, trong lòng Tiêu Thần dâng lên một cảm giác thu hoạch. Có lẽ mấy chục bình thần dịch như vậy liền có thể làm cho hắn sống lại đích thực.

Hắn lại bay dựng lên, nhanh chóng phóng đi hướng về bên trong. Đại chiến đã sớm kết thúc, mọi người lại xuất phát lần nữa. Bởi vì tiểu thú Kha Kha đã thu hồi Thất Nhạc Viên, đi tiếp về hướng chỗ sâu trong viễn cổ di tích.

Phiến viễn cổ di tích này cũng không biết sâu thẳm ra sao. Mọi người lúc đi lúc dừng, liên tục mấy ngày cũng không đi tới điểm cuối.

Ngoại trừ Tuyết Bạch Tiểu Thú lại thu hoạch hai gốc Linh Căn ra, các vị vương vẫn không có bất cứ thu hoạch gì. Trong mấy ngày này, Tiêu Thần luyện hóa toàn bộ thi thể hơn mười con Cự Long thần thánh thành Thần Dịch.

Hơn nữa, hắn hoàn toàn hấp thu chúng nên vẻn vẹn có mấy ngày mà hồn lực hắn liền lớn mạnh một chút, mà khí tức sự sống quanh thân càng thêm cường thịnh hơn. Rõ ràng hắn đã có khả năng cảm giác được, mức phù hợp cùng thiên địa linh khí cao hơn, không ngờ đã dần dần hoàn toàn có khả năng vận chuyển Thiên Bi Cổ Pháp .

Hỏa Chủng đã sớm tràn ra từ trong đầu lâu , hình thành linh hồn dáng người bám vào theo Hoàng Toản cốt thể. Hồn lực cường thịnh như là huyết nhục càng phát ra hùng hậu, từ từ cô đọng.

Đến ngày thứ năm, các vị vương có phát hiện kinh người trong viễn cổ di tích.

Một tòa thạch tháp vĩ đại đứng sừng sững tại Tịnh Thổ phía trước. Nó cao chừng mấy trăm trượng, trên bề mặt có lực lượng phong ấn cường đại. Tiểu thú Kha Kha chẳng hề để ý mà trực tiếp bỏ qua, căn bản không có ý tranh đoạt.

Khi các vị vương mãnh liệt dùng lực oanh kích, rốt cục đánh nát thạch tháp thì một đạo cầu vồng động trời phóng lên cao. Không ngờ trong thạch tháp lại phong ấn một thanh Chiến Kiếm!

Mấy chục bóng dáng phóng lên cao, tất cả hướng về Chiến Kiếm cùng truy đuổi.

Tiêu Thần đi ở phía sau cùng, trong khoảnh khắc nhìn thấy tất cả điều này thì thần sắc lập tức bắt đầu nặng trĩu.

Thanh Chiến Kiếm này cùng vài thanh Chiến Kiếm mà hắn đánh mất tại Tử Thành không có gì không giống. Cùng với hai mươi bốn thanh cắm ở pho tượng đá trên thế gian cũng có thể nói không có khác nhau chút nào.

Nhưng thanh này quyết không phải là những thanh trước đây đã nhìn thấy, bởi vì nó bị phong ấn trong thạch tháp tại chỗ này cũng không biết đã bao nhiêu năm.

Như thế rốt cuộc có bao nhiêu thanh Chiến Kiếm ?

Chẳng lẽ đúng như Thanh Liên thiên nữ đã phán đoán, tổng cộng có năm mươi. Họ mới dùng có bốn mươi chín thanh, nếu là như thế thì thanh Chiến Kiếm này có lai lịch cùng uy lực không thể tưởng tượng .

Chỗ viễn cổ di tích thần bí này, thật không biết có những bí mật như thế nào. Hiện tại tựa hồ vẫn còn ở bên vùng đất ngoài rìa mà cũng đã có cổ binh Chiến Kiếm bực này xuất hiện. Vậy chỗ sâu nhất có thể nghĩ, lớp màn che thần bí chẳng qua vừa mới lộ ra một góc mà thôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.