Hắc Bang Lão Đại, Nhĩ Toán Mao!

Chương 4




Trong đại điện, hoàng thượng thân mặc long bào, ngồi trên long ỷ, mặt mày lẫm liệt, khí vũ hiên ngang, cả người tỏa ra phong thái ung dung quý phái. Khóe miệng khẽ cười uể oải, con ngươi sâu thẳm không thấy đáy, dáng vẻ trông chẳng giống một người bệnh nặng mới khỏi.

Bởi vì nhiều ngày này không vào triều, nên quốc sự bận rộn vô cùng, chỉ đống tấu chương của ba tỉnh sáu bộ trình lên đã chất như núi.

Ở trên triều mới xử lý xong vài việc đại sự đã đến trưa, Triệu Tĩnh đành phải tuyên bố bãi triều, rồi phân phó các đại thần có việc gấp sau giờ ngọ tới Ngự Thư phòng cận giá.

Sau khi thái giám hô “cung tống hoàng thượng”, các đại thần đứng dưới chờ hoàng đế rời đi.

Vậy mà hoàng đế vẫn ngồi ở long ỷ nhìn các đại thần, hồi lâu không động đậy.

Quốc trượng đại nhân đứng ra trước, hỏi: “Hoàng thượng, còn việc gì không ạ?”

Hoàng đế lắc đầu, lập tức đứng lên, nhăn mặt nhăn mày. Nhưng hắn rất nhanh đã xoay người, đưa lưng về phía chúng thần, cắn chặt môi dưới, trên trán chảy đầy mồ hôi lạnh.

Tiểu Hòa thấy tình hình không ổn, liền tiến lên định dìu hắn, nhưng lại bị hắn ngăn lại.

Trong mắt đại thần, bóng lưng hoàng thượng vẫn kiên nghị như cũ, sớm đã không chú ý tiếng bước chân cứng ngắc của hắn.

Tiểu Hòa cùng Tiểu Thuận theo sát Triệu Tĩnh, vừa mới vào Ngự Thư phòng, liền thấy hai chân hắn mềm nhũn, ngã ngửa ra đằng sau. Hai tiểu thái giám vội vàng một tả một hữu đỡ hắn đến nhuyễn tháp nghỉ ngơi.

Nhưng Triệu Tĩnh lại cố ý ngồi ở ngự án, cầm lấy tấu chương bắt đầu phê duyệt, cũng phân phó mang ngự thiện tới Ngự Thư phòng.

Tiểu Hòa đứng ở bên nước mắt lưng tròng, cố gắng nuốt lệ vào bụng. Hoàng thượng ơi là hoàng thượng, chỉ vì lời đồn dân gian ngài sắp băng hà, mà ngài phải cố nhịn đau đớn vào triều, không để bất cứ ai đỡ ngài, ở trước mặt chúng thần vẫn thiên uy lẫm liệt. Nhưng giờ đã vào đây, sao ngài vẫn phải cố nén thống khổ để duy trì uy nghi đế vương chứ?

Ngài thật sự quá quật cường! Quật cường đến mức khiến người khác thương tiếc, khiến người khác đau lòng!

Chỉ tiếc, người trong lòng ngài lại là một tên đại hỗn đản đáng chém ngàn đao!

Lúc này Triệu Hồng Lân vẫn đang giằng co với nhạc phụ ở thư phòng.

Trang chủ quyết định để ngoại tôn Ngọc Như Hồng biết ai là kẻ thù sát mẫu. Nhưng Triệu Hồng Lân lại cho rằng không cần thiết, dù sao nó vẫn còn là một đứa trẻ, tốt nhất nên tránh xa cừu hận máu tanh.

Bỗng Ngọc Như Hồng đẩy cửa vào, khuôn mặt nhỏ nhắn tuấn mỹ bình tĩnh như thường, phảng phất như một đứa trẻ không biết khóc. Nó đứng ở cửa, đôi mắt trong veo sáng ngời, không giống như một hài đồng ngây thơ, thẳng tắp mà nhìn hai vị trưởng bối, nói: “Phụ vương, ngoại công, hai người đừng tranh cãi nữa, con biết hết rồi. Bất quá, bằng võ công của phụ vương, con tin việc báo thù cũng không phải là khó. Một tên cừu nhân chắc chắn phải chết, hai người bảo con biết hắn làm gì?”

Hai vị trưởng bối sững sờ nhìn Ngọc Như Hồng. Thật sự không tưởng tượng nổi nó có thể nói ra những câu không hợp tuổi mình như thế! Thẳng đến khi nó lẳng lặng rời đi, hai người mới như hồi hồn!

Trang chủ ha ha cười: “Hảo! Không hổ là ngoại tôn của Ngọc Trường Anh ta, mới còn trẻ đã hiểu biết như vậy, tương lai nhất định sẽ thành đại sự!”

