Hắc Bá Tước Vui Vẻ

Chương 4




"Vi thần tuân chỉ" Đỗ Văn Hạo khom người trả lời. Ninh công công lo lắng hỏi: "Hoàng thượng, cải trang vi hành là việc rất quan trọng, có cần thiết phải như thế không?'

Tống Thần Tông lấy từ trong tay áo ra một tờ giấy Tuyên Thành đưa cho Ninh công công nói: "Các ngươi hãy xem đây là cái gì?'

Ninh công công cung kính nhận tờ giấy rồi cẩn thận mở ra cùng Đỗ Văn Hạo và Dụ Cáp Nhi chụm đầu vào xem thì thấy đó là một bức hoạ trên đó có vẽ một con đường, trên đường có một cây khô, trên cây khô có mấy con quạ đen, trên đường có vô số tử thi khô quắt do chết đói, còn có mấy người dìu dắt nhau chạy nạn đang hấp hối. Cạnh đường là một khoảnh ruộng nứt nẻ, hoa màu dưới ruộng khô héo. Ở góc bức tranh có một dòng chữ: Hạn hán do An Thạch gây ra. An Thạch đi, ông trời cho mưa xuống.

Thì ra đây là một bức thư báo tin.

Tống Thần Tông thở dài nói: "Bức hoạ vẽ cảnh nạn dân này do một viên Tiểu Lại canh cổng vẽ. Người đó nói hình ảnh trong bức tranh này này là hắn nhìn thấy vào buổi sáng sớm ở cổng thành. Hắn nói tất cả là do biến pháp mà ra, chỉ cần bãi bỏ biến pháp ông trời sẽ cho mưa xuống mười ngày liền. Nếu như là Thượng thư, đại thần dâng lên trẫm có thể bỏ qua nhưng cái này là do chính mắt một tên Tiểu Lại canh cổng nhìn thấy mới khủng khiếp".

Tống Thần Tông đứng lên, chắp tay sau lưng đi tới ngôi đình hóng mát bên cạnh, thở dài nói: "Mấy ngày trước đó có hơn một ngàn dân chúng tới từ huyện Đông Minh tụ tập trước cửa nhà Vương An Thạch, oán trách biến pháp đã làm bọn chúng không còn kế sinh nhai, dân chúng muốn tìm Vương An Thạch đòi bãi bỏ biến pháp, còn đánh bị thương người của Vương phủ. Nha môn nghi ngờ có người đứng sau lưng xúi bẩy nên đã bắt mấy kẻ cầm đầu. Sau khi thẩm vấn kỹ càng vẫn không tìm ra người chủ mưu. Trẫm vốn tưởng hơn ngàn dân chúng này nhận tiền của người khác tới gây rối nhưng tất cả đều là dân chúng bình thường của huyện Đông Minh. Nếu chỉ có mấy người thì không sao nhưng đằng này có những hơn một ngàn dân chúng cùng nhau phản đối biến pháp. Sao bảo Trẫm không kinh hãi đây?"

Mấy người Đỗ Văn Hạo giờ mới hiểu vì sao mấy ngày nay Hoàng thượng trốn tránh ở trong Thượng thư phòng, chuyện gì cũng không giải quyết thì ra nguyên nhân là do chuỵên vô cùng đau lòng này. Tống Thần Tông đột nhiên muốn vi hành chính là muốn tra xét chuyện này. Biến pháp chính là tâm huyết cả đời của Tống Thần Tông nếu không điều tra kỹ nguyên nhân thì không cam lòng.

Nếu Hoàng thượng đã có quyết định vi hành, ngăn cản không phải là hành động sáng suốt. Đỗ Văn Hạo suy nghĩ một lát rồi nói: "Hoàng thượng, gia tỷ của thần võ công cao cường, lại thường xuyên qua lại giang hồ, quen thuộc ứng phó mọi việc. Nếu Hoàng thượng không ngại có thể cho gia tỷ đi cùng, có thể chiếu cố lẫn nhau".

