Hắc Đạo Đại Ca Cởi Ra Đi Nào!

Chương 10: Chương 10




Trong phòng, Vân Thư nhìn Đỗ Minh Nguyệt đang mặc đồ đen đứng ở giữa, khóe miệng nàng cong lên thành một nụ cười lạnh. Nàng đã nhìn thấy toàn bộ một màn vừa rồi.

“Hai vạn hai à?” Tư Đồ Thánh Dực hứng thú nhìn người ở dưới đài. Y không thích Đỗ Minh Nguyệt này, mà người làm Dực Vương điện hạ khó chịu đều sẽ không có kết cục tốt.

Ngàn vàng cũng khó mà mua được niềm vui của Tiểu Vương Phi, sau này y sẽ sửa trị gã ta sau.

Quyết định xong, Tư Đồ Thánh Dực đang định ấn dụng cụ đấu giá thì bỗng nhiên trong tay trống rỗng.

Vân Thư đứng ngay tại chỗ, một tay cầm dụng cụ đấu giá lấy được từ trong tay Tư Đồ Thánh Dực, trực tiếp ấn tắt. Chỉ trong nháy mắt, ánh đèn trên cửa phòng đột nhiên tối đen.

Ánh sáng màu vàng bỗng chốc biến mất khiến đại sảnh lập tức tối đi rất nhiều.

Truyện đươc cập nhập trên!

Bất thình lình, trong đại sảnh xôn xao một mảnh, ai cũng không ngờ trong lần đấu giá lần này, nhân vật lớn trong phòng lại bỏ quyền!

Mà bên ngoài, Đỗ Minh Nguyệt lại bốc lên lửa giận. Gã ta vốn định nâng giá lần này xong sẽ dừng tay nhưng không ngờ đối phương lại trực tiếp bỏ quyền.

Tay gã ta siết chặt thành nắm đấm, Đỗ Minh Nguyệt oán hận nhìn hướng phòng, trong con ngươi tràn ngập sát ý.

Từ trước đến giờ, Đỗ Minh Nguyệt gã ta chưa từng ăn mệt lớn như thế này.

“Hai vạn hai lần thứ nhất!”

“Hai vạn hai lần thứ hai!”

“Hai vạn hai lần thứ ba!”

Chùy nhỏ nặng nề đập xuống, Yêu Cơ tươi cười vô cùng rực rỡ khi nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Đỗ Minh Nguyệt. Nàng ta nhìn về phía Đỗ Minh Nguyệt, sóng mắt lưu chuyển mà cất cao giọng nói: “Chúc mừng Đỗ công tử đã mua được Băng Tuyết Linh Chi với giá hai vạn hai lượng bạc!”

Nhìn thấy nụ cười của mỹ nhân, Đỗ Minh Nguyệt lập tức cảm thấy thoải mái, ít nhấn gã ta vẫn thu được nụ cười của mỹ nhân, không quá lỗ vốn.

Sau khi ngồi xuống, Đỗ Minh Nguyệt sốt ruột nói với gã sai vặt bên cạnh: “Mau! Trở về báo cho ông nội chuẩn bị mang tiền tới đây!”

Hội đấu giá của thành Y Dược có rất nhiều quy củ, thứ nhất vẫn là khi hội đấu giá kết thúc thì người đấu giá phải mua thứ mình đã đấu giá theo giá bán đấu giá, nếu không thì người đó sẽ bị thành Y Dược truy nã khắp thiên hạ.

Tuy thành Y Dược đứng trung lập nhưng lại có lực ảnh hưởng không nhỏ trên thế giới. Nếu như bị thành Y Dược truy nã thì gã thật sự có thể không còn chỗ để đi.

Bên kia, đại trưởng lão nghe gã sai vặt báo cáo xong thì tức khắc đập bể chén trà trong tay.

Hội đấu giá vẫn đang tiếp tục, Vân Thư liếc nhìn vẻ mặt lười nhác của Tư Đồ Thánh Dực.

“Sao, nàng định bỏ Băng Tuyết Linh Chi của mình như vậy à?” Tư Đồ Thánh Dực trêu chọc nàng.

Tuy Tư Đồ Thánh Dực không biết Vân Thư muốn thứ này để làm gì nhưng y vẫn nhìn ra được khát khao của nàng đối với nó. Y rất ít khi nhìn thấy được ánh mắt khao khát như thế ở Vân Thư.

Vì thế, trước đó, y đã chuẩn bị mua Băng Tuyết Linh Chi kia với bất cứ giá nào. Còn về chuyện sửa trị Đỗ Minh Nguyệt, y có hàng ngàn, hàng vạn cách thức nhưng y lại không ngờ Vân Thư lại tắt dụng cụ đấu giá đi.

Vân Thư cười tà rồi nói: “Ai nói ta bỏ nó?”

“Ồ?” Tư Đồ Thánh Dực vuốt ve mái tóc đen nhánh của Vân Thư, trong đôi mắt hiện lên tia hứng thú nồng đậm: “Chẳng lẽ Tiểu Vương Phi của ta cũng dự định đi làm cướp sao?”

Đã không muốn bỏ thì cũng chỉ có một con đường đó chính là trộm cướp.

Vân Thư lắc đầu, đôi mắt nàng híp lại. Từ trước tới nay, nàng chưa bao giờ đi làm mấy chuyện vụn vặt như trộm vặt móc túi.

“Có năng lực mua được bảo vật thì gã phải có năng lực bảo vệ nó!” Vân Thư hờ hững nói, trong giọng nói lại có tia cường thế không nói nên lời.

Trong mắt Tư Đồ Thánh Dực lập tức hiện lên tia thưởng thức.

