Hắc Ám Văn Minh

Chương 17: Kết thúc tốt đẹp




- Yên tâm đi! Có thần phù truyền tống không gian trong tay, chỉ cần không phải là cao thủ cấp Hoàng ra tay, vấn đề an toàn ngươi chớ lo lắng.

Lý Chấn Uy cười cười nói.

- Cho dù như vậy, vẫn là cẩn thận chút thì hơn. Một khi cao thủ cấp Hoàng ra tay, muốn chạy trốn thì càng không thể. Sau này chúng ta còn nhiều thời gian, không cần thiết cùng những người này trong giành trong chốc lát.

Ánh mắt Lý Lân hơi lạnh lẽo nhìn hướng Thần Lang giáo. Bản thân mình kiêu ngạo dẫn phủ Binh rời đi như vậy, vì hấp dẫn chút người có thực lực chú ý, cố hết sức cam đoan an toàn của đám người ở lại Lý Chấn Uy. Đồng thời Lý Lân cũng muốn nhân cơ hội tìm ra thế lực đối nghịch, đợi tương lai nắm được Hắc Thủy vương thành trong tay, là lúc tính toán tất cả.

Lý Chấn Uy gật gật đầu, nhưng trong lòng có chút xem thường, có Cửu phẩm Vương tọa tọa trấn, Hán Vương phủ thoạt nhìn vững như Thái Sơn. Về phần khả năng cao thủ cấp Hoàng ra tay, Lý Chấn Uy cho rằng sẽ không quá lớn. Dù sao Hắc Thủy vương thành đã mấy trăm năm không có cao thủ cấp Hoàng ra mặt xuất thủ.

- Điện hạ, kính xin cẩn thận hết thảy, việc này chỉ sợ sẽ không an toàn như vậy.

Ngụy Duyên trầm giọng nói.

- Bản vương đã sớm liệu đến những chuyện này, nếu làm như vậy, còn có nắm chắc giải quyết những tai họa ngầm này. Ta nghĩ Đế Thí Thiên cũng sẽ cực kỳ vui sướng khi ta mang cho hắn phần đại lễ này.

Khóe miệng Lý Lân cười cười, những người này không đi còn tốt, một khi nhóm người theo mình vào Hắc Thủy Tùng Lâm, kia thuần túy là tặng Đế Thí Thiên một túi không gian.

- Chỉ vì nhân loại, ngươi thật sự là âm hiểm!

Ngao Kim nói, trong giọng nói nhiều hơn một tia khinh bỉ.

Lý Lân cười cười, hoàn toàn không đem lời của hắn để ở trong lòng. Hắn và Đế Thí Thiên vốn là một thể, Đế Thí Thiên nắm giữ Hắc Thủy Tùng Lâm tương đương với Lý Lân nắm giữ Hắc Thủy Tùng Lâm. Bởi vậy, khi hắn ở nơi này hoàn toàn không tồn tại ngăn cách giữa nhân loại và bộ tộc linh thú. Về phần mượn lực lượng Hắc Thủy Tùng Lâm tiêu diệt địch nhân, Lý Lân đương nhiên là cực kỳ vui.

Đoàn người ra khỏi Hắc Thủy vương thành, hướng về phía Hắc Thủy Tùng Lâm. Lý Lân cũng không có đi vào trạm kiểm soát của bốn thế lực lớn, mà trực tiếp tiến vào lãnh địa của Cuồng Bạo Tê Ngưu Vương. Hiện tại không nói hắn đã không kiêng kỵ Cuồng Bạo Tê Vương cấp bốn, chỉ cần hắn giữ Thánh Long Vương lệnh trong tay cũng đủ để làm cho đoạn đường này thông suốt.

Cùng lúc đó, Hắc Thủy vương thành cũng bởi vì hành động của Lý Lân mà xuất hiện dị động. Thần Lang giáo trước tiên, tập trung một đội ngũ khoảng trăm người, những người này đều trên Tiên Thiên, đầu lĩnh còn là một cao thủ Bát phẩm Vương tọa siêu cấp. Nhiệm vụ của bọn họ chính là tiến vào Hắc Thủy Tùng Lâm, xóa bỏ đoàn người của Lý Lân. Ban đầu Dư Thương Hải chỉ muốn phái mười mấy cao thủ Tiên Thiên là đủ rồi, nhưng dưới sự kiên trì của Long Uy, không thể không xuất động nhân số gia tăng gấp mười. Đội nhân mã này gần như chiếm một nửa lượng cao thủ Tiên Thiên của Thần Lang giáo. Đương nhiên trong những người này chủ yếu là tu vi sơ cấp Vương Tọa, chiến lực đỉnh chỉ khoảng hai ba người. Nhưng theo Dư Thương Hải nghĩ, đây tuyệt đối là giết gà dùng dao mổ trâu.