"Cũng được, nàng ta là người ngoài, không sợ việc tiết lộ tin tức. Tốt, ngươi cứ mang theo gia tỷ" Tống Thần Tông quay người lại, sắc mặt âm trầm, nhìn qua ba người một lượt: "Không ai được phép tiết lộ điều này, ngay cả tổ tông mình cũng không được. Tóm lại lần vi hành này mặc trang phục thường dân, ai dám tiết lộ tin tức, hãy mang đầu tới gặp Trẫm".

Ba người vội vàng khom người thi lễ.

"Hoàng thượng, bọn nô tài dùng thân phận gì đi ra ngoài bây giờ ạ?" Ninh công công hỏi.

Tống Thần Tông hỏi ngược lại: "Theo ý ngươi thì thế nào?"

"Hoàng thượng, nếu như lần này chúng ta hoá trang thành thương nhân, ví dụ như hoá trang thành thương nhân buôn bán dược liệu, vậy thì Đỗ đại nhân đi cùng chúng ta chắc hẳn không có vấn đề gì".

Sau khi nghe xong Tống Thần Tông cảm thấy cũng hợp lý. Việc này ban đầu do một cung nữ buột miệng nói ra cũng đã được quyết định.

Đêm đó Đỗ Văn Hạo về nhà.

Trăng tròn, ánh trăng sáng, hoa toả hương thơm ngát, gió thổi nhè nhẹ. Sau khi ăn tối xong Đỗ Văn Hạo hẹn Lâm Thanh Đại đi ra vườn trúc ở hậu viện.

Hai người tìm một chỗ bí mật âu yếm với nhau một lúc rồi mới bắt đầu nói chuyện.

Từ khi có tình cảm của Đỗ Văn Hạo sưởi ấm, sắc mặt của Lâm Thanh Đại ngày càng tốt hơn, khuôn mặt nhỏ trắng hồng, hai hàng lông mày đen dưới đôi mắt tròn, to, đen nhánh, ánh mắt sáng ngời làm người khác không nhịn được, chỉ muốn hôn nàng.

Đỗ Văn Hạo vừa ôm vòng eo nhỏ nhắn của Lâm Thanh Đại, vừa cầm bàn tay nàng, gió thổi nhẹ lá trúc xào xạc. Ánh trăng ló ra từ trong mây, ánh sáng loé lên chiếu vào mặt hai người.

"Thanh Đại tỷ, ta thấy tỷ càng ngày càng xinh đẹp".

"Thật không?" Lâm Thanh Đại nũng nịu quay đầu nhìn Đỗ Văn Hạo, nàng nhân cơ hội khẽ hôn lên má hắn.

"Ta nói thật" Đỗ Văn Hạo cười hì hì trả lời.

Lâm Thanh Đại cười khúc khích. Nàng không né tránh để Đỗ Văn Hạo tự do hành động trên người nàng.

"Thôi được rồi. Ngươi tìm ta có chuyện quan trọng. Mau nói đi không lát nữa Vũ Cầm muội lại tìm ngươi" Lâm Thanh Đại không nhẫn nhịn được khi đôi bàn tay Đỗ Văn Hạo đặt trên người nàng. Nàng lo lắng bản thân không nhịn được lại để chuỵên đó xảy ra ở ngay vườn trúc này. Nghĩ tới chuyện đó nàng đỏ mặt xấu hổ.

Đỗ Văn Hạo đem chuyện Hoàng Thượng muốn đi vi hành kể cho Lâm Thanh Đại nghe và nói Hoàng Thượng đã đồng ý để nàng đi cùng bọn họ. Lâm Thanh Đại suy nghĩ một lát rồi nói: "Ta thì không muốn có bất kỳ liên quan nào tới trong cung, nhưng vì ngươi phải đi nên ta cũng sẽ đi".

"Ta cũng vậy những nghĩ tới việc chúng ta có nhiều cơ hội bên nhau hơn ta lại muốn tỷ đi cùng. Như vậy chúng ta…" Đỗ Văn Hạo không nhịn được hắn lại hôn Lâm Thanh Đại.

Lâm Thanh Đại cười nhỏ nhẹ nói: "Ta đang trong thời kỳ thủ tiết, chúng ta không thể làm bất kỳ chuyện gì".

