Hắc Đạo Đại Ca Cởi Ra Đi Nào!

Chương 34: Chương 34




Bị gọi tên khiến lòng ả có chút sợ hãi.

Từ lúc còn nhỏ, ả đã sợ vị hoàng thúc lạnh lẽo cứng rắn như sắt thép này, giờ phải chính diện đối mặt với y, vô thức cảm thấy bó tay bó chân. Ả chậm rãi đi lên phía trước. Cơn gió nhẹ thoảng qua vén lên chiếc mạng đang che trên mặt ả, để lộ dấu vết màu đỏ loang lổ bên trong.

Tư Đồ Thánh Dực lạnh nhạt không chút dao động liếc nhìn dấu đỏ kỳ lạ trên mặt Vinh Thành. Hai tay y mải mê đùa giỡn với hạt hạch đào không biết lấy ở đâu ra, vành môi hơi nhếch lên, như cười lại như không.

Chiếc áo khoác màu tím nhạt phất phơ theo làn gió, phong thái tao nhã trên người y khiến kẻ khác khó lòng dời mắt. Mà khí thế sát phạt cũng đang tỏa ra từ y lại khiến người ta không dám nhìn thẳng. Hai loại khí chất đối nghịch nhau cùng xuất hiện trên một người, lại chẳng hề bài xích lẫn nhau.

Y rất ít khi xuất hiện trước mắt mọi người, hôm nay lại đột ngột đến đây, khiến mọi người bị dọa tới mức ngay cả thở mạnh cũng không dám.

"Hoàng thúc..." Giọng điệu Vinh Thành đã mang theo chút nức nở, "Chứng cứ Dực Vương phi ám sát Tiêu Bách ca ca vô cùng xác thực, chúng ta chỉ làm việc theo phép công." Tuy rằng trong lòng ả sợ hãi, nhưng cuối cùng cũng gom được chút can đảm nói cho ra tròn vành rõ chữ.

up trên

"Làm theo phép công?" Tư Đồ Thánh Dực có vẻ đăm chiêu, y gật đầu, "Ừ, nên làm theo phép công."

Ôn Như Ngọc lập tức vui vẻ: "Chúng vi thần thật sự làm việc theo phép công, Thái hậu nương nương còn giao lệnh bài cho vi thần." Ôn Như Ngọc khúm núm nói, trên mặt còn treo nụ cười nịnh nọt.

Tuy bên ngoài có tin đồn Dực vương yêu thương Dực Vương phi nhưng tin đồn cũng chỉ là tin đồn. Nhìn dáng vẻ này của Dực Vương, chưa biết chừng tin đồn này là sai rồi.

"Ngươi đang dùng Thái hậu để ép bổn vương sao?" Tư Đồ Thánh Dực chơi đùa với hạt hạch đào trong tay, đôi mày kiếm nhếch lên, thản nhiên hỏi.

Nghe vậy, Ôn Như Ngọc sợ tới mức trên trán thấm đẫm mồ hôi lạnh, hắn liên tục nói: "Hạ quan không dám, không dám!"

Dực vương điện hạ của nước Thiên Hoa, là người mà ngay cả Thái hậu cũng phải nhún nhường ba phần.

"Vậy sao?" Y đạm nhiên hỏi.

Trong nháy mắt trái tim Ôn Như Ngọc đã vọt tới cổ họng: "Xin Dực vương điện hạ xem xét rõ ràng."

"Thôi, nói cho ta biết rốt cuộc là tình huống thế nào. Sao mấy ngày nay Vương phi của bổn vương lại ở trong ngục? Việc này nếu không giải thích rõ ràng, bổn vương cũng sẽ giải quyết theo phép công." Tư Đồ Thánh Dực vân vê hạt hạch đào trong tay, lên tiếng.

Ôn Như Ngọc chợt cười khổ trong lòng, thì ra Dực vương điện hạ nói giải quyết theo phép công lại là ý này!

Lúc này trong lòng hắn đã chết chìm trong hối hận. Mình làm gì không làm, sao cứ phải đi chọc vào vị thần này. Dực vương điện hạ nổi giận còn đáng sợ hơn cả Thái hậu nương nương.

Ôn Như Ngọc thấp thỏm kể rõ đầu đuôi mọi chuyện cho người đàn ông trước mắt mình, còn Vinh Thành Quận chúa đứng cạnh hắn ngay cả thở mạnh cũng không dám. Nghe những lời Ôn Như Ngọc nói, đôi lúc nàng ta lại há miệng ú ớ, dường như muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn không thốt ra được câu nào.

Ngự Lâm quân đứng vòng xung quanh lại càng không dám ho he.

Theo sự việc dần dần được giải thích tường tận, sắc mặt của Tư Đồ Thánh Dực cũng ngày càng tối đi. Sau khi nói xong, Ôn Như Ngọc chậm rãi lui về sau một bước, không dám thở mạnh.

Bốp!

Hạt hạch đào bị ném mạnh xuống mặt đất, khuôn mặt Tư Đồ Thánh Dực phủ đầy mây đen, giọng y lạnh lùng: "Nói như vậy, không có bằng chứng rõ ràng các ngươi cũng dám nhốt Vương phi của bổn vương vào đại lao?"

"Hạ quan không dám!" Ôn Như Ngọc phịch một tiếng quỳ xuống đất, thái độ đắc ý đáng ghét lúc trước giờ đã thảm hại không sao kể siết.

"Hoàng thúc, không phải chúng ta không có bằng chứng. Tiêu Bách ca ca vẫn đang nằm trong phòng hôn mê bất tỉnh mà!" Quận chúa Vinh Thành cả gan lớn tiếng nói.