Đồng thời có hành động là Đại Diễn tông, nói đến thế lực thù nghịch với Đại Đường, Đại Diễn tông tuyệt đối là đứng đầu ngọn sóng. Bởi vì thực lực Đại Đường là tách ra từ Đại Diễn tông, khiến cho uy vọng của Đại Diễn tông bị đả kích. Chỉ là khiếp sợ thực lực Đại Đường cường đại, Đại Diễn tông một ngụm nuốt không nổi, chỉ có thể uất ức nhịn xuống, ngay cả Hán Vương phủ ngoài Đại Đường, Đại Diễn tông cũng không có cách nào lên mặt. Nhưng mà thế lực Đại Diễn tông không bằng Thần Lang giáo, người phái ra cũng không có nhiều như vậy, chỉ khoảng hai mươi người, đứng đầu là một Thất phẩm Vương Tọa, còn lại cũng đều là trên Tiên Thiên. Vì đảm bảo kết quả, Đại Diễn tông thậm chí còn tìm đến Phượng Hoàng cốc. Ban đầu Phượng Hoàng cốc cũng không muốn dính vào, nhưng sau khi nghe nói Thần Lang giáo phái ra đại đội tiến vào Hắc Thủy Tùng Lâm, tâm tư Phượng Vô Lương liền chuyển, cuối cùng vẫn là quyết định góp một chân, để có chỗ tốt gì cũng được chia một chén canh. Bởi vậy Phượng Hoàng cốc cũng là phái ra một Bát phẩm Vương Tọa cùng hai mươi cao thủ Tiên Thiên, cùng hợp nhất một chỗ với cao thủ Đại Diễn tông, cùng xuất phát đi Hắc Thủy Tùng Lâm. Nhân số hai đại tông phái tuy rằng không nhiều bằng Thần Lang giáo, nhưng cấp bậc cao thủ rõ ràng mười phần, như vậy cũng biểu hiện hai thế lực kiêng kỵ lẫn nhau.

Động tĩnh của ba thế lực lớn sau khi truyền ra lại càng dẫn tới dị động lớn hơn, đồng thời cũng không biết từ đâu truyền ra, trong tay Tam hoàng tử Đại Đường, Lý Lân có mang trọng bảo, ngay cả tam đại thế lực đều mơ ước không thôi. Mặc dù những lời đồn này là không có căn cứ, nhưng mà liên tưởng đến hành động của tam đại thế lực, một ít thế lực bất minh cũng trộn người vào. Cho dù không lấy được chỗ tốt, cũng có thể nghe ngóng thêm tin tức cũng hay.

Bá Vương Môn xuất động một Cửu phẩm Vương Tọa ẩn thân vào rừng rậm, những thế lực khác ít nhiều cũng phái cao thủ tra xét, thậm chí một đám tán tu cũng mang theo tâm tư đào bảo cuồng nhiệt, nhảy vào Hắc Thủy Tùng Lâm. Trong lúc nhất thời, thanh danh Tam hoàng tử Lý Lân ai ai cũng biết.

Trong Hán Vương phủ, sắc mặt Lý Chấn Uy có chút ngưng trọng. Hân Hân cô nương lẳng lặng đến phía sau hắn, nhẹ nhàng vì hắn bóp vai.

- Không cần phải lo lắng. Hán Vương không phải tướng đoản mệnh, cho dù những người này cùng lên cũng sẽ gặp nạn.

Hân Hân cô nương mềm giọng khuyên giải, an ủi làm cho chân mày nhíu chặt của Lý Chấn Uy chậm rãi buông lỏng.

- Căn cứ tin tức bản vương lấy được, lần này xông về phía Lý Lân có khoảng hơn một trăm năm mươi cao thủ Tiên Thiên, hơn nữa còn mấy cao thủ không biết cùng tán tu kiếm tiện nghi, nhân số lại càng không đếm hết. Cho dù tiểu tử Lý Lân đã sớm tính kế, nhưng lực lượng này cũng vượt xa nhiều lắm. Bản vương có ý báo tin cho hắn, lại khổ cái không có phương pháp.

Vừa nghĩ tới hơn một trăm tên cao thủ Tiên Thiên tiến vào rừng ám sát Lý Lân cùng đội phủ Binh kia, Lý Chấn Uy liền cảm thấy da đầu run lên. Thực lực hai bên chênh lệch quá lớn, một khi bị những người này truy đuổi, Lý Lân hoàn toàn không có lực đánh lại.

