Hắc Đạo Tình Duyên

Chương 14: Quên hay không quên ?




Edit: Lạc Thần

Đi qua bình phong, hé ra chính là nhuyễn sa đỏ buông xuống trước giường, nàng xốc nhuyễn sa, liền thấy đầu giường đặt ngay ngắn một hộp gỗ điêu khắc tinh xảo, nàng nhịn không được tò mò, mở hộp ra vừa nhìn, bàn tay trắng nõn run lên, hai chân suýt nữa phải lập tức xụi lơ xuống ——— rốt cuộc bên trong lại là vật trợ hứng cho những vợ chồng nơi khuê phòng!

Vì sao nơi này lại có những thứ đồ này?

Trong lòng nàng nhảy loạn thình thịch, nhất thời hoang mang lo lắng, nháy mắt trong đầu thoáng qua vô số ý niệm.

Sau khi lấy những vật dâm mị đó ra, chỉ thấy phía dưới đặt chỉnh tề ba bản sổ sách thật dày, bên trên sổ sách còn có một khăn lụa thủy sắc, trên khăn lụa thêu một đôi uyên ương, kỹ thuật thêu tinh xảo, xa hoa, còn đề mấy chữ nhỏ: bên nhau đến già, cầm sắt ngự (cầm sắt: đàn cầm và đàn sắt, vợ chồng hòa hợp; ngự: thời phong kiến chỉ những việc liên quan đến vua chúa), ai cũng yên bình khỏe mạnh. Đưa thư ký tên: Sơ, Lệnh Uyển. ,

Lệnh Uyển?

Nàng bị sợ đến ngẩn ngơ, trong nháy mắt trên mặt mất đi huyết sắc, lòng như muốn rách làm hai nửa ——— Lệnh Uyển, Quân Lệnh Uyển, đó là tục danh Thục Tuệ trưởng công chúa!

Nàng vẫn cho là cha mẹ rất yêu nhau, A Cha vì mẫu thân cả đời chưa từng cưới vợ bé, lại không nghĩ rằng, trong lòng A Cha, lại còn có một nữ nhân khác!

Chẳng lẽ đây chính là nguyên nhân trưởng công chúa đối tốt với nàng?

Nàng không thể tin được, cũng không thể tưởng tượng.

Nàng mạnh mẽ chống đỡ lại đi mở những thứ sổ sách kia ra, theo tầm mắt lưu chuyển, thân thể nàng run rẩy lợi hại, suýt nữa bật thốt kêu lên!

Trên những thứ sổ sách kia lại ghi chép toàn bộ tất cả chỗ tồn ngân hàng tư nhân mấy ngàn vạn lượng bạc trắng của Vân gia, một con số khổng lồ, nhìn thấy mà giật mình, A Cha lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?

Nàng hoảng hốt một hồi lâu, sau mới lại nghĩ tới lời Tiêu Đạo Thành nói với nàng ——— người thật sự cho rằng cha người vô tội sao? Người đối với cha người hiểu được bao nhiêu?

Chẳng lẽ nàng sai lầm rồi? Chẳng lẽ tất cả trước kia đều là bọt nước? Thuở nhỏ nàng chứng kiến đơn giản tiết kiệm trong sạch, phu thê tình thâm, vợ chồng tôn trọng nhau đều là giả?

"Không, ta chết cũng không tin tưởng A Cha là dạng người như vậy. . . . . ." Nàng lắc đầu, dừng một chút, lại hung hăng lắc đầu, cảm thấy nước mắt từ trong hốc mắt chảy xuống, một giọt lại một giọt rơi trên sổ ghi chép, chữ viết này cũng chưa từng sửa viết lại, rõ ràng vẫn như cũ làm nàng gần như muốn sụp đổ!

Một hồi lâu, nàng mới chống đỡ mép giường, kéo hai chân xụi lơ, đặt ba bản sổ sách lại trong hộp, tâm loạn như ma tiếp tục tìm tòi trong thạch thất, đáng tiếc lại chỉ lục ra được mấy viên trâm hoa do trong cung chế tạo, nghĩ là vật cũ trưởng công chúa lưu lại.

