Edit: Lạc Thần
Tiêu Đạo Thành đã có hai ngày chưa ăn cơm, tóc trắng phao, tán loạn mà khoác lên sau ót, mi tâm cùng trên trán đều là dấu vết tựa như đao khắc, hắn khép hờ hai mắt ngồi trên giường đá, mặt không chút thay đổi, giống như nhập định, nghe thấy cửa phòng mở, nhìn thấy Vân Tĩnh Hảo, vẻ mặt hắn không có dao động chỉ khẽ động đậy một chút, rồi sau đó chính là nhẹ nhàng một câu: "Nương nương tới?"
Vân Tĩnh Hảo gật gật đầu, lộ ra một nụ cười nhàn nhạt: "Tới đưa đại tướng quân đoạn đường phía sau, cả đời đại tướng quân tội ác tày trời, có kết cục hôm nay, ước chừng cũng là số mệnh cho phép, chỉ là vô luận khi nào thì, Bổn cung đều nhìn không thấy khuôn mặt thất kinh của đại tướng quân, ngược lại là một nỗi tiếc nuối khôn nguôi trong cuộc đời này của Bổn cung."
Quay lại Tiêu Đạo Thành khẽ cười nói: "Quân muốn thần chết, thần không thể không chết, đạo làm thần từ xưa tới nay, không gì hơn cái này, huống chi cả đời này của vi thần, mọi thứ đều đã trải qua, cho nên đối với vi thần mà nói, tất cả đều coi là bình thường."
Vân Tĩnh Hảo cũng cười: "Quả nhiên đại tướng quân hảo khí phách, làm Bổn cung sinh ra mấy phần bội phục, chỉ là không biết, đại tướng quân muốn gặp Bổn cung, đến tột cùng có gì chỉ giáo?"
Tiêu Đạo Thành chậm rãi đứng lên, đi từng bước một về phía nàng, cho đến giữa hai người gần gũi không thể gần nữa, hắn mới cắn răng, lưng luôn luôn thẳng tắp khẽ cong, đầu gối khụy xuống, vậy mà lại quỳ trên mặt đất: "Nương nương từ bi, ngàn sai vạn sai đều là lỗi của một mình vi thần, nương nương có hận, cứ báo trên người vi thần, nhưng huynh muội Dung Thiển chưa từng có lỗi với nương nương, cầu xin nương nương chớ giận lây sang người vô tội!"
Vân Tĩnh Hảo cúi mắt nhìn hắn, lắc đầu mà thở dài: "Thì ra đại tướng quân cũng biết nói vô tội, con trai con gái của ngươi là vô tội, vậy Bổn cung cũng không vô tội sao? Lúc cha ta chịu hình, mặc dù ta không ở pháp trường, nhưng cũng nghe nói, ngày đó, ngươi trên đài trảm tù nhân, cha ta ngay trước mặt dân chúng vây xem, than thở khóc lóc không ngừng dập đầu với ngươi, van ngươi chớ giận lây sang người vô tội, van ngươi bỏ qua cho Bổn cung, vậy khi đó ngươi nói như thế nào?"
Tiêu Đạo Thành run lên, cắn răng miễn cưỡng duy trì trấn định, ngẩng đầu nhưng đối diện lại là ánh mắt lạnh lẽo của Vân Tĩnh Hảo!
"Ngay trước mặt dân chúng khắp thành, ngươi nói, hoạch tội một người, cả tộc không khỏi! Ngươi nói, nữ nhi Vân gia sẽ bị đưa vào giáo ti phường, cách chức làm ti tiện, chức này thấp hơn quan kỹ, bị người tùy ý lăng nhục chà đạp, cả đời ở trong mười tám tầng địa ngục ———– ngươi nói những lời này thì có từng nghĩ tới vô tội vừa nói? Có từng nghĩ tới, người làm, cuối cùng trời vẫn thấy!"
Vẻ mặt Tiêu Đạo Thành, giờ khắc này hoàn toàn không có huyết sắc, nhưng bỗng nhiên cười ha ha, âm thanh thật giống như điên cuồng, lại không hàm chứa mỉa mai: "Nương nương mang thù như vậy, sợ là sẽ không bỏ qua con trai con gái vi thần rồi, chỉ là nương nương thật cho là cha người là vô tội sao? Người đối với cha người hiểu bao nhiêu? Người từ nhỏ trên thân có bệnh hiểm nghèo, thuốc không rời miệng, người liền cho rằng bệnh là do mang thai chưa đủ tháng, lại không biết, người một đời ốm đau đều là. . . . . ."
