Hắc Bạch Long Kiếm

Chương 14




“Nguyệt Nhi”, giọng nói của hắn đột nhiên trong trẻo rõ ràng, ngay trong khoảnh khắc ta tức giận đẩy cửa bước vào vì lời nói của Tiểu Hồng, Độc Cô Bạch thản nhiên nói: “Không cho phép ngươi đụng đến nàng”.

Ta đứng ở cửa, vốn là đang lửa giận bừng bừng, nhưng vì mấy chữ nhẹ nhàng của Độc Cô Bạch mà giật mình đứng yên tại chỗ.

Tiểu Hồng xoay người, hơi thở lạnh lẽo trên mặt không hề giảm bớt chút nào, nàng ta oán hận nhìn ta, nhưng nhìn vào thì ai cũng thấy là thật oan ức. Nàng ta liếc mắt nhìn Độc Cô Bạch đang nằm ở trên giường một cái, thoáng chốc vành mắt đỏ hoe.

Đây nhất định là một âm mưu.

Ta nghĩ, tuyệt sắc như Tiểu Hồng, không có người đàn ông nào là không động lòng a. Thật ra thì đúng như lời Tiểu Hồng vừa nói, lúc bắt đầu ta cũng cho là, sở dĩ Độc Cô Bạch đối xử tốt với ta như vậy là bởi vì thân phận của ta. Hắn làm sao có thể có tình cảm thật lòng với ta được? Ta và hắn cùng lắm là chỉ gặp nhau vài lần, nói với nhau le que mấy lời, tiết mục tình thâm nghĩa nặng này đích thị là hắn và Tiểu Hồng muốn diễn cho ta xem.

Ta hừ lạnh một tiếng, cười nói: “Nguyệt cô nương tâm địa thật ác độc”.

Tiểu Hồng cắn cắn môi, “Nô tỳ cáo lui”.

Không ngờ nàng lại cứ như vậy mà đi ra ngoài, không có bất kỳ phản pháo nào. Ngược lại ta cảm thấy có chút không quen, Độc Cô Bạch chậm rãi ngồi dậy, đi tới ngồi sang cái ghế bên cạnh, ta cứ đứng như vậy nhìn hắn nhắm mắt dưỡng thần, sắc mặt hắn vẫn tệ vô cùng, chắc là cũng giống như cảm giác lúc ta ngồi trên xe ngựa, khó chịu cực kỳ.

Trong phòng không có ai nói gì, hắn đưa lưng về phía ta, ta đi vòng ra phía trước, cười nói: “Không thể ăn được thì cứ việc nói thẳng, cần gì phải biến mình thành như vậy?”.

Độc Cô Bạch không mở mắt, hai vai gầy yếu khẽ run, giống như là vừa đau khổ vừa nhẫn nhịn cái gì đó.

“Không cần diễn nữa, không có tác dụng đâu”, ta cười lạnh nói: “Một người như ngươi mà thích ta? Quỷ cũng không tin”.

Độc Cô Bạch vẫn không nói gì, đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, ta lập tức sợ đến choáng váng, diễn kiểu này hình như là hơi thật quá. Hắn ho sặc sụa, nhưng khóe miệng vẫn cong lên.

“Nàng ăn trông rất hạnh phúc, ta nghĩ là ta cũng có thể…”.

Ta ngẩn ra, hắn…

Máu tươi đọng trên khóe miệng Độc Cô Bạch nhìn mà giật mình, ta vội vàng móc cái khăn lụa ra, định lau cho hắn, rồi lại cảm thấy không ổn, cho nên chỉ đành chìa ra.

Độc Cô Bạch nhận lấy khăn lụa, lại ho khan kịch liệt, máu tươi tràn ra, hóa ra là hắn ngồi ở đây nãy giờ là đang nhịn xuống dữ lắm. Ta vốn có rất nhiều điều muốn hỏi, lúc này lại không thể nghĩ ra nữa, vội la lên: “Ngươi như vậy muốn chết sao, lên giường nằm một lát đi”.

Hắn cũng không trả lời, mở khăn lụa, phía trên có đủ loại vết bẩn rực rỡ muôn màu, ta lập tức cảm thấy ngượng quá, “Cái đó…”.