Giày vò đến lúc này, nàng đã mệt mỏi không chịu nổi, liền nghỉ ngơi trong thạch thất hồi lâu, mới vô tri vô giác đi về, vừa ra bí đạo, nàng liền nghe thấy có người kêu bên ngoài, nhưng nghe không rõ kêu cái gì.

Nàng một thân chật vật kinh hoàng ra khỏi phòng ở, chạm mặt liền đụng phải Hà cô cô, Hà cô cô thấy nàng gấp đến độ thẳng dậm chân: "Người mới vừa đi chỗ nào? Hoàng thượng chờ lâu không thấy, đang tức giận!"

Vân Tĩnh Hảo không biết làm sao giải thích với nàng, chỉ như cái xác không hồn tiếp tục lảo đảo lên trước, thật giống như phía sau có thứ gì đáng sợ đuổi theo, khẩn trương cao độ, ngay cả đường cũng không thấy rõ, thẳng tắp liền va vào ôm ấp của Quân Thiếu Tần!

"Đi những đâu rồi hả? Thế nào đột nhiên đã không thấy tăm hơi bóng người?" Giọng nói hắn trầm thấp, ẩn có một chút tức giận.

Vân Tĩnh Hảo không ngẩng đầu, chỉ chôn mặt vào ngực hắn, ôm chặt lấy hắn, giống như bị vùi dập trong sóng lớn, sau đó dốc toàn lực bắt được bè gỗ.

Quân Thiếu Tần cảm giác không đúng, đưa tay nâng mặt nàng lên, dịu dàng hỏi: "Làm sao vậy?"

Nàng một chữ cũng nói không ra được, khóc đến nỗi thở không ra hơi, bả vai run rẩy từng hồi, khóc đến dừng không được, giống như muốn đem nước mắt cả đời này chảy hết.

Quân Thiếu Tần yên lặng mà ôm chặt nàng, không có hỏi tới, chỉ để nàng tùy ý khóc nức nở nghẹn ngào trong ngực hắn, đợi nàng khóc đến mệt rồi, hắn mới bồng nàng lên, một đường ra khỏi Vân phủ lên xe ngựa, hôn lên má nàng một cái, trong mắt tràn đầy thương tiếc: "Chuyện gì làm cho nàng bi thương như vậy?"

Vân Tĩnh Hảo giương mắt nhìn hắn, trong đôi mắt đều là hơi nước, tay nắm chặt ống tay áo của hắn: "Nếu như có một ngày chàng phát hiện, ta với hoàng hậu là một dạng người, sau đó không còn là người trung lương (trung thực thẳng thắn), chàng có còn đối với ta giống như bây giờ hay không, có tiếp tục cưng chiều ta hay không, mãi mãi cho đến già?"

Quân Thiếu Tần không nói, nhìn nàng thật sâu, dùng sức giữ chặt ngón tay nàng, trên mặt hoàn toàn không có vẻ tươi cười.

Vân Tĩnh Hảo cúi thấp đầu, trong lòng một mảnh lạnh lẽo. Lạc Thần-d&đ@l()q$đ^n

Quân Thiếu Tần lại buộc chặt hai cánh tay, để nàng gần mình một chút, nhàn nhạt thở dài nói: "Theo ý ta, nàng cùng hoàng hậu không giống nhau, hoàng hậu không phải là nữ nhân ta muốn, chỉ có nàng mới đúng. Nàng là nữ nhi của ai cũng không quan trọng, quan trọng là, ta muốn nàng lưu bên cạnh ta, vĩnh viễn làm bạn ta, không xa không rời, ta sở cầu, không gì hơn cái này."

Lần này hắn nói thì không có tự xưng "Trẫm", trong giọng nói tràn đầy tình ý nồng đậm tới mức thật giống như không thể tan chảy, khiến Vân Tĩnh Hảo cảm giác như say rượu, trên đời này, sẽ không có người đối tốt với mình như hắn vậy, nhưng mà, ánh chiều tà từ ngoài rèm chiếu vào, một chút màu vàng ấm áp chầm chậm tỏa ra, chiếu lên rèm hoa đào tỏa ra ánh sáng mập mờ tựa như máu.