Lời hắn còn chưa dứt, bên ngoài lại đột nhiên truyền đến giọng nói thông bẩm (thông bẩm: thông báo + bẩm báo) của Tiểu Thuận Tử, hẳn là Thục Tuệ trưởng công chúa đến!
Sau một khắc, cửa tù "Phanh" một tiếng bị đụng mở, chỉ thấy trưởng công chúa lòng như lửa đốt vọt vào, nghiến răng căm tức nhìn Tiêu Đạo Thành, tiến lên một bước, khom người bên lỗ tai hắn nói một câu nói, giọng nói kia thực quá nhỏ, một chữ Vân Tĩnh Hảo cũng không nghe rõ, sắc mặt Tiêu Đạo Thành lại chỉ một thoáng biến thành xám trắng, thân thể lảo đảo muốn ngã, dùng ánh mắt không thể tưởng tượng nổi nhìn trưởng công chúa, giống như nhìn một con rắn độc!
Mà trưởng công chúa cũng đã nhìn về phía Quân Thiếu Tần theo sau đi vào, giọng nói hơi trách nhẹ: "Hoàng thượng, Tiêu Đạo Thành là trọng phạm, lại là người mang võ nghệ, người sao có thể để Vân phi đơn độc gặp hắn?"
Quân Thiếu Tần còn chưa đáp lời nàng, nàng lại kéo tay Vân Tĩnh Hảo, có vẻ có chút kích động, đôi môi có chút run rẩy: "Thiên Lao là nơi chẳng lành, thực không nên ở lâu, ngươi hãy theo ta đi ra ngoài, trong phủ ta tới vị kỳ nhân, miệng có thể phun hoa sen, ta thấy lạ, muốn mời hoàng thượng cùng ngươi cùng nhau thưởng thức."
Vân Tĩnh Hảo bị nàng lôi kéo cảm thấy có chút mơ hồ, nghiêng đầu liếc Quân Thiếu Tần một cái, Quân Thiếu Tần cũng không hiểu ra sao, trưởng công chúa trời sinh tính cao và thẳng (cao quý và thẳng tính), đối với người nào đều là lạnh lùng thản nhiên, riêng đối với Vân Tĩnh Hảo lại hết sức thân mật, nhưng thân thiết kiểu này dù sao vẫn có chút quá!
Ngay lúc này thì đến giờ hành hình rồi.
Lính canh ngục nâng rượu độc tới, vải trắng cùng kiếm, để Tiêu Đạo Thành tự động lựa chọn.
Sắc mặt Tiêu Đạo Thành như tro tàn, không khỏi ngẩng đầu lên, ánh mắt âm trầm tập trung vào Quân Thiếu Tần, bất quá vài năm mà thôi, hổ con này lớn lên so với hắn tưởng tượng còn nhanh hơn, cho tới nay, hẳn là hắn đánh giá thấp tâm kế tiểu tử này, cẩn thận mấy cũng có sơ sót à!
Hắn giật giật khóe miệng, cũng không nói nữa, đường đường chính chính hướng Quân Thiếu Tần dập đầu ba cái, ngay sau đó cầm rượu độc trong khay sơn, ngửa đầu uống! d”@đ!l^ quý đ^o!n@
Trưởng công chúa thấy tất cả đều kết thúc, rốt cuộc mới như trút được gánh nặng, lại nắm chặt tay Vân Tĩnh Hảo, không nói lời gì lôi kéo Vân Tĩnh Hảo một đường đi ra khỏi Thiên Lao, bởi vì lúc nàng lôi kéo quá mức dùng sức, thế cho nên nhiều lần Vân Tĩnh Hảo lảo đảo suýt nữa ngã nhào, Quân Thiếu Tần nhìn không nổi nữa, cơ hồ là lập tức xông tới, vươn tay vững vàng chặn lại trưởng công chúa, đoạt Vân Tĩnh Hảo lại trong lòng ngực mình, nghiêm nghị quát: "Cô cẩn thận chút, Tĩnh Hảo đang bệnh, thân thể suy yếu, chịu không nổi người lôi kéo như vậy!"
