Hắc Bang Lão Đại, Nhĩ Toán Mao!

Chương 13




Trong lòng nàng bốc lên cơn lửa giận dữ, nàng muốn vạch tấm rèm kia ra để xem rốt cuộc là ả nào cả gan quyến rũ hoàng thượng của nàng.

Ngờ đâu từ bên trong lại truyền ra thanh âm khiến nàng không thể cử động nổi.

“A… cửu hoàng thúc… ưm a… cửu… hoàng thúc…. đừng ưm…”

Triệu Tĩnh thở hổn hển, quất xuyên kịch liệt sinh ra khoái cảm làm hắn phải giãy dụa vòng eo, lắc lư theo tiết tấu của Triệu Hồng Lân, tiếng rên rỉ đầy áp lực của hắn vào tai Triệu Hồng Lân giống như mị dược, cổ vũ dục vọng của y phát tiết càng mạnh mẽ hơn!

Hành động điên cuồng vốn không bị cản trở, y lại càng chiến đấu tận tình trong cơ thể hắn, mỗi một lần lại càng sâu hơn, cứ như muốn đâm thủng ruột hắn vậy! Triệu Hồng Lân thở phì phò, khí tức nóng bỏng phun trên thân thể đỏ bừng của người dưới thân, từng giọt mồ hôi theo động tác kịch liệt của y mà rơi xuống hòa vào cơ thể Triệu Tĩnh…

“A a… cửu hoàng… thúc… ta không chịu nổi nữa… a… cầu xin ngươi… tha ta đi… a a ưm… ô ô…” Triệu Tĩnh nức nở cầu xin.

“Ngươi ngoài miệng nói… không chịu nổi… ưm… nhưng cái miệng nhỏ phía dưới này… lại cắn chặt lấy ta không tha… ưm a…”

Triệu Hồng Lân cuối cùng cũng tới lúc phát tiết, y đâm một phát thật sâu vào trong cơ thể Triệu Tĩnh, một luồng dịch thể cực nóng phun ra, bắn mạnh mẽ vào nơi mập hợp giữa hai người.

Dù đã bắn, nhưng Triệu Hồng Lân vẫn chưa chịu rút ra, có lẽ là do dùng quá nhiều sức nên y đã thấm mệt mà ngã vào người hắn, hai khối thân thể dán chặt lấy nhau, không nói một lời cũng không di chuyển, im lặng đến nỗi còn có thể nghe thấy tiếng tim đập dồn dập của nhau.

Hồng Linh ở bên ngoài như bị sét đánh, một thanh âm trong lòng nàng vang lên liên tục, không thể nào, không thể nào, chắc chắn là nàng nghe nhầm rồi.

Nàng không tin! Trượng phu của nàng, vua của một nước, lại bị một tên nam nhân còn xinh đẹp hơn cả nữ tử đặt dưới thân đùa bỡn!

Nàng cứng ngắc vươn tay vén tấm rèm lên một chút, nhưng hình ảnh trước mặt làm nàng phải trừng to hai mắt, hiện lên vẻ mặt không thể tin nổi! Hai khối thân thể đang gắt gao dính chặt vào nhau ở trên long sàng chính là hoàng thượng và Cần vương!

Thì ra, bọn họ đã… làm cái việc thiên lý bất dung đó!

Hồng Linh chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng!

Đột nhiên, nàng nghe thấy Triệu Tĩnh hít một hơi, thân thể cũng giật giật.

Hồng Linh lại càng hoảng sợ, vội vã buông rèm vọt tới một bên không dám di chuyển.

Chẳng lẽ hoàng thượng phát hiện rồi sao?

Vừa nghĩ vậy, nàng lại cảm thấy buồn cười, rồi lại muốn khóc, phát hiện thì sao chứ? Cho dù bị phát hiện, muốn trốn cũng phải là hai người trong kia, chứ nàng đâu có làm điều gì sai!

