Hắc Ám Đại Nhân

Chương 27: GÂU GÂU GÂU




Định cái gì? A, kết hôn! Nói được một nửa lại kéo ra. Diêu Tam Tam hơi ảo não nói: “Người nào đồng ý kết hôn chứ? Người nào đồng ý kêu anh ấy đi kết hôn với người đó đi.”

Diêu Tiểu Đông và Dương Bắc Kinh ngó chừng em gái, cười cười không lên tiếng. Còn Bào Kim Đông vốn không để ý đến cô, chỉ lo đung đưa tiểu Tráng Tráng chơi. Lại không có ai coi lời này của cô là quan trọng, Diêu Tam Tam thoáng oán hận nghĩ trong lòng, được rồi, đồ thúi, chuyện gì cũng để cho anh làm chủ đúng không?

“Tháng ba tốt nhất, thời tiết không lạnh không nóng. Anh thấy cứ tìm người chọn ngày, định xuống, cũng chuẩn bị tốt.” Dương Bắc Kinh nói.

“Ừ, trong đó còn phải vội chuẩn bị chuyện vui tiểu Cải sinh con nữa, kêu cha mẹ chọn ngày trước, nắm chắc lắp đặt bố trí phòng cưới.” Diêu Tiểu Đông nói.

“Được, em trở về nói với cha mẹ.” Bào Kim Đông cười híp mắt ôm tiểu Tráng Tráng nói, “Nhóc Tráng, đến lúc đó cháu có thể lăn giường cho cậu rồi!”

“Em để cho nó lăn giường? Rửa ga giường vẽ bản đồ cho em mới không sai!” Diêu Tiểu Đông cười nói, “Em chính là để Lôi Lôi lăn giường đi, gọi Tráng Tráng lăn giường, em thật sự không thu thập được nó.”

Làm gì mà ngay cả lăn giường cũng die nda nle equ ydo nn nói xong rồi? Những người này, có phải đã bỏ sót cái gì không? Diêu Tam Tam buồn bã lại sững sờ mà nghĩ, cô còn chưa gật đầu đâu!

“Em còn chưa gật đầu đâu!” Từ khi rời khỏi nhà chị cả, Diêu Tam Tam trịnh trọng nghiêm túc nói với Bào Kim Đông.

“A, em có có ý kiến khác?”

Cô còn có thể có ý kiến gì? Diêu Tam Tam sờ mũi, dẩu môi nói: “Anh còn chưa cầu hôn mà! Ban đầu anh rể hai quỳ xuống cầu hôn đó, một mình anh đã làm chủ rồi, ở đâu ra chuyện tốt vậy?”

Bào Kim Đông thế nhưng liếc cô một cái, chỉ lo cưỡi mô tô đi, không lên tiếng.

Kết quả tối hôm đó, Bào Kim Đông theo lệ thường bưng chậu nước nóng đến rửa chân.

Thường ngày đều là hai người một chậu nước, bốn chân đá chơi rồi rửa sạch, lúc này Bào Kim Đông bưng nước tới, đầu tiên đặt chậu ở trước giường, bản thân ngồi chồm hổm xuống, cởi giày cho Diêu Tam Tam, đặt đôi chân của cô vào trong chậu, dùng đôi bàn tay cẩn thận xoa nắn rửa sạch.

Rửa xong, anh cầm khăn lông lau sạch sẽ, đặt đôi chân trên đầu gối của mình, một chân khác nửa ngồi nửa quỳ, đột nhiên nói một câu: “Tiểu Nha, anh đây cầu hôn này, gả cho anh đi!”

Nói xong, giống như không nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên của Diêu Tam Tam, cười cười vỗ vỗ chân cô, đẩy lên giường, kéo chăn đắp lên, bản thân cắm đầu cắm cổ cởi giày rửa chân.

Thậm chí cũng không hỏi cô một tiếng có đồng ý hay không!

Cái này gọi là quỳ xuống cầu hôn sao? Qua loa cho xong chuyện hay còn là ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu?