Trưởng công chúa bị hắn rống đến ngơ ngẩn, nhất thời không nói gì, trong mắt nàng hoàng đế luôn luôn là lạnh nhạt lễ độ, chưa bao giờ trước mặt người cô nàng bày ra thiên uy đế vương, hôm nay bất thình lình vừa rống, nhưng lại làm nàng hoảng sợ không thôi, bị sợ đến tay chân đều lạnh!
Mắt thấy trong mắt Quân Thiếu Tần tàn khốc đại thịnh, Vân Tĩnh Hảo níu lại ống tay áo của hắn, khẽ mỉm cười, một đôi mắt trong suốt như chứa nước: "Hoàng thượng đây là làm sao vậy? Động một chút là tức giận, tính khí lớn giống như muốn ăn thịt người, rất dọa người. . . . . ."
Quân Thiếu Tần nhìn nàng một cái, vẻ mặt mới hòa hoãn đi một ít, nhưng không hề để ý tới trưởng công chúa, chỉ dắt nàng lên xe ngựa, lệnh Tiểu Thuận Tử đánh ngựa đi, đôi môi trưởng công chúa giật giật, nhưng không có lên tiếng.
Vân Tĩnh Hảo xốc màn xe, quay đầu nhìn lại, thấy trưởng công chúa vẫn một mình đứng xa xa nơi đó, trên người mặc bộ y phục màu trắng, làn váy đón gió nhẹ bay, giống như tùy thời cũng sẽ theo gió mà đi, nhất thời nàng lại nhìn đến ngây dại, nàng có thể cảm giác được, trưởng công chúa đối với nàng không có ác ý, chỉ là không biết, vì sao trưởng công chúa để ý chuyện của nàng như vậy?
Nàng một đường mất hồn, ngay cả xe ngựa ngừng khi nào cũng không biết, Quân Thiếu Tần nghiêng mặt sang cười nói: "Đến đại trạch (nhà ở rộng lớn) Vân gia rồi, nàng có muốn đi xuống xem một chút?"
Vân Tĩnh Hảo xốc rèm nhìn ra, quả nhiên là Vân phủ ngày xưa, mặc dù Quân Thiếu Tần đã ban tòa nhà cho "Gia Cát Thanh Phượng", thế nhưng trên bảng hiệu tao nhã cổ kính vẽ hai chữ to giống như kim thiết: Vân phủ. Lại không có đổi.
Lập tức nàng vui sướng đến phát rồ rồi, đuổi sát theo Quân Thiếu Tần xuống xe ngựa, Quân Thiếu Tần tự mình gõ cửa vang lên, bất quá trong chốc lát, đại môn kia liền hai bên mở rộng ra, Hà cô cô dẫn Chu Nhan ra đón, trên mặt hai người tất cả đều là vẻ cung kính, vội vàng nghênh đón khách vào đại sảnh hậu viện.
Quân Thiếu Tần không thấy Gia Cát Thanh Phượng, liền hỏi: "Phiêu Kỵ tướng quân không ở nhà sao?" Lạc Thần – di^en@ đ``an-l^e!q!uy^đ?on
Hà cô cô không biến sắc nhìn Vân Tĩnh Hảo một cái, ngay sau đó trả lời: "Chủ nhân đi ra ngoài có chuyện, nghĩ là trễ một chút mới trở về."
Quân Thiếu Tần gật đầu một cái, lại hướng Vân Tĩnh Hảo buồn cười cười: "Nơi này còn duy trì kiểu dáng lúc đầu, nếu như nàng nguyện ý, liền bảo quản gia dẫn nàng nhìn xung quanh một chút."
Vân Tĩnh Hảo dĩ nhiên là nguyện ý, thường ngày nàng bị vây trong cung, mặc dù được tòa nhà này, cũng không thể đi đến liếc mắt một cái, hôm nay có cơ hội, nàng há có thể bỏ qua? Vì vậy liền đi theo Hà cô cô đi ra ngoài.