“Nàng vẫn luôn mang theo nó trên người, phải không?”.

Độc Cô Bạch không nhìn lên, nhưng nụ cười tràn ra từ mắt hắn đến tận đuôi lông mày. Ta trả lời theo bản năng: “Ừ”.

Hắn quay đầu lại, ánh nhìn trong mắt cùng màu máu đỏ tươi trên khóe miệng, kết hợp với nhau trở thành mỹ lệ không chịu nổi.

“Vậy thì tốt rồi”, hắn ôn hòa nói.

Tim ta đột nhiên nhảy thót, đây là cái tình huống gì thế này, chẳng lẽ Độc Cô Bạch thật lòng yêu thích ta? Chuyện này căn bản không thể, đàn ông có đầu óc bình thường thì phải yêu thích mỹ nhân Tiểu Hồng mới đúng chứ?

Chẳng lẽ hắn bị Tiêu Thái hậu đầu độc đến mức u mê rồi, nói không chừng đầu óc cũng có vấn đề.

Cả người ta chấn động, đột nhiên nghĩ tới, sở dĩ Độc Cô Bạch bệnh nặng như vậy, là do mẫu thân ruột thịt của hắn làm hại.

Nhưng Độc Cô Bạch, hắn có biết hay không?

Cảm xúc trong lòng ta rất phức tạp, cho nên vội vàng trở về phòng, một đêm này Độc Cô Bạch ngủ ở Thư phòng, ta chán cái giường quá nhỏ của Tiểu Hồng, vui vẻ chiếm đoạt giường lớn của Độc Cô Bạch, ngủ đến mức tay chân chèo queo.

Qua nửa tháng, Độc Cô Bạch cuối cùng cũng hết nôn ra máu, ta dần dần quen với tiếng ho khan và sự dịu dàng của hắn. Chỉ muốn tự nói với mình, hắn là cố ý hắn là cố ý, hắn và Tiểu Hồng cùng nhau gạt ta, giữa chúng ta chẳng hề có gì cả.

Nhưng mỗi ngày ta ở trước mặt Độc Cô Bạch chọc tức Tiểu Hồng, phản ứng của Tiểu Hồng cũng không giống như là đang làm bộ, mà đây cũng là thú vui lớn nhất của ta từ khi tới nơi này, nhưng mà vẫn phải đề phòng Tiểu Hồng lên cơn giận dữ mà ra tay sát hại ta, võ công của nàng cao hơn ta nhiều mà. Nhưng mà khi ở trước mặt Độc Cô Bạch, nàng vẫn ra vẻ hết lòng tuân thủ lời hứa không dám đụng đến ta, màn trình diễn này của bọn họ thật đúng là quá nhàm chán. Ta dựa vào cây cột ở hành lang, lông mày nhíu lại sắp dính cả vào nhau, mà cũng nói, lâu rồi không có tán dóc với các vị độc giả, hmm, mọi người gần đây thế nào…

“Tiểu… Kỷ…”.

Một cái bóng nhìn như một con chim công sặc sỡ bay tới, hẳn là Niệm Vãn. Lòng ta vui mừng, đột nhiên nhớ ra thân phận bây giờ của mình là Hoàng tử phi, cũng không thể làm trò với y được, nếu không bọn hạ nhân nhìn thấy lại có chuyện để rêu rao. Cho nên ta hơi nghiêng người một cái, Niệm Vãn lập tức lao thẳng đến ôm cột, tạo dáng rất là kỳ lạ.

Niệm Vãn bẹt miệng, vuốt vuốt quai hàm bị đụng đau, oán giận nói: “Cô không biết người ta chờ đợi tới mức nào, quay về rồi cũng không đi tìm ta…”.

Ta nhìn y “Xuỵt” một tiếng, lén lén lút lút dáo dác nhìn chung quanh, sau đó nhanh chóng lôi y vào một bụi cỏ.