Đỗ Văn Hạo đương nhiên hiểu đạo lý này, hắn gật đầu nói: "Chuyện này ta hiểu rõ. Như vậy đã quyết định rồi. Ta đi nói mấy câu với Vũ Cầm, tỷ đi chuẩn bị đi. Sáng sớm mai lên đường. Chuyện này phải giữ bí mật, không thể tiết lộ cho bất kỳ ai, kể cả mấy người Vũ Cầm cũng không được biết".

"Ừ, ta hiểu".

Sáng sớm ngày hôm sau, trời vẫn còn mờ mờ, trên bầu trời vẫn còn mấy ngôi sao mai. Cổng thành đã mở ra, một chiếc xe ngựa đi ra khỏi thành, trên xe có bốn nam, hai nữ ăn vận như thương nhân.

Đây là lần đầu tiên Đỗ Văn Hạo nhìn thấy Vương An Thạch. Đó là một lão nhân cao gầy, dáng vẻ yếu ớt, chòm râu bạc, đôi mắt to có thần, ông ta không nói nhiều. Đỗ Văn Hạo cau mày thầm nghĩ chẳng lẽ ông lão khô gầy này chính là học giả nổi tiếng Vương An Thạch trong lịch sử?

Sắc mặt Vương An Thạch có vẻ cao ngạo làm người khác có cảm giác xa cách vì thế Đỗ Văn Hạo cũng không nói chuyện nhiều với ông ta.

Tống Thần Tông nhìn Vương An Thạch ngồi đối diện nói: "Lần vi hành này Trẫm chỉ muốn xem dân chúng rốt cuộc nghĩ gì về biến pháp. Chỉ e lần này sẽ làm khanh cực khổ".

"Hoàng thượng để tâm tới chúng dân chính là cái phúc của bách tính thiên hạ, cũng là cái phúc của vi thần, làm gì có khổ cực gì. Vi thần cũng muốn đi theo bệ hạ để xem xét cuộc sống của dân chúng".

Đỗ Văn Hạo cùng Lâm Thanh Đại ngồi cùng một bên với Vương An Thạch, Dụ Cáp ngồi bên cạnh Tống Thần Tông, Ninh công công ngồi bên ngoài cùng người đánh xe. Hai mắt Lâm Thanh Đại khép hờ, không nói lời nào, sắc mặt nghiêm túc. Ngược lại Dụ Cáp Nhi vén dèm xe lên, dáng vẻ phấn chấn: "Hoàng thượng, lần này chúng ta ra ngoài sẽ đi đâu trước?"

Tống Thần Tông sa sầm mặt: "Ngươi có ý gì?'

Trước lúc xuất phát đã nói rồi Tống Thần Tông giả trang thành ông chủ, Đại lão gia, đứng hàng thứ năm nên gọi là Ngũ gia. Ninh công công giả trang thành quản gia. Đỗ Văn Hạo cùng Vương An Thạch giả trang thành chưởng quỹ dược liệu, Dụ Cáp Nhi giả trang thành nha hoàn vì thế Dụ Cáp Nhi vừa lỡ lời liền lè lưỡi nói: "Lão gia! Lão gia, trước tiên chúng ta đi đâu?"

Lúc này đột nhiên chiếc xe xóc nảy lên, Dụ Cáp Nhi kêu lên một tiếng "ôi chao" nàng không cẩn thận ngã ngồi vào lòng Tống Thần Tông. Ninh công công vén màn xe, bối rối nói: "Đánh xe không chú ý nên bánh xe thụt xuống một chỗ trũng".

Dụ Cáp Nhi xấu hổ, nàng bối rối sờ mông mình.

Tống Thần Tông thấy Dụ Cáp Nhi cau mày lại liền cười hỏi: "Ngã đau không?'

"Có, đau quá! Ngũ gia, người có sao không?" Dụ Cáp Nhi ân cần hỏi.

Tống Thần Tông lắc đầu.

Lâm Thanh Đại xuống xe, nàng thấy bánh xe tụt xuống một chỗ trũng. Ninh công công đang ngồi xổm cố sức đẩy bánh xe lên nhưng xe chỉ lắc lư hai cái rồi đứng yên không lên khỏi hố được. Vương An Thạch nhô đầu ra khỏi xe nói: "Vậy để chúng ta xuống đẩy".