Bỗng nàng nghe thấy Triệu Tĩnh run giọng nói: “Cửu hoàng thúc, cầu xin ngươi buông tha ta đi… đừng làm nữa…” Mới được thở phào trong chốc lát, còn chưa kịp tỉnh táo lại, dục vọng nóng rực của Triệu Hồng Lân trong cơ thể hắn lại bắt đầu cương lên!

Triệu Hồng Lân không thèm để ý tới lời khẩn cầu của hắn, bởi mật huyệt đã có sẵn dịch thể bôi trơn nên y vô cùng thoải mái chậm rãi vận động: “Còn gọi cửu hoàng thúc? Kêu ta Hồng Lân đi! Không phải ngươi vẫn muốn vậy sao? Đừng nói với ta rằng, lúc ngươi gọi tên hoàng hậu của ngươi, trong thâm tâm ngươi không nghĩ đến ta đó nha, đến quỷ cũng không tin đâu!”

Nghe vậy, Hồng Linh cả kinh, trước mắt tối sầm! Đúng vậy, nàng cũng từng đoán, có lẽ do tên nàng đồng âm với tên của Cần vương, cho nên hoàng thượng mới lấy nàng làm vợ. Bây giờ, lại thêm chính miệng Cần vương nói ra…

Nàng hy vọng, hy vọng rằng hoàng thượng có thể phủ nhận, cho dù là một chữ “không” cũng tốt!

Nhưng Triệu Tĩnh lại chỉ nói: “Cửu hoàng thúc, đủ rồi, ngươi muốn hành hạ ta tới khi nào nữa?”

Tại sao? Tại sao ngay cả một chữ “không” chàng cũng không nói, cho dù là nói dối, nàng cũng sẽ tin mà!

Tay chân Hồng Linh lạnh như băng, vô tri vô giác rời khỏi Thanh Trữ cung.

Sau khi trở về Phượng Nghi cung, Xuân Nhi thấy thái độ nàng dị thường, không khỏi cảm thấy sốt ruột, vội bưng trà quạt gió cho nàng, Xuân Nhi hỏi: “Tiểu thư, thoa cài tóc của tiểu thư đã tìm được chưa?”

“Hả?” Hồng Linh ngạc nhiên, mờ mịt ngẩng đầu lên nhìn nha đầu đã đi theo mình từ nhỏ.

“Tiểu thư, không phải tiểu thư nói đến chỗ hoàng thượng tìm thoa cài tóc sao? Tiểu thư đã tìm được chưa?”

Tìm thoa cài tóc? Hồng Linh giật mình, quả thật nàng đã quên mất việc này.

Sau khi tỉnh táo lại, Hồng Linh suy nghĩ, sợ đến mồ hôi lạnh chảy đầm đìa!

Vừa nãy nghe giọng điệu của hoàng thượng, chắc chắn chàng bị Cần vương cưỡng bức, thế mà nàng chỉ lo đau buồn không thèm suy nghĩ sâu xa, nàng phải cứu hoàng thượng khỏi tay y mới được!

Nghĩ vậy, nàng vội vàng chạy khỏi Phượng Nghi cung để tới Thanh Trữ cung, nhưng mới đi được nửa đường, nàng đột nhiên dừng lại rồi ngồi thụp xuống, sắc mặt nàng trở nên tái nhợt.

Xuân Nhi lo lắng theo sau nàng, thấy nàng như vậy liền sốt ruột nói: “Tiểu thư làm sao vậy? Chỗ nào không thoải mái ư? Có cần nô tì đi gọi thái y không?”

Hồng Linh lắc đầu rồi lảo đảo đứng dậy quay về cung.

Nếu nàng cứ thế này mà chạy đến, nhất định sẽ đại chiến cùng Cần vương một phen, lúc đó cấm quân sẽ kéo tới, vậy thể diện của hoàng thượng, uy nghiêm của hoàng thượng còn đâu?

“Tiểu thư, tiểu thư, nô tì đi tìm thái y cho tiểu thư nhé…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.