Phía sau hòn giả sơn có một cái hang động nhỏ, nhưng cũng đủ chứa được năm sáu người, ngày hôm qua ta vừa phát hiện ra chỗ này. Ta bắt đầu khoa tay múa chân kể lại chuyện ta trở thành Quận chúa như thế nào cho y nghe, chỉ không nhắc tới Dạ Kiếm Ly, Niệm Vãn lúc đầu kinh ngạc, sau đó ngậm miệng không nói gì. Ta cảm thấy y trầm mặc một cách kỳ lạ, cho nên đẩy đẩy y, “Làm sao vậy?”.

Niệm Vãn mấp máy môi, lúc ngẩng đầu lên đã lệ rơi đầy mặt, ta đột nhiên chợt nhận ra, y tuyệt đối không thèm quan tâm ta làm sao biến thành Quận chúa Tây Trạch, y không muốn nghe những thứ này.

“Cái người cứu cô từ trong phủ Tướng quân…”, y nhẹ nhàng hỏi: “Dùng binh khí gì?”.

Ta biết tránh không nổi, đành trực tiếp thừa nhận, “Là Dạ Kiếm Ly”.

Niệm Vãn lại không hề kinh ngạc, chỉ cười, “Thì ra huynh ấy lại theo cô đi Tây Trạch”.

“Có lẽ huynh ấy có chuyện gì cần phải đi thôi…”, ta nói: “Niệm Vãn…”.

“Như vậy cũng tốt”, y cắt ngang lời ta, “Dù sao cũng không có ở chung với cái ả Tiêu Linh kia…”.

Trong lòng ta đột nhiên có chút áy náy, mấy ngày nay, ta sớm đã quên béng mất Niệm Vãn, nếu như Niệm Vãn biết ta đã hôn Dạ Kiếm Ly, không biết y có làm thịt ta hay không…

Lòng ta đờ đẫn, nói sang chuyện khác: “Nhược Cửu đâu?”.

Niệm Vãn bất an nhìn ta nói: “Thành phu nhân thứ hai mươi mốt rồi”.

Lòng ta vui mừng, “Phu nhân thứ hai mươi mốt? Vậy hai mươi đâu?”.

“Hai mươi?”, Niệm Vãn lặp lại, đột nhiên vẻ mặt mất hứng, “Cô rốt cuộc có mở cái túi gấm của ta ra xem hay không vậy?”.

Túi gấm nào cơ… Suy nghĩ của ta bay trở về chương thứ ba mươi hai: Niệm Vãn đưa cho ta một cái túi gấm, dặn ta đến lúc bị đẩy vào đường cùng thì mở ra. Cái túi gấm đó, lúc ta rớt xuống biển, không biết đã biến đi đâu mất rồi.

Ta khờ người, “Chẳng, chẳng lẽ…”.

“Ừ”, Niệm Vãn cười thần bí, “Là chiếu thư sắc phong cô làm Nhị Thập phu nhân”.



Ngươi… Cái này mà cũng coi là cẩm nang diệu kế gì a.

Nhưng mà, nếu lúc Tư Mã Đồng Lạc bức bách ta, ta lấy cái này ra nói cho nàng ta biết ta đã gả cho Tam hoàng tử, nói không chừng chuyện có thể thay đổi theo hướng khác.

A a a a a a a, ta là một kẻ ngu ngốc!

Niệm Vãn nhìn mặt ta như đưa đám, vuốt vuốt tóc trấn an ta, “Tiểu Kỷ cũng không cần khổ sở như vậy, dù sao hiện nay cô đã gả cho nhị ca…”.

Ta ai oán nhìn y, thật ra thì có thể không cần phải gả mà. Đột nhiên lại cảm thấy ý tứ trong lời nói của Niệm Vãn là “Cũng may là cô đã gả cho nhị ca, không cách nào thông đồng với Dạ Kiếm Ly nữa!”, ta thấy buồn cười, dù cho ta không lấy chồng, cũng không có cơ hội với hắn mà.

Niệm Vãn cười nói: “Qua nhiều chuyện như vậy, Hoắc tiên sinh muốn gặp cô, bây giờ có đi được không?”.

Ta gật đầu, theo sau y chui ra khỏi hòn giả sơn. Sau đó…

Từ khi nào mà có rất nhiều người vây quanh nơi này vậy???