Lâm Thanh Đại khoát tay nói: "Không cần, để tiểu nữ thử xem sao" Nói xong nàng đi ra sau xe, hai tay áp vào càng xe, nàng dùng sức đẩy mạnh. Mấy tiếng kẽo kẹt vang lên, rốt cuộc cái xe cũng lên khỏi chỗ trũng.

Tống Thần Tông nhìn thấy cũng buột miệng khen: "Hảo công phu".

Đỗ Văn Hạo vô cùng đắc ý như thể những lời khen đó là dành cho hắn.

Khuôn mặt xinh xắn của Lâm Thanh Đại đỏ lên, nàng tìm một hòn đá ở ven đường lấp chỗ trũng rồi cùng Ninh công công lên xe, tiếp tục lên đường.

Tống Thần Tông nói với Dụ Cáp Nhi: "Nha đầu, theo như ngươi vừa nói chúng ta nên đi đâu trước?"

Dụ Cáp Nhi lắc đầu nói: "Đây là chuyện đại sự, nô tỳ chỉ là một nha đầu. Lão gia hãy quyết định hộ mọi người".

Tống Thần Tông nhìn Vương An Thạch mỉm cười hỏi: "Ý của Vương khanh thế nào?'

Vương An Thạch nói: "Ngũ Gia, theo ý thuộc hạ không bằng chúng ta tới huyện Đông Minh".

Tống Thần Tông chăm chú nhìn Vưong An Thạch rồi chậm rãi gật đầu: "Chủ ý này hay. Huyện Đông Minh có hơn một ngàn người làm loạn trước cửa nhà ngươi. Chúng ta nên tới huyện Đông Minh xem rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra. Từ đây tới huyện Đông Minh mất mấy ngày đường?"

Vương An Thạch lắc đầu.

"Theo lộ trình khoảng ba ngày sẽ tới huyện Đông Minh" Lâm Thanh Đại nói.

"Cô nương đã tới huyện Đông Minh?" Vương An Thạch hỏi.

Lâm Thanh Đại nói: "Huyện Đông Minh có sản vật Hoàng Gừng tiểu nữ đã tới đó mấy lần, Hoàng Mỹ ở đó làm thuốc cũng rất tốt".

Vương An Thạch ồ lên một tiếng.

Vừa đi vừa nói chuyện, tới lúc hoàng hôn, xe ngựa chạy tới một trấn có tên là Vãn Hà.

Trước kia Ninh công công làm một tiểu thái giám cũng thường xuất cung làm việc vặt nên cũng thạo chân chạy việc, lại được Dụ Cáp Nhi giúp đỡ cũng đỡ bề bộn. Lúc này dáng vẻ Dụ Cáp Nhi như một chú chim nhỏ xổ lồng. Trên đường đi những câu nói của nàng chọc mọi người cười đùa, quên đi nỗi mệt nhọc trên đường. Chỉ có mỗi Vương An Thạch hai mắt nhắm lại, ra dáng một ông già cao tuổi, bĩu môi giống như ai đó thiếu bạc không trả ông ta.

Xe ngựa dừng lại trước cửa một khách điếm có tên là "Tiên khách lai". Xem ra đây là một thôn trấn không lớn lắm. Bên trong khách điếm chỉ có một chưởng quỹ, phu nhân chưởng quỹ và ba tiểu nhị. Trong điếm được quét dọn sạch sẽ, chỉ có hai bàn có khách ăn cơm. Tiểu nhị đứng ở cửa thấy có xe dừng lại trước cửa vội vàng tiến tới đón khách.

"Khách quan chỉ nghỉ ngơi một lát hay ở trọ?" Tiểu nhị cười hì hì, cung kính hỏi.

"Trước tiên xem qua rồi hãy nói" Ninh công công để bàn đạp xuống rồi dìu Tống Thần Tông xuống xe nói: "Ngũ gia, người xem khách điếm này thế nào?"

"Khách quan, khách điếm "Tiên khách lai" của chúng ta là khách điếm tốt nhất trong trấn. Năm trước phòng trong khách điếm đã được sửa lại. Phòng trọ sạch sẽ. Hơn nữa giá cả phòng trọ cũng rất hợp lý" Tiểu nhị không đợi Tống Thần Tông trả lời đã vội giới thiệu.

