Hắc Bang Lão Đại, Nhĩ Toán Mao!

Chương 3




Mở cửa sổ thư phòng ra, đập vào mắt là vườn hoa trụi lủi, trừ ra ngọn đình cô độc kia, trong vườn không có một ngọn cỏ nào.

Nơi đây từng là cúc viên mà ngày đó do bi phẫn quá đã bị y phá hủy.

Nhớ lại lúc ở trong địa lao cùng bộ dạng thống khổ của Triệu Tĩnh, khoái cảm trả thù của y dâng trào. Y sẽ không giết hắn, y muốn hành hạ hắn. Hắn tưởng có thể dùng ngôi vị hoàng đế để ép buộc y sao? Vì Ngọc Diệp, vì chính y, cũng là vì Tiên Hoàng đã mất, y không thể để Triệu Tĩnh chết dễ dàng được. Y muốn phá hủy cánh chim của hắn, đoạt lấy ngôi vị hoàng đế của hắn, cướp đi tất cả của hắn! Làm cho hắn đến chết cũng không biết dựa vào đâu!

Như cúc viên này… hai bàn tay trắng.

Năm ngày, lăng mộ vương phi đã hoàn thành, chỉ đợi ba ngày sau, tới giờ lành sẽ nhập thổ.

Tiểu vương gia Ngọc Như Hồng hai ngày hai đêm chạy về vương phủ. Từ Phúc Châu đến Kinh Sư, đoạn đường bôn ba, một tiểu hài nhi như nó làm sao chịu được? Sau khi trở về, cũng không bao giờ còn thấy được dung nhan của từ mẫu. Mới 9 tuổi thôi, nó làm sao chịu được đả kích lớn thế này?

Ngoại công cùng cữu cữu đau lòng ngoại tôn, nhưng thân làm phụ thân như Triệu Hồng Lân lại không thèm quan tâm đến việc đó, mà chỉ để ý bố trí thực hiện kế hoạch như thế nào. Thừa dịp hoàng đế bị bệnh bảy ngày không thể xuống giường, Hồng gia hoảng loạn, y phân phó cho thân tín ẩn náu trong cung. Sau còn triệu hộ bộ thượng thư tới để tìm hiểu rõ đầu mối về thích khách, nhìn bề ngoài trông có vẻ như rất tận tâm với hoàng đế.

Thân là người trong hoàng thất, chảy xuôi trong người y cũng chính là lãnh huyết cùng vô tình. Chỉ bất quá, đến giờ y mới bộc phát ra mà thôi.

Hoàng đế bảy ngày không thiết triều, thái y ngày đêm canh giữ ở tẩm cung, bên ngoài lan truyền tin đồn hoàng đế sắp băng hà.

Nhưng Thanh Trữ Cung lại không được thanh tĩnh an bình.

Các đại thần liên tục tới vấn an, hoàng cung giống như một cái chợ.

Hoàng hậu chân trước vừa đi, quốc trượng đại nhân chân sau đã tới, theo đó là hai vị quốc cữu gia.

Thấy hoàng đế mặc dù nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt, nhưng đã không còn nguy hiểm, nói vài câu “Hoàng thượng bảo trọng long thể”… sau đó liền cáo lui, không quấy rầy hắn nghỉ ngơi.

Thái y thở phào nhẹ nhõm. May mà vết trầy xước do xích sắt đã chữa tốt, còn vết thương nặng nhất thì lại ở nơi ẩn mật kia, người khác khó mà phát giác được, chỉ cần vài ngày nữa cũng sẽ khỏi hẳn…

“Thần thiếp khấu kiến hoàng thượng.” Hồng Linh đi tới, chậm rãi hành lễ.

Nàng đã không còn là một tiểu cô nương ngây ngô hai năm trước nữa. Hôm nay, nàng đã là một người mẹ, vừa là quốc gia chi mẫu, làm sao có thể không biết quy củ được. Đoan trang, dịu dàng, điềm tĩnh, độ lượng mới là dáng vẻ của một hoàng hậu.

Thấy nàng quỳ xuống, Triệu Tĩnh vội nói: “Hồng Linh mau đứng dậy, không phải Trẫm đã nói nàng đang mang thai, không cần hành lễ sao.”