“Anh gọi cái này là quỳ xuống?” Diêu Tam Tam tố cáo.

Bào Kim Đông bình chân như vại rửa chân, lên giường, sau đó tiến tới bên tai cô, hết sức mập mờ nói: “Buổi tối mỗi ngày dường như anh đều quỳ xuống, em không chú ý sao?”

Tên trứng thúi này! Làm cho mặt Diêu Tam Tam đỏ tới mang tai, trong lòng than thở vô hạn: Người không biết xấu hổ, thiên hạ vô địch, mấu chốt là người này ở bên ngoài rất cần thể diện, không biết xấu hổ có bản lĩnh gì đều đi đối phó cô!

Hai mươi chín tết, Diêu Tam Tam liền cùng Bào Kim Đông đi nhà họ Bào đưa lễ mừng năm mới. Đưa lễ mừng năm mới vốn là con rể đưa đến nhà cha mẹ vợ, nhưng Bào Kim Đông kén rể đến nhà họ Diêu, nên trái ngược luôn.

Diêu Tam Tam theo như phong tục chuẩn bị bát sắc lễ, gà trống, cá chép, thịt heo, rượu trắng, thêm thịt bò, thịt dê cùng với trái cây mới lạ, đồ nhiều, đường gần nhưng cũng không dễ mang, cô định chất lên xe đạp, kêu Bào Kim Đông đẩy đi, bản thân đi theo phía sau đương nhiên đi bộ.

Mẹ Bào vừa nhìn thấy cô, lập tức vui vẻ ra mặt.

“Thím ba con còn cười nhạo mẹ không có con gái, đây chẳng phải con gái chúng ta đưa lễ mừng năm mới tới.” Mẹ Bào cười híp mắt kéo Diêu Tam Tam vào nhà, bỏ lại một mình Bào Kim Đông xách từng món đồ xuống.

Sau khi Kim Viễn kết hôn, quả nhiên phân nhà luôn, bây giờ vợ chồng son ở chỗ khác, nhà cũ nhà họ Bào chỉ còn lại cha Bào mẹ Bào và Kim Thành, không nhìn thấy Kim Thành ở nhà, ngược lại Lôi Lôi nghịch ngợm chơi đùa khắp sân.

“Mẹ, đây là tiền bán cá chạch bùn năm nay trong nhà, cho mẹ thu.” Diêu Tam Tam nói xong, đặt một xấp tiền thật dày trên bàn vuông nhỏ trước mặt mẹ Bào, tiếp theo đó lại móc ra một xấp nhỏ, “Đây là tiền lương của cha trông chừng khu ươm giống, con thiên vị không đưa cho cha, con cho mẹ thu.”

Cha Bào bên cạnh tự động bỏ qua d1en d4nl 3q21y d0n câu đùa giỡn “Thiên vị” kia, vội vàng cầm xấp tiền này lên đưa cho Diêu Tam Tam, trong miệng trách mắng: “Con đứa bé này, cha là cha con, con cho cha tiền lương cái gì?”

“Người trong nhà cũng trả tiền lương.” Diêu Tam Tam cười nói, “Cha, con và Kim Đông, chị hai, cũng lĩnh tiền lương trong nhà, nhất mã quy nhất mã. Một điểm này, cha không bằng cha nhà con rồi, cha nhà con còn lo sợ con đưa thiếu. Đưa tiền lương cho cha, cha còn không muốn thu, vậy cứ để cho mẹ cầm đi.”

Diêu Tam Tam nói cha nhà con, đương nhiên là chỉ Diêu Liên Phát. Diêu Liên Phát bây giờ ăn uống chi tiêu không phải lo, ông muốn tiền làm cái gì?

“Cha con? Con nói bây giờ ông ấy muốn tiền làm gì?” Cha Bào cũng hỏi một câu như vậy.

“Cha con nói giữ lại cho cháu trong nhà, cháu ngoại làm tiền mừng tuổi.” Diêu Tam Tam nói xong bật cười, “Bây giờ đang suy nghĩ lễ mừng năm mới cho tiểu Tráng Tráng bao nhiêu tiền mừng tuổi!”