Trong thiên hạ này, đặc biệt là thành Y Dược luôn coi trọng nhân quyền và sự trung lập, lấy thực lực vi tôn.

Nếu Đỗ Minh Nguyệt đã dám gióng trống khua chiêng mua bảo vật thì nhất định phải có thực lực bảo vệ nó, còn nếu như gã không có thì đừng trách họ chặn đường cướp lấy.

Trên thế giới này, nếu như không có đủ năng lực, ngay cả người mình thích còn không bảo vệ được thì càng không cần nói tới những người mơ ước bảo vật.

Đây chính là thế giới cá lớn nuốt cá bé.

Vân Thư vốn định mua thứ này một cách hợp pháp, hợp ý nhưng dường như vị Đỗ Minh Nguyệt đang muốn đối nghịch với họ, thậm chí sau đó còn cố tình nâng giá chỉ vì muốn nàng chịu thiệt.

Nếu đã vậy, Vân Thư tất nhiên sẽ không để gã ta được lợi.

Người không phạm ta, ta sẽ không phạm người. Nếu người phạm ta thì đáp trả gấp nhìn lần, đây chính là phong cách làm việc của Vân Thư.

Nàng quay đầu, không để ý tới Tư Đồ Thánh Dực mà tiện tay vuốt tách trà trong tay, không nói thêm lời nào.

Hội đấu giá vẫn đang tiếp diễn, Tư Đồ Thánh Dực cũng không có ý định rời đi, xem ra, trong hội đấu giá lần này có món đồ thu hút y.

Thời gian nhanh chóng trôi qua, khi Yêu Cơ bưng cái mâm cuối cùng lên, Vân Thư tinh mắt phát hiện tất cả ánh đèn trong phòng đều đang lấp lóe.

Xem ra thứ này là bảo vật.

Vân Thư híp mắt, thân thể đang lười nhác bỗng chốc ngồi thẳng, sau đó nàng chăm chú nhìn Yêu Cơ.

“Bảo vật cuối cùng hôm nay là một công pháp thượng cổ_ Quỷ Bộ Mê Tung!” Chỉ vài chữ nhàn nhạt như thế, Yêu Cơ cũng không giới thiệu quá nhiều nhưng ai ai cũng hiểu sức nặng của lời này.

“Công pháp thượng cổ”, chỉ bốn chữ này thôi gần như sẽ khiến toàn bộ cao thủ trên thế giới tranh nhau mua nó.

Công pháp chính là phương pháp khôi phục nội lực trong khi tu luyện.

Trong thiên hạ này, hầu như ai ai cũng tu luyện nội lực nhưng nội lực không thể truyền thừa mà công pháp lại có thể kéo dài không ngừng. Từng đời từng đời truyền thừa xuống, đây là thứ mà mỗi thế lực đều muốn có được, nó cũng chính là mấu chốt quyết định xem một tổ chức có mạnh hay không.

Hiện này, công pháp tồn tại trên thế giới đều là phần tàn khuyết từ thời đại thượng cổ truyền xuống, chỉ có phần tàn khuyết thôi mà đã giúp người tu luyện đạt được lợi thì càng không cần nói tới công pháp thượng cổ đầy đủ.

“Qủy Bộ Mê Tung là phương pháp dùng nhịp bước phối hợp với nội lực thân thể tu luyện. Thành công thì có thể tăng tốc độ tu luyện lên gấp đôi, tốc độ khôi phục cũng tăng nhanh gấp hai lần. Đồng thời, người tu luyện công pháp này thành công có thể che giấu khí tức, không kẻ nào có thể phát hiện. Giá khởi điểm là hai trăm vạn lượng bạc.”

Lời của Yêu Cơ vừa dứt, đại sảnh đang ồn ào lập tức yên tĩnh.

Hai trăm vạn lượng bạc đủ để chống đỡ một năm quân lương của một đội quân vạn người. Giá tiền này có thể coi là chân chính phú khả địch quốc.

Ánh mắt vài người phía sau sáng lên nhưng công pháp như vậy không phải là tồn tại mà họ có thể hi vọng đạt được. Thậm chí bọn họ còn không có tư cách ngồi hàng phía trước thì sao có thể giành được bảo vật như vậy?

Huống chi bọn họ là người hèn mọn, thế lực lại nhỏ, cho dù may mắn mua được thì cũng không dám công khai, nếu không nghênh đón họ chính là tai họa diệt môn.

Mạnh được yếu thua!

“Hai trăm mười vạn lượng bạc!” Giữa phòng lóe lên ánh sáng đỏ, giọng nói đã được máy móc xử lý truyền ra.

Người đầu tiên đã mạnh tay thêm mười vạn lượng, so với lần này, cạnh tranh đều là đùa giỡn thôi.

Yêu Cơ mỉm cười gật đầu: “Có người đã ra giá hai trăm mười vạn lượng, còn có vị nào ra giá cao hơn không ạ?”

Ánh đèn trong đại sảnh lập lòe, Tư Đồ Thánh Dực vuốt cái nút nhỏ trên dụng cụ đấu giá, trên khóe miệng yêu nghiệt cong lên một nụ cười đầy thiết huyết.

Lực khôi phục tăng nhanh gấp hai lần, loại hấp dẫn này đúng là thứ người bình thường không thể ngăn được. Huống chi, sau khi tu luyện thành thì còn có thể che giấu bản thân, không bị bất kỳ kẻ nào phát hiện. Điểm cuồng vọng này đúng là có lực hấp dẫn trí mạng.

Thứ tốt như vậy mà y lại chưa hề để bụng đến việc chia một chén canh.

Huống chi, người có đèn đỏ trong phòng kế bên lại chính là đối thủ một mất một còn của y - Thái Tử Đông Phương Kình Thương của nước Đông Ly.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.