Tống Thần Tông phất tay nói với Ninh công công: "Ngươi đi xem rồi ở lại. Ta cũng mệt rồi".

Ninh công công liếc nhìn vào trong khách điếm rồi nói: "Vậy ở trong này".

Tiểu nhị nghe vậy vội khom người nói: Được" sau đó hắn dặn dò một tiểu nhị khác mang xe ngựa ra hậu viện rồi khom người nghênh đón đoàn người vào trong.

Đỗ Văn Hạo đi tới bên người Lâm Thanh Đại hỏi khẽ: "Mệt mỏi hả? Ta thấy sắc mặt tỷ không tốt lắm".

"Không sao. Chỉ cần quan tâm chu đáo tới Ngũ gia là tốt rồi".

Vào trong khách điếm, tiểu nhị tìm một cái bàn kê gần cửa sổ bảo mấy người ngồi xuống. Dụ Cáp Nhi đi tới quầy, ngón tay khẽ gõ xuống mặt quầy, mắt nhìn thức ăn treo trên tường nói: "Có nhiều món ăn ngon vậy sao?'

Chưởng quỹ là một nam nhân lùn tịt khoảng hơn bốn mươi tuổi, mắt ti hí, ở khoé miệng có một nốt ruồi to, trên nốt ruồi có một sợi râu trắng, dài, ông ta cười lộ cả răng nói: "Cô nương thích ăn gì cứ việc căn dặn. Đầu bếp khách sạn chúng tôi được mời từ kinh thành tới, tay nghề khỏi chê".

Dụ Cáp Nhi vỗ vỗ tay nói: "Vậy là tốt rồi, ta rất đói bụng" Nói xong nàng xoay người đi tới trước mặt mấy người Tống Thần Tông, nhìn thấy tiểu nhị đang dâng trà, nàng cầm chén trà chăm chú nhìn rồi nàng chỉ vào vết cáu bẩn trong chén nói: "Tiểu nhị, các ngươi dùng chén này mời lão gia nhà ta uống trà sao?'

Tiểu nhị liếc xéo nhìn Dụ Cáp Nhi, buông ra một câu khinh thường: "Đi ra ngoài mà ngươi vẫn nghĩ như đang ở nhà sao?"

Dụ Cáp Nhi nghe vậy giận dữ, "choang' một tiếng nàng cầm cái chén trên mặt bàn giận dữ đập vỡ làm cho tiểu nhị đó giật nảy mình. Dụ Cáp Nhi giận tái mặt quát to: "Những điều ngươi nói không được, ở nhà thì dựa vào phụ mẫu, ra ngoài dựa vào bằng hữu. Chúng ta là khách hàng. Ngươi chỉ là một tiểu nhị nhận tiền công của chưởng quỹ thế mà ngươi lại làm hỏng công việc làm ăn của chưởng quỹ. Như thế này thì sao còn mong có khách quen?"

"Ngươi, ta làm hỏng công việc làm ăn của chưởng quỹ lúc nào?" Tiểu nhị không nhịn được bắt đầu lớn tiếng cùng Dụ Cáp Nhi. Những khách ở bàn xung quanh cũng bắt đầu quay nhìn bàn bên này.

Dụ Cáp Nhi quay đầu nhìn chưởng quỹ nói: "Chưởng quỹ, nếu các ngươi đổi mới hoàn toàn khách điếm này thì mới có thể làm ăn lâu dài được. Tại sao các ngươi không chú ý tới các chi tiết nhỏ nhặt như này? Vẫn tiếp tục làm ăn thế này trong một thời gian dài nữa, còn ai muốn tới khách điếm của các ngươi không?"

Ninh công công từ trên lầu nhìn xuống khách phòng nghe thấy tiếng Dụ Cáp Nhi vội vàng đi xuống xem chuyện gì đang xảy ra.

"Ta thấy Dụ Cáp Nhi nói đúng đó. Chén uống trà các ngươi cũng không rửa sạch sẽ vậy sao có thể làm chúng ta yên tâm về thức ăn của mình. Nếu không…".