Triệu Hồng Lân thầm nghĩ: “Không biết sư phụ dạy Như Hồng thế nào? Mới hai năm không gặp, mà tên tiểu quỷ đã thành người lớn như vậy!”

Sau khi giải quyết vấn đề của tiểu quỷ xong, Ngọc Trường Anh nghĩ tới tin đồn bên ngoài đang lan truyền, không khỏi hừ nói: “Tên cẩu hoàng đế Triệu Tĩnh không chết vì bệnh! Ông trời thật không có mắt!” Sau khi mắng xong, ông chợt nhớ tới một chuyện, hoảng hốt nói: “Hắn vừa giết Ngọc Diệp, thế nào cũng biết con sẽ báo thù, liệu con có bị…”

Bị giết chứ gì?

Triệu Hồng Lân nhếch mép cười: “Hắn sẽ không giết con đâu.”

Không liên quan đến vấn đề tự tin, mà chỉ dựa theo y suy đoán. Nếu Triệu Tĩnh thật muốn giết y, thì trong cơn giận dữ kia đã phái cấm quân tới bắt người rồi, giờ đã qua bảy tám ngày, nhưng lại chẳng có chút động tĩnh, có thể thấy, hắn không có ý giết y.

Ngọc Trường Anh sững người một chút, sau đó xấu hổ thầm nghĩ: “Thiếu chút nữa mình lại bị nụ cười của con rể mê hoặc. Khó trách hoàng đế cũng thích hắn!”

Bình tĩnh lại, ông nói tiếp: “Hoàng đế thủ đoạn độc ác, ngay cả cha đẻ của mình cũng giết, mà con chỉ là thúc thúc của hắn, khó nói hắn sẽ không làm gì con, tốt nhất con nên cẩn thận một chút.”

“Đa tạ nhạc phụ đại nhân quan tâm, Hồng Lân sẽ chú ý.” Đêm nay y sẽ tới hoàng cung dò xét xem hoàng đế đang vui đùa cái gì.

Đầu đông đêm khuya lạnh lẽo, trên con đường tối tăm, đất bụi cũng bị gió lạnh thổi sạch sẽ.

Một bóng đen ẩn hiện trên đường, nháy mắt đã không thấy đầu, phảng phất như một con gió.

Dễ dàng bay qua tường thành cao cao, bóng đen linh hoạt né tránh cấm vệ quân, rất nhanh đã tới đỉnh Thanh Trữ cung. Nhấc một viên ngói ra, Triệu Hồng Lân cúi đầu nhìn xuống, đúng là tẩm cung của Triệu Tĩnh.

Chưa kịp nhìn kỹ, chỉ thấy tiếng già nua mang theo thở dài vang lên: “Hoàng thượng thứ cho lão phu nói thẳng, ngài cũng quá làm càn rồi! Vết thương nứt ra thế này, mà còn kiên trì ngồi ở Ngự Thư phòng. Hoàng thượng không vì mình cũng nên vì dân chúng trong thiên hạ mà bảo trọng long thể chứ!”

“…” Triệu Tĩnh hít một hơi, hô đau: “Sư phụ, nhẹ chút…”

Bình thái y sửng sốt, động tác trên tay cũng dừng lại. Từ hồi lên ngôi hoàng đế, Triệu Tĩnh không còn gọi hắn là sư phụ nữa.

“Sư phụ, yêu một người là sai ư? Ta rất thương y, có thể vì y mà giết bất cứ ai! Ta cũng không giết thê tử của y… Ta chỉ yêu y mà thôi… Ngay cả tôn nghiêm đế vương ta cũng có thể không cần…” Triệu Tĩnh nằm ghé trên giường, chôn mặt trong đống chăn mền, nhìn không thấy ánh mắt, nhưng chỉ thấy bờ vai của hắn không ngừng run rẩy.

Ôi…

Bình thái y nhìn hắn lớn lên, biết trong lòng hắn đau khổ, nhưng lại chỉ có thể vỗ vỗ lưng hắn, không biết nên nói gì an ủi.

Triệu Hồng Lân âm thầm cười lạnh. Triệu Tĩnh thật biết diễn trò! Từ nhỏ đã dùng bộ dáng nhu thuận lừa gạt mọi người, bây giờ ngay cả cảm tình của lão thái y cũng lừa gạt! Yêu một người là muốn giết người, tình yêu lãnh khốc đầy máu tanh đó, y không nhận nổi! Ngọc Diệp cũng không kết oán với ai, trong hoàng cung chỉ có Triệu Tĩnh mới coi nàng là cái gai trong mắt, không phải hắn giết thì là ai?!

Bất quá, có thể xác định một việc, hắn sẽ không hạ thủ với mình.

Đây đúng là thứ y muốn, lợi dụng tình cảm của hắn để hủy hắn, còn cách trả thù nào hay hơn thế đây?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.