Hắc Bang Lão Đại, Nhĩ Toán Mao!

Chương 2




VHai cung nữ cũng khuyên nàng nên trở về nghỉ ngơi. Lúc này, Hồng Linh mới lưu luyến rời đi. Trước khi đi, còn dặn dò mọi người phải chăm sóc tốt cho hoàng thượng.



Thẳng đến khi thân ảnh của hoàng hậu biến mất, ba người mới bình tĩnh lại, bất giác toàn thân đã đẫm mồ hôi lạnh.

Nhưng đồng thời lại suy nghĩ, nếu người kia là hoàng hậu thì tốt biết bao nhiêu, hoàng thượng cũng không phải chịu thống khổ thế này!

Tới xế chiều, bệnh tình của hoàng thượng đã có chuyển biến tốt đẹp. Nhiệt độ cũng không hề phỏng tay như trước, chỉ là vẫn không thấy hắn tỉnh lại. Tiểu Hòa sốt ruột đi tới đi lui trong tẩm cung, như là một con ruồi không đầu. Còn Tiểu Thuận thì lẳng lặng đứng ở trước giường, mặc dù không khoa trương như Tiểu Hòa, nhưng trên mặt cũng tràn ngập lo lắng.

Cuối cùng Bình thái y đành an ủi bọn họ tỉnh táo lại. Chỉ cần qua đêm nay, nhiệt độ cơ thể sẽ hạ xuống, lúc đó hoàng thượng chắc sẽ tỉnh lại.

Đừng nói chỉ mỗi bọn họ sốt ruột, mà cả hoàng hậu cũng lo lắng không nguôi. Tối đêm hôm đó lại qua một lần, Tiểu Thuận phải khuyên can mãi nàng mới chịu về.

Đêm đó, Triệu Tĩnh quả nhiên đã bớt sốt, ngày hôm sau liền tỉnh lại. Nhưng thân thể vô lực không xuống giường được, đương nhiên cũng không thể lâm triều.

“Hoàng thượng, có phân phó gì không ạ?”

Tiểu Hòa hỏi câu này cũng là bình thường. Bởi cửu vương gia đã làm chuyện vô cùng quá đáng với hoàng thượng, làm sao ngài có thể nuốt được hận này đây? Chắc sau khi tỉnh lại, việc đầu tiên ngài làm, có lẽ sẽ là xử lý cửu vương gia.

Triệu Tĩnh mờ mịt nhắm mắt mấy cái, thống khổ mà nhíu mi, đầu đau, toàn thân cũng đau! Mình bị sao thế nhỉ?

“Hoàng thượng, ngài không sao chứ?”

Nhìn thấy khuôn mặt hoảng sợ của Tiểu Hòa cùng Tiểu Thuận, ký ức nhục nhã trong nháy mắt hiện lên trong đầu, hắn lập tức nghiến răng nghiến lợi: “Triệu Hồng Lân, Trẫm không thể không giết ngươi!”

Hoàng thượng long thể mắc bệnh, cửu vương gia vốn được thánh sủng, đáng lẽ càng phải vội vã tới thăm hơn các đại thần khác.

Vậy mà một ngày đã qua vẫn không thấy bóng dáng đâu. Nhưng điều đó lại khiến thái ý cùng Tiểu Hòa, Tiểu Thuận ngày đêm không ngủ canh giữ bên hoàng thượng càng nhẹ lòng hơn. Nếu cửu vương gia tới, ba người bọn họ thật không biết ngăn cản bằng cách nào. Gọi cấm quân ư? Vậy không phải là triệu cáo thiên hạ, đương kim thánh thượng bị một thần tử nhục nhã sao? Lúc đó hoàng thượng đâu còn thiên uy nữa? Làm sao có thể thống trị thiên hạ đây?

Mà giờ phút này, vương gia Triệu Hồng Lân lại đang ở cổng vương phủ đón khách quý từ xa tới.

Đó là nhạc phụ đại nhân cùng ba vị anh vợ của y.

Mai Ngọc sơn trang vừa nghe tâm can tiểu bảo bối bị người độc chết, trong lòng bi phẫn vô cùng, lập tức khoái mã chạy tới đây.

Đoàn người sớm đã mệt mỏi, nhưng không ai kêu mệt. Tới cổng vương phủ, cùng Triệu Hồng Lân hàn huyên vài câu, liền lập tức chạy tới linh đường!

