Hắc Bạch Long Kiếm

Chương 18




Lộ Văn Phi trừng mắt, ta cười đến gian trá. Độc Cô Bạch a a a a, ngươi rốt cuộc đã tới, không uổng công lão nương khổ sở chống đỡ lâu như vậy. Trong lòng nhẹ nhõm, cũng biết là không chịu đựng được nữa, ý thức của ta từ từ mơ hồ, chậm rãi lạc vào trong bóng đêm.

Kinh nghiệm trước giờ cho ta biết, ta nhất định là đang ở bên trong xe ngựa, nếu không thì đâu có buồn nôn chết đi được như thế này.

Mùi thơm gỗ đàn hương bay quanh quẩn trước mũi, ta tham lam hít một hơi, toàn thân vẫn đau nhức, hình như là đã đấu đá với Lộ Văn Phi, lần này không thể làm thịt hắn, thật bực bội a…

“Hòa Nhan”.

Ta kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn thấy một đôi mắt thanh tú, đột nhiên phát hiện ra mình đang nằm trên đùi Độc Cô Bạch, ngủ say đến mức mất hết hình tượng, nước miếng chảy theo vạt áo của hắn, vẽ thành một cái bản đồ địa hình đảo Hải Nam.

Ta lúng túng ngồi dậy, “Cái này… Xin lỗi…”.

Độc Cô Bạch dịu dàng cong khóe miệng, “Chắc nàng mệt lắm rồi, nghỉ ngơi nhiều một chút đi”.

Ta gật đầu cho có lệ, đầu óc vẫn mơ màng không hiểu gì. Sau khi ta nói những lời cay độc quá đáng với Độc Cô Bạch, ta lại chạy về bảo hắn giúp ta, hắn không cần suy nghĩ lập tức đồng ý, phái theo rất nhiều người bảo vệ ta từ phía sau, lại còn tự mình đến phủ Hải Quan Tướng quân đi tìm Lộ Văn Phi, trong lòng ta thấy thật ấm áp, đột nhiên nhớ ra, “Đào Nhi đâu?”.

“Ở phía sau, bên trong kiệu”, hắn nói nhỏ: “Yên tâm đi”.

Ta lại nằm xuống trên đùi hắn, trong đầu không biết là đang suy nghĩ mông lung gì, nằm xuống rồi mới cảm thấy hình như là không ổn, lại có chút ngại ngùng, đành phải ráng dùng sức giữ cái đầu không đè nặng hắn, cảm giác nghe tiếng tim đập của hắn gần trong gang tấc, khiến cho tim ta cũng không yên.

Hắn vuốt nhẹ mái tóc của ta, nhẹ đến mức cảm thấy ngưa ngứa, cũng không ai nói gì. Lúc này ban đêm gió thu lạnh xào xạc, nhưng lại có vẻ ấm áp dễ chịu như ánh nắng mặt trời. Thật là kỳ lạ, buổi sáng ta còn ở trong phòng cãi lộn với hắn đến khàn cả giọng. Chỉ sau một khắc, bọn ta lại có thể quên mất lập trường đối nghịch nhau, cứ như vậy chung sống yên tĩnh.

Một lúc lâu.

“Hòa Nhan”.

“Sao?”.

“Khóc sao?”.

“Không có”.

“Tại sao không khóc?”.

“Tại sao phải khóc?”.

“… Nét mặt của nàng bây giờ, cũng giống như hôm đó, yên lặng quá mức thì không giống như nàng”.

“Hôm đó?”.

Ta nhẹ nhàng hỏi, sau đó giương mắt nhìn hắn, trong lòng lại bình tĩnh cực kỳ.

“Hôm đó”, hắn nhàn nhạt lặp lại, sau đó dường như chỉ là lơ đãng nhắc tới, “Nguyệt Nhi giết nàng, ta ở trong rừng phong nhìn thấy nàng… Là hôm đó”.

Ta lập tức ngồi phắt dậy, kinh ngạc nhìn hắn.

Vẻ mặt Độc Cô Bạch như thể hắn chỉ thuận miệng kể lại một chuyện cỏn con chẳng quan hệ gì với hắn.

“Không sai”, hắn nhìn ta, “Người mang nàng từ trong rừng phong về, không phải là Tam đệ, là ta”.