Chưởng quỹ thấy sáu người này đều là những người có tiền, ông ta nào có thể dễ dàng để khách hàng như vậy bỏ đi mất vì vậy ông ta vội ra khỏi quầy đi tới trước bàn giảng hoà: "Các vị khách quan, thật ngại quá. Tiểu nhị này là do chúng tôi mới nhận vào làm. Có chỗ mạo phạm các vị khách quan, mong các khách quan tha thứ, để ta đổi lại chén trà khác cho các vị. Xin chớ tức giận".

"Chính vậy, có hoà khí mới phát tài được, tiểu nhị ngươi hãy học một chút đi" Dụ Cáp Nhi đắc ý nhìn vẻ mặt hằm hằm mà không dám nói của tiểu nhị rồi ngồi xuống bên cạnh Lâm Thanh Đại.

Chưởng quỹ tức giận trừng mắt nhìn tiểu nhị rồi tự mình bưng khay trà đi đổi.

Tống Thần Tông chỉ vào Dụ Cáp Nhi cười nói: "Hãy nhìn cái miệng ngươi kìa, thôi hãy bỏ qua cho người ta".

"Từ xưa tới nay nữ nhân đã nhiều lời" Vương An Thạch liếc nhìn Dụ Cáp Nhi, khinh thường nói.

Dụ Cáp Nhi trừng mắt nhìn: "Vương chưởng quỹ, ngài đừng nói vậy, lệnh từ cũng là nữ nhân đó".

Vương An Thạch phẫn nộ nói: "Ngươi chỉ là một nha hoàn. Sao ngươi lại dám nói chuyện với ta như vậy?'

Tống Thần Tông mỉm cười nhìn hai người, một ông già và đứa trẻ con cãi nhau cũng khá thú vị.

Trong lúc đang nói chuyện, chưởng quầy mang bình trà mới tới, ông ta khom người cung kính nói với Tống Thần Tông: "Lão gia, các ngài dùng gì?" Ninh công công ngồi bên cạnh vội vàng nói: "Có món ăn và rượu ngon mang lên cho chúng ta nhưng vấn đề chính là phải sạch sẽ".

"Đó là…các vị khách quan yên tâm sẽ không xảy ra chuyện thất lẽ như vừa rồi nữa" Nói xong chưởng quỹ mỉm cười lui xuống.

Mấy người nói chuyện, chậm rãi uống trà. Một lát sau thức ăn được mang ra. Sáu món ăn nóng. Tuy không thể nói tay nghề nấu ăn có thể so sánh với đầu bếp trong cung nhưng do mấy người đều đói bụng nên ăn cũng không cảm thấy gì. Sau khi ăn xong mọi người lên phòng trên lầu nghỉ ngơi.

Lâm Thanh Đại phụ trách bảo vệ an toàn cho Tống Thần Tông nên phòng của nàng đối diện với phòng của Tống Thần Tông, phòng Đỗ Văn Hạo và Ninh công công, phòng của Vương An Thạch lần lượt ở bên trái và bên phải phòng của Tống Thần Tông. Nha hoàn của Tống Thần Tông, Dụ Cáp Nhi thì ở phòng xép của phòng Tống Thần Tông.

Sáng sớm hôm sau Đỗ Văn Hạo vừa tỉnh giấc đã nghe tiếng nữ nhân chửi mắng: "Ai da. Các ngươi thực sự thiếu đạo đức, có bản lãnh các ngươi cứ ra đây cho ta. Người sáng mắt thì không làm gì khuất tất. Các ngươi là cái chuyện hạ lưu này không sợ thiên lôi đánh chết hả?'

Đỗ Văn Hạo tròn mắt nhìn, hắn không thấy Ninh công công trong phòng vì vậy hắn vội vàng mặc quần áo đi ra cửa, hắn nghe thấy âm thanh đó vang lên ở hậu viện vì vậy hắn đi xuống lầu xem chuyện gì đang xảy ra.

Đỗ Văn Hạo đi ra hậu viện, hắn nhận ra Ninh công công và Dụ Cáp Nhi đang ở đó, tiếng chửi mắng là của Dụ Cáp Nhi.

"Đã xảy ra chuyện gì vậy?" Đỗ Văn Hạo lên tiếng hỏi.