Nàng ngưng mắt nhìn điểm huyết sắc này, vong tình say mê mới vừa rồi liền trong nháy mắt tan rã, nàng sẽ không quên kết quả của Tiêu DungThiển, sẽ không quên mình làm sao lấy được sủng ái của Quân Thiếu Tần, cho tới nay, nàng đều là nhìn sắc mặt người mà làm việc, dùng thân thể lấy lòng hắn, dùng thân thể yêu cầu sủng ái, nàng biết, hắn tham luyến thân thể nàng, nhưng không biết, loại tham luyến này có thể duy trì bao lâu? Cho nên, nàng tình nguyện cho mình một con đường lui, ngay cả trong lòng có hắn, nhưng trong đoạn tình cảm này, thứ đầu tiên nàng phải bảo vệ thủy chung là chính mình.

Nghĩ như vậy, nàng liền dựa vào trong ngực hắn, nhẹ trách mắng: "Nô tì chỉ là làm nũng, ngược lại hoàng thượng lại tưởng thật, để cho người khác nghe, ước chừng cười nhạo rồi. . . . . ."

Lời nàng còn chưa nói hết, Quân Thiếu Tần liền cúi đầu bắt được môi nàng, đầu lưỡi linh hoạt xâm nhập tách răng nàng ra, lại một trận điên cuồng đòi lấy, cả người giống như sắp bị điên rồi. Vân Tĩnh Hảo không thở nổi, rên rỉ quay đầu đi, mặc cho hắn điên cuồng gặm cắn trên cổ mình, cảm thụ cả người hắn ẩn chứa tức giận, hắn bên tai tức giận gầm nhẹ: "Vân Tĩnh Hảo, thiên hạ này không có nữ nhân nào lãnh huyết (máu lạnh) như nàng!"

Vân Tĩnh Hảo cả cười: "Hoàng thượng thánh minh, vậy hoàng thượng vứt bỏ nô tì là được. . . . . ."

"Nàng nghĩ thật tốt. . . . . ." Đôi môi Quân Thiếu Tần hôn lên, mạnh mẽ che lại cánh môi mềm mại của nàng, lực mút trên môi cũng càng ngày càng mạnh, hôn động tình lại bá đạo, khiến cả người nàng cũng run rẩy, không tự chủ được ôm lấy cổ hắn, muốn để cho hắn dừng tay, nhưng hắn lại ôm chặt nàng vào trong lòng, tùy tiện đòi lấy.

Nhưng lúc này, ngoài rèm lớn liên tục xuất hiện, vô số bóng đen khổng lồ từ ven đường một tòa quán rượu nhảy xuống, hành động nhanh như kinh lôi, hét một tiếng, thình lình giống như lôi đình ———

"Đồ con sói kiêu ngạo, vậy mà cũng dám xưng là hoàng đế, ngày hôm nay chính là ngày chết của ngươi!" dien@đa/nl^equ^y!đ%n

Tiếng hét này, giống như sét đánh ngang tai bổ xuống đầu!

Trong khoảnh khắc, cả con đường cũng rối loạn lên, ngựa hí, tiếng người, sợ hãi kêu, gào thét, tiếng kêu giết vang lên thành một đoàn!

Bởi vì Quân Thiếu Tần cải trang xuất cung, bên cạnh chỉ có mấy hộ vệ thân cận, không hề phòng bị, rút kiếm vội vàng nghênh tiếp, chiến đấu với thích khách đến khó phân thắng bại, xe ngựa di chuyển qua phố xá phồn hoa, trong nháy mắt bị sát hại, dân chúng sợ hãi chạy tứ tán, tiếng thét chói tai liên tiếp!

Mặc dù những hộ vệ này võ nghệ cao cường, nhưng rốt cuộc người ít không đánh lại đông, thích khách quá nhiều, giống như giết không dứt, mặc cho bọn họ tránh né như thế nào, cuối cùng cũng bị đối phương như châu chấu dùng ám khí bắn chết, trong lúc nhất thời, máu nóng văng tung tóe cùng tiếng gãy vỡ của xương cốt hòa lẫn với những âm thanh ầm ĩ bên tai không dứt, máu tanh nồng đậm tràn ngập trời đất.