Mang về? Đem ta nhét vào kiệu của Niệm Vãn trên đường hồi cung, là hắn làm?

Thật là quá đáng…

“Trên đường cái! Lỡ như ta bị xe cán chết thì làm sao hả?!”, ta tức giận nhìn hắn chằm chằm.

“Khi đó đã quá nửa đêm, huống chi lúc đó nàng cũng chẳng khác gì người chết”, hắn nhẹ nhàng nói, định nói tiếp cái gì đó, nhưng ta cắt ngang mở miệng muốn hỏi, không ngờ cỗ xe chợt nảy lên một cái, hắn đột nhiên té vào lồng ngực ta, trong khoảnh khắc, mỹ nam ưu nhã tuấn tú bị ta ôm trọn. Ta còn chưa kịp đẩy ra, một thanh kiếm xuyên vào chỗ hắn vừa mới ngồi, đâm xẹt qua lỗ tai ta chỉ chệch đi một chút xíu.

Chẳng lẽ là Lộ Văn Phi phái truy binh tới? Đầu óc minh mẫn của ta lập tức bay trở về, ta kéo Độc Cô Bạch nấp xuống, tránh né đường công kích thứ hai, lúc này mà vén rèm lên thì không khác gì tự tìm đường chết, hai bên tai đều là tiếng vũ khí va chạm lẻng xoẻng, xem ra hai phe đã ra tay rồi. Xuống tay quyết liệt như thế, hẳn là nhằm về phía ta. Ta xoay người lại kinh hoàng nhìn Độc Cô Bạch, nhưng hắn không hề bối rối, trong lúc thế này mà vẻ mặt hắn dường như có ý muốn trấn an ta, ngón tay lạnh như băng vững vàng nắm lấy tay ta.

“Đừng sợ, ta sẽ bảo vệ nàng”.

Giờ này phút này, bốn mắt nhìn nhau, cảnh tượng động lòng người như thế, ta cũng rất muốn phối hợp đáp lại lời Độc Cô Bạch rằng ta tin tưởng hắn. Nhưng mà… Thật sự là lá gan của ta nhỏ quá nên ta không dám tin đâu a, đại ca à ngươi nghĩ đây là sân khấu diễn kịch sao hả? Nói chơi với lão nương còn chưa đủ vui sao, ngươi còn muốn diễn trò cho ai nhìn a.

Ta thống lĩnh Thanh Phong Các bốn năm, biết rõ quy củ ám sát của đám sát thủ. Nghe thấy tiếng binh khí xa dần, chắc chắn là dẫn tới không ít người, một số dụ đám cao thủ hộ vệ tới chỗ xa, một số lợi hại nhất ở lại giải quyết đối phương. Ta đã chảy mồ hôi lạnh đầy lưng, bàn tay vẫn còn đang nằm trong tay Độc Cô Bạch, muốn rút ra, nhưng làm thế nào cũng không có sức rút ra.

Chuyện xảy ra chỉ trong tích tắc.

Một giây khi ta còn đang suy nghĩ lung tung, một mũi phi tiêu bay xẹt qua đỉnh đầu, ta cùng với Độc Cô Bạch lập tức cúi đầu xuống, sau đó, sát thủ liền dễ dàng tìm ra vị trí bọn ta đang núp, từ phía ngoài rèm, một đao chém xuống.

Đến lúc ta ngửi thấy mùi máu tanh, thì đã không còn kịp nữa.

Khi ngọn đao kia chém xuống, nhìn thấy ta sắp mất mạng dưới lưỡi đao, Độc Cô Bạch lại cong khóe miệng.

Thật ra thì cũng rất kỳ lạ, trong tình huống nguy cấp như vậy, ta lại có thể nhìn thấy nụ cười không màng danh lợi của hắn giống như mọi ngày.

Hắn cứ cười, cho dù có lẽ hắn cũng không thích cười đâu.

Thậm chí ngay cả khi hắn chắn trước thân thể ta, trên lưng hắn phụt ra một vòi máu tươi. Hắn vẫn đang cười.

Nếu nàng thích, chết thì có làm sao?

Đừng sợ, ta sẽ bảo vệ nàng.

Ta vẫn cho là ngươi đang diễn trò, nhưng ngươi lại dùng mạng của mình để diễn tròn cái vai này.