Ninh công công chỉ vào cái xe ngựa. Đỗ Văn Hạo lúc này mới nhận ra bánh xe ngựa đã bị người ta tháo ra. Trục bánh xe được đỡ bằng mấy hòn đá to.

Tiếng chửi mắng của Dụ Cáp Nhi lập tức thu hút sự tò mò của khách trọ. Tất cả mọi người ra xem, đứng ở đó xì xào bàn tán.

Chưởng quỹ cũng vội chạy tới nhìn thấy cảnh đó ông ta kinh hãi bước tới nói: "Tại sao có thể như thế? Buối tối cánh cửa hậu viện của chúng ta đều đóng chặt, không một ai có thể tới đây".

Dụ Cáp Nhi cười lạnh nói: "Ý của ngươi là do chúng ta tự phá bỏ hả?'

"Chúng ta đóng kín cửa. Không phải mấy người thì chẳng lẽ…".

Dụ Cáp Nhi nổi giận, túm cổ áo ông ta.

Nghe tiếng huyên náo, phu nhân của chưởng quỹ chạy tới cười nói: "Cô nương không nên nóng vội. Ta sẽ đi tìm cho cô nương. Nếu không tìm được chúng ta sẽ đền bù cho mấy người cái xe khác".

"Hừ. Các ngươi tìm ở đâu? Chúng ta đang cần đi vội, các ngươi lại tháo bánh xe của chúng ta. Các ngươi có ý định gì vậy?'

"Không phải. Nhất định không phải chúng ta làm" Chưởng quỹ giải thích.

Đỗ Văn Hạo đi tới bên Dụ Cáp Nhi nói: "Trước tiên ngươi hãy buông chưởng quỹ ra, không nên như vậy".

Dụ Cáp Nhi thấy Đỗ Văn Hạo nói vậy nàng mới bỏ tay ra rồi nhìn những người vây xung quanh xem nói: "Nếu người ngoài không vào trong này được, khẳng định là người của khách điếm làm".

“Nói như vậy cũng không được. Đã là khách điếm đương nhiên phải có người ra vào tự do, không nhất định do người khách sạn làm” Một ông già bên cạnh có vẻ không hài lòng lên tiếng phản đối

Người đó nói: ‘Được nếu nói vậy thì lấy bánh xe của mấy người để làm gì? Nếu nói ăn trộm, trong khách điếm này có nhiều thứ đáng giá hơn rất nhiều so với cái bánh xe đó. Vậy ăn trộm cái bánh xe để làm gì?’

“Ta nghĩ những lời này cũng đúng. Ta cho rằng đây chỉ là ý định gây phiền phức”.

Dụ Cáp Nhi ngồi trên xe ngựa, hai chân vung vẩy, hai tay khoanh trước ngực nhìn phu thê chưởng quỹ nói: “Hãy mau đi tìm bánh xe ngựa cho chúng ta. Các ngươi phải tìm thấy nếu không phải bồi thường cho chúng ta”.

Tên tiểu nhị đã cãi nhau với Dụ Cáp Nhi hôm qua lách quan đám đông, tức giận chỉ Dụ Cáp Nhi nói: “Ta xin hỏi vị cô nương này dựa vào cái gì mà bắt chúng ta phải bồi thường hả?”

Dụ Cáp Nhi nhảy xuống xe ngựa nàng đi tới mặt đối mặt với tên tiểu nhị, giống như hai con gà chọi đang đối đầu: “Tại sao ta lại quên mất nhỉ? Ta thấy ngươi chủ tâm trả thù nên tháo bánh xe ngựa của chúng ta dấu đi”.

"Ngươi! Ngươi ngậm máu phun người!".

“Phun người? Phun người hay không thì bản cô nương cũng đánh ngươi” Dụ Cáp Nhi vừa nói vừa vén tay áo lên.

Tên tiểu nhị cười khẩy nói: “Ngươi đánh ta hả? Được tới đây. Một xú nha đầu như ngươi cũng dám đánh ta. Ta đứng đây cho ngươi đánh. Ôi chao! Ngươi đánh thật hả?’

Sau khi Dụ Cáp Nhi cho tên tiểu nhị đó một cái bạt tai, nàng lại vung tay muốn đánh nữa.