Hồng Linh ôn nhu cười, tạ ơn hoàng thượng, sau đó đi tới bên giường.

Thái y cùng Tiểu Hòa vô cùng hoảng sợ, không phải hoàng hậu mới đi được nửa khắc sao, thế nào lại quay về?

“Nàng quay lại có việc à?” Triệu Tĩnh từ trong chăn mền vươn tay ra, vỗ nhẹ vào mép giường ý bảo nàng ngồi xuống.

Hồng Linh ngồi xuống, nắm lấy bàn tay trắng nõn thon dài của hắn, có chút áy náy: “Hoàng thượng, mấy ngày nay thần thiếp lo lắng quá mức đến nỗi quên mất một việc. Thân thể hoàng thượng bị phong hàn khiến khí hư thể nhược, chỉ cần thần thiếp truyền chân khí cho hoàng thượng là hoàng thượng có thể sớm xuống giường được rồi.”

“Nàng đang mang thai, không thể động chân khí…”

Triệu Tĩnh còn chưa dứt lời, lòng bàn tay đã truyền tới một luồng nhiệt, ấm áp như gió thoảng qua, chảy khắp tứ chi bách hài trong cơ thể.

“Hồng Linh…”

Hồng Linh cười nói: “Hoàng thượng cố gắng nghỉ ngơi, thần thiếp xin cáo lui.”

Thân ảnh màu đỏ nhanh nhẹn rời đi, như một ngọn lửa bốc cháy bừng bừng. Cảm tình của nàng, cũng rực nóng như lửa. Sự quan tâm của nàng, tình cảm của nàng, bảo ta làm sao báo đáp đây?

Tiểu Hòa lẩm bẩm nói: “Hoàng thượng, hoàng hậu thật sự rất quan tâm đến ngài.”

Triệu Tĩnh liếc hắn một cái, ánh mắt đột nhiên biến lạnh, thanh âm rất nhẹ vang lên: “Không được nói việc này cho bất cứ ai biết, nhất là hoàng hậu. Nếu để Trẫm nghe thấy nửa điểm tin tức, Trẫm sẽ cắt cái lưỡi của các ngươi.”

“A…” Tiểu Hòa che miệng rụt đầu lại, không dám nói nữa. Nếu bọn họ không biết giữ mồm giữ việc, chỉ sợ hôm nay khắp thiên hạ mọi người đều biết rồi.

Bình thái y coi hắn như đứa cháu ruột thịt, còn Tiểu Hòa và Tiểu Thuận thì lớn lên từ bé với hắn, nói là nô tài, nhưng thực ra lại như bằng hữu với tri kỷ. Triệu Tĩnh biết rõ mình có thể tin cậy ba người bọn họ. Chỉ có điều vẫn vô cùng lo lắng, dù sao việc này cũng liên quan tới tôn nghiêm của hắn, tôn nghiêm của bậc đế vương.

Sáng sớm, gió lạnh vù vù, thổi qua làn da, đau đớn như bị dao cắt.

Hôm qua, các đại thần tới thăm hoàng thượng. Ngài vẫn mệt mỏi nằm trên giường, không biết hôm nay có thể lên triều hay không.

Bất quá, việc lên hay không, bọn hắn cũng không có khả năng quyết định. Bởi vậy, sáng sớm trời lạnh, mặc kệ là lão già hay trung niên, chỉ cần là đại thần, tất cả đều phải bò ra khỏi ổ chăn ấm áp, chờ hoàng thượng lâm triều.

Phòng nghị sự ồn ào tiếng tranh luận, các đại thần không phải đang thương nghị chuyện quốc gia đại sự, mà là đang bàn tán chuyện Cần vương phi hạ thổ. Nghe nói sáng sớm, cửu vương gia cùng con trai độc nhất là Ngọc Như Hồng đã trở về. Khổ thân, mới chín tuổi đã mất mẫu thân, thật không biết tiểu vương gia bi thống đến mức nào đây?

Sau nửa canh giờ, ngay lúc chúng đại thần tưởng rằng hôm nay sẽ không lâm triều, chuẩn bị đứng dậy ra về, thì Thừa Đức điện vang lên tiếng thái giám, tuyên chúng thần vào điện kiến giá. Chúng đại thần nhìn nhau, sau đó xếp hàng vào điện, khấu kiến thánh thượng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.