Vân gia mấy đời trung lương, cả đời Vân Sơ sống trong yên bình không ham công danh, thanh liêm, do đó trong nội viện này có chừng mấy gian nhà trệt, cực kỳ đơn sơ. Hà cô cô tuy biết rằng lúc này cũng không phải thời điểm nói chuyện, xa xa Tiểu Thuận Tử theo phía sau, nhưng vẫn là không nhịn được phải nhắc nhở Vân Tĩnh Hảo, Thẩm Thanh Nham chịu một án dính líu Tiêu Đạo Thành, hôm nay bị nhốt tại đại lao Hình bộ, đến tột cùng là cứu hay là không cứu, muốn một biện pháp mới chịu.
"Chờ một chút đi." Vân Tĩnh Hảo hơi lạnh nhạt nói: "Chờ Phùng Lương nghiên cứu ra thuốc giải lại nói, vô luận như thế nào, ta đều muốn đem thuốc giải cho Thẩm Thanh Nham xem một chút, cho hắn biết, không có hắn, ta cũng có thể sống sót, như vậy, hắn mới có thể đối với ta chết tâm, sẽ không tự cao tự đại nữa."
Hà cô cô thấy nàng tự có chủ trương, liền không nói gì nữa, chỉ yên lặng cùng với nàng đi hơn phân nửa viện, đợi đến phòng ngủ thì nàng liền bảo Hà cô cô chờ ngoài cửa, ngay sau đó một mình đẩy cửa vào.
Phòng ngủ này ngày xưa vẫn là nơi ở của Vân Sơ, tủ giường bàn ghế bên trong đầy đủ mọi thứ, nhưng hiển nhiên đều là vật cũ có chút trải qua năm tháng, cũng không phải dùng tài liệu gì tốt, giường màu xanh da trời rèm hoa văn màu trắng, xem ra đơn giản lại sạch sẽ, tất cả đều cùng quá khứ giống nhau như đúc.
Vân Tĩnh Hảo nhìn kỹ, liền có chút khổ sở, lại nghĩ tới cha mẹ chết thảm, nhịn không được vùi mặt vào bên trong chăn bông khóc một hồi, đợi nàng bình tĩnh lại, muốn đi ra ngoài thì lại trong lúc vô ý tay nhấn một cơ quan hoạt động (tác giả ghi là cơ quát, mình thấy nó dịch là cơ: máy móc, quát: cây cối, đuôi mũi tên. Không biết tác giả có ghi sai không. Mình thấy để cơ quan hợp lý hơn nên xin mạn phép để như vậy nhé), chỉ nghe "Ken két" một tiếng, ván giường này nhưng lại khẽ lật xuống phía dưới, lộ ra một bí đạo đen sì!
Giờ khắc này nàng thật sự là cả kinh trợn mắt há hốc mồm, thật lâu, nàng mới lấy lại tinh thần, tìm kiếm hộp quẹt, đốt về phía miệng bí đạo, đến khi ngọn lửa lượn lờ, sau khi xác định bên trong thông gió hoàn hảo, nàng mới cẩn thận đi vào bí đạo.
Bí đạo này rất khô ráo sạch sẽ, giống như thường thường có người xử lý quét dọn, trên vách động còn nạm vô số minh châu to lớn, chiếu sáng bốn phía như ban ngày. Nàng một mạch đi xuống, dường như qua hồi lâu, xuất hiện trước mắt, đúng là một gian thạch thất bày trí hoa lệ!
Vừa đi vào, liền có một cỗ hương khí nhu hòa đánh úp đến, làm cho người ta cảm thấy mắt mỏi xương mềm, bên trong thủy tinh ngọc bích làm đèn, trân châu Lưu Tô làm mành, trung tâm một bình phong bạch ngọc cực lớn, khắc Phú Quý Mẫu Đơn, đầy khí thế xa hoa phú quý.
Đi qua bình phong, hé ra chính là nhuyễn sa (nhuyễn: mềm mại, sa: loại tên hàng dệt) đỏ buông xuống trước giường, nàng xốc nhuyễn sa, liền thấy đầu giường đặt ngay ngắn một hộp gỗ điêu khắc tinh xảo, nàng nhịn không được tò mò, mở hộp ra vừa nhìn, bàn tay trắng nõn run lên, hai chân suýt nữa phải lập tức xụi lơ xuống ——— không ngờ bên trong lại là vật trợ hứng (giúp vui) cho những vợ chồng nơi khuê phòng!
Tác giả có lời muốn nói: nước cờ đầu Tịnh Nguyệt là loại người trong tùy tiện ngoài dịu dàng ~★