- Không phải Hán Vương có ân cứu mạng với Thánh Long Vương của Hắc Thủy Tùng Lâm sao! Mong rằng đối phương sẽ không ngồi yên không để ý. Lấy thực lực Hắc Thủy Tùng Lâm, cho dù thực lực những người này khuếch trương lớn gấp đôi, cũng khó có thể chiếm được chỗ tốt.

Hân Hân cô nương nhẹ nói.

- Hy vọng như thế đi! Tính cách tiểu tử Lý Lân này quá ương ngạnh, một chút cũng không có vững vàng như hoàng huynh. Thật không biết hắn giống ai!

Lý Chấn Uy cười khổ nói

Trong Hắc Thủy Tùng Lâm, nơi nơi ẩn giấu sát khí, cho dù là ở phạm vi hoạt động của nhân loại cũng thường xuyên có linh thú cao giai tàn sát, gặp nhân loại là giết sạch. Lần này Lý Lân tiến vào rừng, Cuồng Bạo Tê Ngưu Vương chắn ở con đường phía trước cảm ứng được hơi thở của Lý Lân đầu tiên, đối với người đã quá quen này, Cuồng Bạo Tê Ngưu Vương rất là sáng suốt biến mất tăm. Ngay cả đàn Cuồng Bạo Tê Ngưu dưới trướng cũng bị hắn lớn tiếng ràng buộc.

Cảm nhận thấy hoàn cảnh chunh quanh quá lặng lẽ, đoàn người phủ Binh cảm thấy sự tình như vậy, không chân thật. Cũng không phải lần đầu tiên bọn họ tiến vào Hắc Thủy Tùng Lâm, làm tán tu, để lấy được tài nguyên linh thạch, không để ý sinh tử, mạo hiểm tiến vào rừng là chuyện thường xảy ra. Mặc kệ là lựa chọn con đường an toàn cỡ nào, một khi gặp phải linh thú tất nhiên là một phen huyết tinh đại chiến. Lâu ngày, những người này chỉ cần tiến vào rừng thần kinh liền căng thẳng đạt tới trình độ thần hồn nát thần tính. Mà lần này tiến vào rừng đã hoàn toàn phá vỡ nhận thức của bọn họ. Cuồng Bạo Tê Ngưu thỉnh thoảng lui tới vùng Thạch Lâm phía sau, lại cẩn thận tránh né lộ tuyến của bọn hắn, lại càng không có con nào lao tới khiêu khích đội ngũ. Thậm chí còn đến nỗi, Cuồng Bạo Tê Ngưu từ Thạch Lâm phía sau nhìn thấy đội quân từ xa liền vội vã chạy.

Qua khu vực Thạch Lâm, tránh qua khu vực tán tu thường đi, Lý Lân mang theo đội ngũ đi vòa một mảnh đồi núi. Rất nhanh, một tiên hạc thật lớn hình thể khổng lồ, hơi thở cực kỳ khủng bố từ trên trời giáng xuống, rất là tùy ý đứng ở trên đường đám người Lý Lân đi tới.

Trên dưới phủ Binh đại loạn, tất cả mọi người đề phòng. Dưới sự liên hợp đàn áp của tiểu đội trưởng, trung đội trưởng, đại đội trưởng mới không có xuất hiện tình huống bùng nổ. Điều này làm cho trong lòng Lý Lân thoáng hài lòng.

- Toàn quân dừng bước, xây dựng cơ sở tạm thời!

Lý Lân trầm giọng hô lớn.

Phủ Binh khó hiểu, đối mặt với cường địch khủng bố như thế, vậy mà Lý Lân không mệnh lệnh khai chiến, lại muốn xây dựng cơ sở tạm thời. Toàn quân trên dưới ngàn ánh mắt nghi hoặc nhìn Lý Lân, thuộc hạ cũng không dám có chút lơi lỏng.

- Hạc Vương đã lâu không gặp a!

Lý Lân hướng tiên hạc khổng lồ chắp tay nói.

- Bản tọa cũng không nghĩ nhanh như vậy gặp mặt ngươi. Đồ ngươi muốn, bản tọa đã mang đến. Thánh Long Vương muốn bản tọa đón ngươi đi gặp hắn!

Trước khi lên đường, Lý Lân đã đem tin tức cùng kế hoạch, toàn bộ thông qua truyền tống trận không gian truyền đạt cho Đế Thí Thiên. Phủ Binh là lực lượng đầu tiên hắn nắm giữ trong tay, đương nhiên không thể tùy tiện hao tổn trong rừng. Nhưng nhất định phải trải qua rèn luyện, bởi vậy cần Đế Thí Thiên phối hợp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.