Rất nhiều kẻ hạ nhân núp ở góc, Tiểu Hồng đứng bên cạnh vườn hoa cười lạnh, “Đường đường là Hoàng tử phi tương lai, thế mà lại cùng Tam hoàng tử…”.

Niệm Vãn hai mắt sáng rỡ chẳng có tiền đồ, nhìn Tiểu Hồng cười nói: “Nàng là mỹ nhân ở bữa đại tiệc mừng sinh thần của mẫu hậu?”.

Ta đi ra phía trước, Tiểu Hồng theo bản năng lui về phía sau một bước, ta cười lạnh nói: “Ta muốn đi với ai thì đi với người đó, ngươi chỉ là một con nô tỳ, ngay cả con chó cũng không bằng, ai cho phép ngươi lắm mồm ở đây?!”.

Tiểu Hồng cứng họng, giận dữ không ít. Ta ép thêm một bước, “Đào Nhi!”.

Đào Nhi đi ra từ trong góc, cúi đầu thấp hết mức có thể, “Quận chúa”.

“Vả miệng cho ta”, ta nói nhỏ.

Đào Nhi kinh hoàng ngẩng đầu, “Cái này…”.

“Ngươi có nghe không?”.

Đôi môi Đào Nhi run run, đột nhiên quỳ rạp xuống, liên tục dập đầu, “Xin Quận chúa tha cho Nguyệt cô nương, người phạt Đào Nhi đánh Đào Nhi thế nào cũng được, Nguyệt cô nương có ơn với nô tỳ, nô tỳ thật sự…”.

Niệm Vãn nhíu mày, “Tiểu… Quận chúa, thôi bỏ qua đi”.

Ta đột nhiên cảm thấy rất buồn cười.

Nhìn tình hình này, ta hẳn là đã biến thành nữ phụ tội ác tày trời trong tiểu thuyết.

Bọn hạ nhân xung quanh vẫn không nhúc nhích, đều dùng ánh mắt khinh thường nhìn ta. Đột nhiên một lão già quỳ xuống, ta nhận ra lão, là quản gia nơi này.

“Quận chúa”, lão lạy một cái, nói: “Nguyệt cô nương chỉ là tính tình ngay thẳng một chút, nhưng nàng không cố ý mạo phạm, xin Quận chúa tha tội”.

Quả nhiên là đóng vai thánh nữ thu mua lòng người, coi như ta cũng hiểu rõ nàng ta, thật ra thì khi mới vừa tới đây ta đã cảm giác được, bọn hạ nhân nơi này đơn giản trung hậu, không xảo trá giống như trong cung, suốt ngày tranh đấu giẫm đạp lên nhau, nhưng mà ngay cả khi bọn họ chất phác như vậy, thì bọn họ vẫn cho là Tiểu Hồng là người tốt, ta mới là kẻ ác.

“Ông cũng muốn làm phản sao, ai cho phép ông nói chuyện?”, ta hừ lạnh, ác thì phải ác tới cùng, “Được, không ai đánh, tự ta ra tay”.

Ta bước lên hai bước, Tiểu Hồng nhìn ta khiêu khích, bọn hạ nhân đang núp chung quanh đột nhiên cũng tiến lên, quỳ xuống theo Đào Nhi và lão quản gia, cùng kêu lên: “Xin Quận chúa tha tội”.

Niệm Vãn đi ra phía trước, nhẹ nhàng phật tay qua gò má Tiểu Hồng, quay đầu lại cười giả lả, “Aiz nha, ta giúp cô đánh rồi đó, như vậy được chưa?”.

Trong lòng ta đau xót, Niệm Vãn à, nếu ta nói cho ngươi biết, nàng chính là kẻ hại ta nằm hai tháng ở Tĩnh Tâm Điện, không biết ngươi có còn làm như thế hay không. Ta cười lên ha hả, cười đến mức khóe mắt cũng ướt nhòa.

“Bỏ đi”, ta phất tay áo rời đi.

Độc Cô Bạch lúc này hẳn là đang ở Thư phòng, hừ, ngươi biết tố cáo, bộ ta thì không hả?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.