Tên tiểu nhị ôm mặt, lạnh lùng nói: “Lão tử ta không thể không giáo huấn cho ngươi một trận” Nói xong hắn vung tay đánh tới bộ ngực cao vút của Dụ Cáp Nhi.

“Muốn chết!” Dụ Cáp Nhi quát lên, thân hình mảnh mai của nàng né tránh một quyền của hắn, nàng tung chân đá một cước vào bụng tên tiểu nhị.

Tên tiểu nhị hét lên một tiếng “ôi chao” thảm thiết rồi hắn ôm bụng quỳ rạp xuống, mặt mũi trắng bệch hắn sợ hãi nhìn Dụ Cáp Nhi.

Ánh mắt Đỗ Văn Hạo đột nhiên sáng lên khi hắn nhìn tên tiểu nhị đang quỳ gối.

Dụ Cáp Nhi dương dương tự đắc vung nắm tay hỏi: “Thế nào? Thử lại chứ?”

Tên tiểu nhị cuống quít lắc đầu hắn đứng lên xoay người định bỏ đi thì Đỗ Văn Hạo kêu lên: “Đứng lại”.

Tiểu nhị đứng lại, ôm bụng nhìn Đỗ Văn Hạo.

Đỗ Văn Hạo đi một vòng quanh tiểu nhị rồi cười nhạt nói: "Không sai ngươi chính là người trộm bánh xe".

"Các ngươi! Các ngươi đừng ỷ thế hiếp người!" Tiểu nhị lớn tiếng nói.

Đỗ Văn Hạo cười nhạt, hắn chỉ vào vai tiểu nhị nói: "Tại sao trên vai của ngươi lại dính mỡ? Có phải mỡ dính lúc khiêng trục bánh xe không?"

Tên tiểu nhị nghiêng mặt nhìn quả nhiên hắn thấy trên vai có dính vết mỡ, hắn tái mặt nói: “Ngươi nói cái gì vậy? Đây là mỡ trong nhà bếp dính vào ta”.

“Mỡ nhà bếp sao lại dính vào vai ngươi? Hơn nữa dây là loại mỡ khác, không phải mỡ nấu ăn mà là mỡ bôi trơn trục xe, có mùi rỉ sắt”.

Tên tiểu nhị không kiềm chế được hít mũi mấy cái, mặt hắn càng tái, hắn nói: “Vậy thì đã sao? Có thể là ta đã dính mỡ trong lúc giúp khách tháo hàng trên xe ngựa xuống”.

“Ha, ha” Đỗ Văn hạo quay đầu nhìn chưởng quỹ nói: “Tiểu nhị của quý điếm không chỉ có thói quen giúp khách tháo dỡ hàng hóa mà còn cả thói quen tháo bánh xe, đúng không?’

“Cái này”.

Phu nhân chưởng quỹ đứng bên cạnh đã nhận ra sự bất thường, bà ta cúi đầu nhặt một khúc gỗ, tức giận đánh vào lưng tiểu nhị: “Ngươi không ra hồn gì cả. Rốt cuộc có phải ngươi làm hay không? Ngươi còn không lấy bánh xe ra lắp vào xe ngựa cho khách quan”.

"Chị dâu! Không phải đệ, thật sự không phải đệ" hai tay tiểu nhị vung loạn xạ, vừa trốn tránh vừa kêu lên. Nghe qua xưng hô thì thấy tiểu nhị chính là đệ đệ của chưởng quỹ, thảo nào chuyện như vậy lại xảy ra.

Đỗ Văn Hạo nhìn chằm chằm vào tiểu nhị như hắn đang suy nghĩ điều gì rồi nói: "Hãy để ta đoán xem ngươi đem bánh xe để ở đâu. Chắc chắn là ngươi dấu dưới đống cỏ khô trong chuồng ngựa, đúng không? Hơn nữa ngươi mới tháo ra lúc sáng sớm".

Tiểu nhị hoảng sợ nhìn Đỗ Văn Hạo giống như hắn nhìn thấy quỷ vậy.

"Không cần phải ngạc nhiên" Đỗ Văn Hạo cười nhạt nói: "Chính hành động của ngươi đã nói cho ta biết"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.