“Cha không muốn. Buổi tối cha tới khu ươm giống của các con đi dạo, xem đất nhà mình, cha còn cần tiền?” Cha Bào lắc đầu, “Lời này nói như thế nào.”

“Không cần cũng phải lấy, cha tuổi đã lớn giúp chúng con chăm sóc, vốn băn khoăn. Chúng con cũng lĩnh tiền lương từ trong nhà, chỉ không cho một mình cha? Nếu không, sang năm con cũng không dám làm phiền cha.”

Chuyện này còn nói nữa, mẹ Bào chỉ vào tiền trên bàn lại hỏi: “Tam Tam, hai ao cá chạch bùn của chúng ta, bán được nhiều tiền như vậy?”

“Ba ngàn bốn trăm cân, Tam Tam cho hai người tám đồng, sao có thể kiếm tiền người trong nhà!” Bào Kim Đông xách xong đồ, chen vào một câu.

Mẹ Bào quả nhiên có khí thế lớn, cũng không nhún nhường, đưa tay đếm một xấp từ bên trong, nhét vào trong tay Diêu Tam Tam: “Con cho tám đồng, mẹ tu, cá chạch bùn giống và phí nhận thầu đều của hai đứa, tiền này con cũng lấy về, chính con nói nhất mã quy nhất mã.”

Diêu Tam Tam vội vàng nhún nhường, “Sang năm đi, sang năm để cho cha mẹ tự ra.”

Mẹ Bào chép chép miệng, suy nghĩ một chút, bất ngờ nhét xấp tiền này vào trong túi Diêu Tam Tam, cau mặt lại nói: “Qua năm mới, mẹ đưa tiền mừng tuổi cho con, con dám móc ra cho mẹ?”

“Hai người cũng đừng nhường tới nhường lui nữa, ai với ai chứ!” Cha Bào cũng ở bên cạnh nói, “Tam Tam của chúng ta dinendian.lơqid]on nhỏ nhất, còn nhỏ hơn Kim Thành, tiền mừng tuổi nên cho, không thể không nhận.”

“Năm nay con giúp trong nhà ít như vậy, vừa đúng cho Kim Thành xây nhà. Tiền này trước cho nhà dùng.” Diêu Tam Tam nói, mới đưa tay định móc ra, mẹ Bào trực tiếp đẩy tay cô ra, nhìn tư thế kia của mẹ Bào, biết bà băn khoăn, Diêu Tam Tam cũng không thể làm gì khác hơn là nhận một xấp “Tiền mừng tuổi” thật dày này.

Ai biết cô nhắc tới Kim Thành, mẹ Bào liền tỏ vẻ đau khổ nói: “Đừng nhắc tới thằng nhóc kia, mẹ còn lâu mới xây nhà cho nó, mẹ cho nó cái cà! Sau này mẹ quản nó làm cái khỉ gió gì.”

Diêu Tam Tam nhịn cười, liếc nhìn Bào Kim Đông, chuyện kia của Kim Thành, còn chưa giải quyết à?

Chuyện kia của Kim Thành, ha, nói như thế nào đây? Bây giờ bên nhà họ Bào cũng không có cách nào, mắng cũng mắng, nói cũng nói, con trai tập trung tinh thần nghĩ đến con gái nhà người ta, bây giờ ở trong thôn thoải mái thừa nhận, không e dè, chẳng lẽ thật sự có thể cứng rắn hủy đi cho nó sao?

Bên này đồng ý, không nghĩ rằng bên đàng gái còn mang theo ý tưởng!

Bào Xuân Bình lại có thể nói, gả con gái cho anh em trong tộc, chuyện như vậy, ông không thể làm được!

Nhắc tới Bào Xuân Bình, cũng thật sự là một người cổ hủ thành thật.

“Như vậy bây giờ?”

“Bây giờ?” Mẹ Bào vểnh môi cười khổ, “Bây giờ à, từ từ thôi, dù sao bây giờ chuyện của hai đứa, thôn trước thôn sau còn không ai biết.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.