Tư Đồ Thánh Dực giương mắt lên nhìn Vinh Thành, Vinh Thành lập tức sợ tới mức mất hồn, không dám làm nhộn nữa.

"Vi thần có thể làm chứng cho Vương phi nương nương, nương nương không phải hung thủ sát hại khuyển tử." Tiêu Nguyên Soái lập tức khom lưng, trịnh trọng lên tiếng.

Lúc này Tiêu Nguyên Soái đã hiểu rõ ai mới là người thật sự cứu được con trai mình. Huống hồ, Dực vương điện hạ chưa bao giờ cuốn vào vòng phân tranh giờ lại vì người phụ nữ trong phòng kia mà xuất hiện. Đưa ra lựa chọn này cũng không khó khăn gì.

"Tiêu bá bá..." Vinh Thành tủi thân vô cùng. Vì sao mình cũng một lòng muốn cứu Tiêu Bách ca ca nhưng Tiêu bá bá lại chỉ tin tưởng người phụ nữ trong phòng kia chứ?

Tư Đồ Thánh Dực cúi đầu trầm ngâm, khoảnh khắc sau y mới chậm rãi mở miệng: "Vinh Thành nói cũng có lý. Nếu không cứu được Tiêu Bách, sợ Dực Vương phi khó tránh được hiềm nghi."

Lời nói như gần như xa này của y hình như cũng không có ý bảo vệ Vân Thư nhiều lắm, điều này khiến tất cả mọi người không đoán ra được ý nghĩ thật sự trong lòng y.

"Nhưng mà, nếu hôm nay Dực Vương phi cứu được người. Vị trí Đại Lý Tự Khanh của ngươi cũng nên để lại cho người khác đi thôi." Lời nói bâng quơ lại lập tức quyết định việc đi hay ở của người trước mắt.

Ôn Như Ngọc cười khổ. Để ngồi vào vị trí này, có ai không đổ tâm huyết nửa đời người. Giờ phút này, vì đắc tội với người không nên đắc tội mà mọi thứ của hắn hóa hư không sao?

Nhưng mà, chỉ cần Vân Thư không cứu được Tiêu Bách thì vị trí này của hắn không ai động tới được rồi.

"Đúng ạ. Vậy vi thần để thái y vào trước nhé?" Ôn Như Ngọc híp mắt nhìn chằm chằm cánh cửa vẫn luôn khóa chặt, thử mở miệng dò xét.

Lúc trước, Thái hậu nương nương đã truyền lệnh bí mật rằng nếu có hội nhất định phải giết chết tên đàn ông đang nằm bên trong. Mà Vân Thư, vừa hay là con cừu non thế tội tốt nhất. Chỉ cần mình thành công vào được bên trong, vậy Vân Thư nhất định không cứu nổi Tiêu Bách! Ôn Như Ngọc thiết chặt quả đấm, trong mặt xẹt qua một tia độc ác.

Vinh Thành đáng thương còn tưởng rằng Vân Thư là hung thủ còn Thái hậu thật lòng thật dạ muốn vì nàng ta mà cứu chữa cho Tiêu Bách, kết quả bản thân bị hóa thành con rối còn không biết gì.

"Đi vào? Nếu bọn họ vào trong quấy nhiễu làm lỡ thời gian nàng ấy chữa trị, ngươi gánh được tội danh này sao?" Lông mày Tư Đồ Thánh Dực nhíu lại, y bình thản thu hết tia ác độc vừa chợt hiện lên trong mắt Ôn Như Ngọc.

"Chuyện này...." Ôn Như Ngọc do dự. Ý của Dực vương điện hạ là nếu hắn vào trong, món nợ này sẽ tình lên đầu hắn. Hắn đâu có ngu.

Nhưng mà, nếu không đi vào thì làm sao hắn vu oan hãm hại được chứ?

"Nếu người bên trong vẫn không ra ngoài, vậy chúng ta.... chẳng lẽ cứ chờ vậy sao?" Trong lòng Ôn Như Ngọc nơm nớp lo sợ hỏi. Chỉ sợ mình nỡ lời chọc giận ông thần trước mặt, mạng nhỏ này cũng đi tong.

Người đàn ông này trước nay chưa từng có tiếng hiền lành lương thiện. Có thể hô hào trên chiến trường nào có ai không mang trái tim lạnh lùng cứng cắn như sắt thép?

"Đợi đi." Hiển nhiên, Tư Đồ Thánh Dực không có lòng nhẫn lại giải thích thêm điều gì.

"Nhưng mà..." Ôn Như Ngọc còn muốn nói gì đó nhưng bị ánh mắt thâm thúy của Tư Đồ Thánh Dực nhìn chằm chằm làm dựng cả tóc gáy, hắn đành ngậm miệng đứng chờ.

Lúc này, hắn vẫn đang quỳ trên mặt đất. Đáng tiếc, Tư Đồ Thánh Dực không hề nhả lời vàng ngọc cho phép hắn đứng dậy, vậy là hắn đành ngoan ngoãn không động đậy.

Không nói những cái khác, chỉ cần Tư Đồ Thánh Dực nói "chờ" vậy thì hắn có dẫn theo một đội quân tới cũng buộc phải chờ. Hắn không nói gì khác thì cho dù một năm cũng phải chờ.

Nghĩ tới điều này trong lòng Ôn Như Ngọc lại dấy lên cảm giác hối hận. Hối hận mình vì cớ gì mà đi đồng ý với yêu cầu của Thái hậu, nếu không vậy làm sao có thể đắc tội tới ông thần này.

���������

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.