Mà lúc này, vẻ mặt Quân Thiếu Tần vẫn như cũ kiên định như thường, bảo hộ Vân Tĩnh Hảo thật chặt trong lồng ngực mình, nhỏ giọng nói bên tai nàng: "Lát nữa đừng lên tiếng, cũng không cần ra ngoài, ta sẽ không để cho nàng có chuyện. . . . . ."

Hắn nói xong liền xuống xe ngựa, tiện tay nhặt lên kiếm của hộ vệ đánh tới thích khách, chiêu thức hắn trầm ổn tàn nhẫn, mặc dù sống trong thâm cung, rất lâu chưa có cơ hội thực chiến, nhưng vẫn sắc bén phi phàm, trong lúc đó đấu tranh mãnh liệt, nhảy vọt chạy nhanh, giống như một con sư tử dũng mãnh. Hiển nhiên những thích khách kia không ngờ tới hoàng đế bệ hạ bình thường sống an nhàn sung sướng lại có bản lĩnh như vậy, dưới sự khinh thường địch, lại liên tiếp bại lui, phương tấc đại loạn!

Mà lúc này, Tiểu Thuận Tử lúc trước thừa dịp hỗn loạn chạy ra đã dẫn cấm vệ quân trở lại cứu giá, đại đội cấm vệ quân gấp rút bao vây đường phố tới nước chảy cũng không lọt, cả đám cung nỏ thủ nằm dưới đất rầm rầm kéo căng dây cung!

Những thích khách kia mắt thấy sự việc thất bại, lại chuyển sang tấn công xe ngựa, một tên thích khách trong đó một phen liền kéo Vân Tĩnh Hảo ra ngoài, lấy mũi kiếm kề trên cổ nàng, quát lớn một tiếng: "Tất cả dừng tay cho ta!"

Một tiếng hét to, giống như băng vỡ ngọc nát, tất cả mọi người dừng động tác trong tay lại!

Quân Thiếu Tần nhất thời cuồng nộ, gắt gao trừng tên thích khách cầm kiếm uy hiếp kia: "Ngươi buông nàng ra!"

Thích khách kia thấy hắn sốt ruột, toan tính trong lòng, cười đến vô cùng vui vẻ, cổ tay hơi dùng lực một chút, sượt trên cổ Vân Tĩnh Hảo làm chảy ra một vết máu, trong nháy mắt màu đỏ liền nhuộm dần quần áo mỏng manh của nàng, nhìn thấy mà ghê!

"Nhiều lời vô ích, kêu những cấm vệ quân này nhường ra cho chúng ta một con đường sống, nếu không, vị mỹ nhân này có thể khó bảo toàn tánh mạng rồi!"

Nghe vậy, cấm vệ quân chung quanh cùng nhau lên tiếng phản đối: "Vạn tuế, không thể thả hổ về rừng!"

Quân Thiếu Tần vung tay lên, mọi người đồng loạt im bặt, hắn cười lạnh một tiếng, nói: "Các ngươi mưu nghịch hành thích vua, cư nhiên còn muốn một con đường sống?"

Thích khách kia hừ lạnh một tiếng, dĩ nhiên là không sợ: "Hôm nay chúng ta dám đến, tất nhiên là đã nghĩ đến cái chết, chỉ là hiện giờ có lợi thế trong tay, cũng không cần yên ổn chịu chết rồi!" Trong lúc hắn nói chuyện, cắn răng một cái, mũi kiếm trong tay hơi dùng sức, lại cắt vào da thịt thêm một cái, nhất thời máu tươi chảy ra!

Tác giả có lời muốn nói: ta chỉ có thể nói, Vân Sơ không có tham ô, không để cho nữ nhi của hắn thất vọng, chân tướng phía sau nha ~

Mặt khác, xin chú ý, thích khách kêu là " Đồ con sói kiêu ngạo, vậy mà cũng dám xưng là hoàng đế, ngày hôm nay chính là ngày chết của ngươi!" Nói rõ, người muốn hành thích vua, cũng không phải dư nghiệt Tiêu gia, mà là người không phục Quân Thiếu Tần làm hoàng đế, ai kêu Quân Thiếu Tần phá hư chuyện tốt của người khác chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.