Nhìn bảo bối nữ nhi xinh đẹp ôn nhu giờ phút này đã nằm trong quan tài, từ nay về sau âm dương cách biệt, trang chủ Mai Ngọc sơn trang không khỏi đẫm lệ. Giọng căm giận hỏi: “Là ai hại chết nữ nhi của ta? Lão phu sẽ băm hắn thành vạn đoạn!”

“Đúng vậy! Chúng ta phải báo thù cho tiểu muội! Muội phu, đệ nói đi, rốt cuộc là ai đã hại Ngọc Diệp?” Bộ dạng lúc này của ba vị anh vợ giống như hận không thể lập tức chém chết hung thủ vậy.

Triệu Hồng Lân cười lạnh, sau đó an ủi bọn họ đừng quá thương tâm, rồi mời bốn người tới thư phòng nói chuyện.

“Ngọc Diệp bị Triệu Tĩnh làm hại.” Triệu Hồng Lân khẳng định.

Người của Mai Ngọc sơn trang đều sửng sốt: “Vì sao hoàng đế lại giết Ngọc Diệp?”

Triệu Hồng Lân trầm ngâm. Việc này bảo y làm sao trả lời với nhạc phụ đại nhân đây? Chẳng lẽ nói, đương kim hoàng đế mê luyến sắc đẹp của con rể ông, cho nên mới hại chết nữ nhi của ông sao?

Thấy y khó mở miệng, ba vị anh vợ giật mình, bật thốt lên: “Không phải vì đệ đó chứ?”

Lời vừa nói ra, Triệu Hồng Lân kinh ngạc một lúc, sau đó bất đắc dĩ gật đầu.

Phụ tử bốn người nhất thời không biết nói gì.

Với dung mạo cùng khí chất của Triệu Hồng Lân, tuy thân là nam nhi, nhưng lại thanh lệ xinh đẹp như nữ nhi. Nếu không phải y là con rể của mình, chỉ sợ bọn họ cũng không tự chủ được mà yêu y. Cho nên y bị hoàng đế coi trọng cũng là bình thường.

“Đối thủ là hoàng đế, chẳng lẽ chúng ta sẽ không thể báo thù cho tiểu muội sao?” Bọn họ chỉ là thảo dân chốn giang hồ, muốn đối kháng lại với người đứng đầu quốc gia, thật chẳng khác gì lấy trứng chọi đá.

“Không! Mối thù sát thê con không thể không báo!” Triệu Hồng Lân cười cười, vẻ mặt lạnh lẽo như băng.

Thấy con rể ôn nhu xinh đẹp như nữ tử cũng có quyết tâm này, vậy người làm nhạc phụ như ông làm sao có thể ngậm bồ hòn làm ngọt đây? Ngọc trang chủ ưỡn ngực, lớn tiếng nói: “Ta là thảo dân giang hồ, tiêu dao tự chủ, cần gì quan tâm hắn là quan phủ hay triều đình, chỉ cần là kẻ thù của ta, thì dù là hoàng đế ta cũng giết!”

Câu nói này của trang chủ được cả ba nam tử ủng hộ: “Đầu người rơi xuống đất bất quá như cái chén bị vỡ mà thôi. Nếu không báo thù này, truyền ra giang hồ, người trong võ lâm sẽ nói Mai Ngọc sơn trang chúng ta là bọn nhát nhan như chuột! Bây giờ chúng ta lập tức đi giết tên cẩu hoàng đế thôi!”

Ôi! Mặc dù y rất thích tính cách thẳng thắn của người trong giang hồ, nhưng việc trước mắt không thể làm theo cảm tính được. Triệu Hồng Lân thầm than một câu, rồi ngăn cản bọn họ: “Quân tử báo thù mười năm chưa muộn. Việc này không phải chuyện đùa, chúng ta phải lập mưu tính kế cẩn thận đã. Nếu lỗ mãng hành sự, chỉ sợ thù lớn chưa trả đã uổng phí tính mạng.”

Ngọc trang chủ vốn là lão giang hồ, tự hiểu cái lý của nó, liền nhìn về phía Triệu Hồng Lân: “Nói như thế, hiền tế đã có sách lược gì chưa?”

“Đương nhiên là có rồi, nhưng phải cần nhạc phụ đại nhân và ba huynh hỗ trợ.”

Triệu Hồng Lân nói kế hoạch cho mọi người nghe. Mặc dù bốn người cảm thấy quá tốn thời gian, nhưng vì đại kế có thể báo thù


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.