“Độc Cô Bạch!”, ta sợ hãi hét lên, dù biết đám sát thủ có lẽ vẫn chưa rời đi, “Độc Cô Bạch! Độc Cô Bạch! Có ai không…”.

Lần đầu tiên ta gọi tên hắn, không ngờ lại là lúc như thế này.

“Đừng khóc”, hắn cười yếu ớt.

Ta bây giờ mới phát hiện ra trên mặt mình ươn ướt, hẳn là bất tri bất giác chảy nước mắy. Ta quẹt tay lau lung tung, rồi nắm chặt tay hắn, “Ngươi muốn giả bộ làm người tốt! Có cơ hội để xài khổ nhục kế là xài liền sao?! Cứu ta thì thế nào, ta sẽ không báo đáp ngươi! Ngươi đừng có mong a… Cho nên ngươi…”.

“Ta… Không phải là… Cứu nàng…”, vẻ mặt hắn không có chút đau khổ, như thể hắn chẳng hề bị thương, “Bọn họ… Là muốn giết ta”.

“Kẻ nào ăn no rỗi việc muốn giết ngươi?”.

“Thái hậu”.

“Thái hậu? Bà ta ăn no sao…”, ta đang muốn nói nhảm để phân tán sự chú ý của hắn, nhưng không ngờ chính mình lại quên mất chuyện chính trước.

Thái hậu! Tiêu Thái hậu!

“Ngươi nói là…”.

“Đúng vậy”, hắn vốn là đang bình tĩnh nằm trong lòng ta, không ngờ lại nhếch khóe môi, lạnh nhạt, an tĩnh, vừa giống như thường ngày, nhưng lại vừa không giống.

Nụ cười này, quá bi thương.

“Thái hậu”, hắn chậm rãi nói: “Mẫu thân ruột của ta, muốn đẩy ta vào chỗ chết”.

Đám sát thủ kia chắc là nghĩ rằng đã ra tay thành công nên không đuổi theo, nói thật ta cũng không dám chắc bọn họ có thành công hay không, bởi vì tay Độc Cô Bạch càng ngày càng lạnh. Bọn hộ vệ đã trở về, ta biết bọn họ hết sức trung thành đối với Độc Cô Bạch, hận không thể tự đâm mình mấy đao lấy cái chết tạ tội, ta mắng muốn chết bọn họ, đem hắn trở về phủ trước rồi muốn đâm chết gì thì cứ việc đâm. Sau đó một đống hộ vệ to con đều không lên tiếng nữa, cõng Độc Cô Bạch khinh công trên nóc nhà, ta cũng được cõng trên một tấm lưng rộng, nhìn thấy rõ ràng vành mắt đỏ hoe của bọn họ.

Đêm đó Bạch phủ như muốn nổ tung, ta vẫn nắm tay Độc Cô Bạch, bởi vì hắn cứ nắm tay ta thật chặt không chịu buông ra. Ta không ngừng nói chuyện với hắn, sợ hắn mất đi ý thức thì sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa. Đã gọi thái y rất nhiều lần, nhưng vẫn không có ai tới, mụ nội nó đám thái y không phải là phục vụ suốt hai mươi bốn giờ gọi tới là tới liền sao?!

Nhưng ngay sau đó ta gõ đầu mình một cái, ta bị nhũn não rồi, là Tiêu Thái hậu phái sát thủ, giết không chết thì làm sao có thể truyền thái y tới chữa trị cho hắn. Mà bây giờ tìm đâu ra đại phu cao tay đây? Ta căng thẳng đến độ ứa ra đầy mồ hôi.

“Có một người”, lão quản gia đột nhiên lên tiếng, “Lão nô không có quyền thả người đó ra, nhưng chỉ cần Quận chúa nói một câu…”.

“Thả! Thả ngay!”, ta quát: “Là người hay là chó cũng phải thả, mau dẫn người đó tới đây!”.

Lão quản gia vẻ đen mặt nhận lệnh rời đi.

Nhưng mà, nếu người đó thật sự là chó, ta cũng không kinh ngạc đến thế này.

“Trường Sinh!”, ta lao tới, không còn rảnh để hỏi lão vì sao lại ở chỗ này, “Trường Sinh! Mau mau cứu hắn!”.

Trường Sinh nhìn ta một cái thấu hiểu, cũng giống như trước kia, không hề hỏi ta vì sao lại ở đây, lập tức tiến lên bắt mạch, cứu người cũng có nghĩa là chạy đua với tử thần, chậm trễ nửa giây cũng không được.

Ta vẫn ngồi bên cạnh Độc Cô Bạch, theo dõi hơi thở của hắn yếu ớt đến mức dường như không còn thở nữa. Hai bên thái dương của Trường Sinh rỉ ra mồ hôi hột. Một lúc sau, lão nói ra một cái tên dược liệu quỷ dị, bọn hạ nhân trong phủ tựa như phát điên, lập tức lục soát từng nhà trong thành để tìm mua, cảm giác này rất giống với lúc còn ở trong thôn, trong lòng ta đau xót. Năm đó ta ăn nhiều đến độ bị đau dạ dày, vừa nôn mửa vừa sốt rần lên, Trường Sinh lại không có ở đó, trong thôn hỗn loạn cả lên, Tiểu Hồng và Tiểu Liên trông chừng ta hai ngày một đêm mới hạ sốt, cả thôn cũng nhịn đói theo hai ngày một đêm, chuyện tình như thế quả thật khó tưởng tượng.

Ta nghĩ đến quá khứ, vừa ấm áp vừa đau khổ, cặp mắt nhòe nhòe mơ hồ.

Trường Sinh bắt đầu thu dọn hòm thuốc.

Ta nhỏ giọng hỏi: “Thế nào rồi?”.

“Vết đao rất nặng, nếu không phải có ta ở đây, chậm trễ nửa canh giờ thôi là hết cách. Chỉ có điều, cổ độc trong cơ thể của Nhị hoàng tử đã thấm vào tâm mạch, sức khỏe lại càng kém, một trận gió rét cũng đủ để lấy đi tánh mạng của hắn”.

“Cổ độc đó không thể giải được sao?”.

“Cổ này là một loại cổ lạ của Miêu Cương, khi trúng cổ thì chỉ cảm thấy cả người không còn sức lực, tuy không phát bệnh, nhưng nhiều năm tích lũy lại, bệnh càng nặng thêm, phương pháp giải cổ lại rất khó. Triêu Thánh Môn từng lấy chuyện chữa trị mắt của ngươi để trao đổi, muốn ta trị liệu cho một người, người đó chính là Nhị hoàng tử. Thật ra thì hắn chỉ cần không đụng đến cổ độc nữa, điều trị theo cách của ta, thân thể khôi phục thành người bình thường thì chắc chắn không thành vấn đề… Nhưng mỗi tháng Thái hậu ban thưởng hắn một chén thuốc, mang danh là ban tặng để điều trị thân thể…”.

“Không phải là mỗi tháng hắn đều uống đó chứ…”, ta mở mắt trừng trừng.

“Nhị hoàng tử biết rõ hơn bất cứ ai, đó là một chén thuốc độc”, Trường Sinh chậm rãi nói: “Nhưng hắn vẫn uống, mỗi lần đều uống không chừa một giọt”.

“…”, trong lòng ta đau nhói.

Hắn nói, hắn sống hai mươi năm nay, vốn là dư thừa.

Độc Cô Bạch a, hai mươi năm, mỗi ngày ngươi phải sống trong sự căm hận của mẹ ruột, hai mươi năm phải sống như thế nào?

Làm sao ngươi còn có thể cười như không màng chuyện đời như vậy?

“Nhị hoàng tử đối nhân xử thế rất tốt, đối với ta rất lễ phép kính trọng, nên ta cũng ở lại đây tập trung tìm phương pháp giải cổ. Cho đến khi Tiểu Hồng tới đây, ta gặng hỏi nàng tung tích của ngươi, biết ngươi bị Lộ Văn Phi ám toán, nhưng thân thể của Nhị hoàng tử còn cần ta giải cổ, cho nên Tiểu Hồng buộc phải giam lỏng ta. Nhị hoàng tử hình như cũng không muốn như vậy… Đây là một viên Cửu Chuyển Hoàn Hồn Đan, có thể làm cho hắn tỉnh lại chốc lát, khả năng sống sót của Nhị hoàng tử… Sợ rằng không lớn”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.