Hắc Ám Đại Nhân

Chương 20: SAO CẬU KHÔNG TỚI




Editor: ChieuNinh

Chuyện của Thạch Giai Tuệ, cũng cảnh tỉnh cho Tằng Tử Phu, nếu không phải trong nhà không quản lý nghiêm cẩn, cũng sẽ không khiến cho người Lý gia trà trộn vào nói cho Thạch Giai Tuệ những thứ thị phi này. Ngẫm lại cũng thật đáng giận, Lý gia này thật sự là không muốn thấy Thạch gia tốt mà, ai cũng không có nghĩ đến, vốn cho là hôm nay người Lý gia bọn họ thấy Thạch gia phú quý, sẽ cân nhắc xem bản thân mình được mấy cân mấy lượng, với cái bộ dáng này mà cũng muốn rêu rao ở trên thân thế Thạch Giai Tuệ?

Khi tra ra được là người Lý gia chọc tay vào muốn phá hư, Tằng Tử Phu mím môi nói: "Phúc ca, theo lý thuyết quả thực chúng ta không nên ở trên đầu ngọn gió lại gây chuyện. Tỷ tỷ cũng gởi thư rồi, nói cho chúng ta biết Tiểu Lỗi chuẩn bị tham gia cuộc thi, không chừng sẽ được đề tên đầu bảng. Dù sao Lý gia cũng không có triệt để hủy bỏ quan hệ cùng Tiểu Lỗi, Tiểu Nguyệt. Vốn là nhìn trên mặt Tiểu Lỗi, Tiểu Nguyệt, chúng ta đối Lý gia cũng không thể như vậy đúng không? Nhưng mà hôm nay xem ra, chúng ta muốn dàn xếp ổn thỏa đó là không có khả năng, người Lý gia phàm là tìm được một chút cơ hội đều muốn gây chuyện với chúng ta. Cũng may Giai Tuệ thông tuệ, có hiểu biết, bằng không vấn đề này sẽ nháo lớn rồi, nhất định hiện tại chuyện của Vương Lan còn không biết đã truyền đi như thế nào đâu rồi. Miệng lưỡi người đời đáng sợ, hơn nữa nghĩ lại hôm nay nhà chúng ta đã như vậy, trong nội tâm sẽ có sự ghen tỵ. Vả lại ở trong lúc vô tình nhất định là chúng ta lại làm mất lòng người khác, hoặc là đã từng làm mất con đường tài lộ của người khác, đoán chừng những người này đều đang nhìn chằm chằm, xem Thạch gia chúng ta như thế nào. Nếu lần này chúng ta lại im lặng, nháo không tốt người ta lại cho rằng chúng ta yếu ớt, dễ bắt nạt. Dù sao nền tảng cũng không sâu, trạng nguyên được hoàng đế sủng ái, nhưng trạng nguyên là họ Lý, mà không phải là họ Thạch, cho dù máu trong người là người Thạch gia chúng ta, rốt cuộc cũng ngăn cách một tầng, Phúc ca?"

Sao Thạch Lai Phúc có thể không rõ ý tứ của nương tử mình là gì chứ? Trước kia quả thực hắn là một anh nông dân, dựa vào chịu khổ, cuộc sống trôi qua cũng không tính là rất khó khăn. Từ lúc nương tử gả cho hắn, thì nhà hắn chầm chậm trở nên giàu có, đây rõ ràng chính là do nương tử chịu vất vả. Hắn cũng cũng muốn mạnh mẽ hơn, ở kinh thành, tỷ phu có thời gian liền chỉ điểm cho hắn vài câu. Cộng thêm một năm qua buôn bán ‘Quán lẩu Lai Phúc’ cũng đã dạy cho hắn ít nhiều, bản thân hắn còn có thể không trưởng thành? Không hiểu biết sao? Bây giờ Thạch Lai Phúc đã sớm không phải là anh nông dân nghèo khổ chỉ biết bán sức lao động lúc trước kia rồi. Thở dài nói: "Nương tử, có lời này, ở nơi này ta cũng nói thẳng, chính là Tiểu Lỗi, Tiểu Nguyệt không thể không bận tâm, Tiểu Lỗi không phải muốn tham gia cuộc thi? Nếu như được đề danh mà nói, ta nghĩ Lý gia cũng không dám náo loạn, những người khác hẳn là cũng sẽ không."

Tằng Tử Phu liếc trắng Thạch Lai Phúc: "Phúc ca, chàng lại nghĩ đơn giản quá rồi, nếu Tiểu Lỗi thật sự được đề danh, sợ là Lý gia sẽ huyên náo càng dữ tợn hơn. Chúng ta đều biết rõ nguyên nhân Tiểu Lỗi, Tiểu Nguyệt không nhận cha, nhưng đại đa số mọi người thì không biết, chúng ta cũng không thể gặp một người thì nói cho một người? Vì vậy đối với tỷ tỷ mà nói cũng không phải là chuyện tốt lành gì. Trừ phi Gia Thành nhà chúng ta, hoặc là Tiểu Thạch nhà Thúy Cúc thi đậu công danh, được đề danh trở thành trạng nguyên, vậy Thạch gia chúng ta mới thật sự là đứng vững vàng gót chân. Những người nhà giàu nhà cao cửa rộng, cũng có thể xem trọng chúng ta, dù sao thế gia trăm năm độc chiếm thiên hạ nhiều hơn không phải sao? Căn cơ của chúng ta còn quá nông cạn."

Thạch Lai Phúc bỗng nhiên tỉnh ngộ, nương tử nói xong thì càng rõ ràng, nói cho cùng vẫn là nương tử có bản lĩnh, mình đúng là thua kém rồi. Nếu quán lẩu giao cho nàng quản lý, có thể giảm đường vòng so với bản thân mình, Thạch Lai Phúc thu hồi một chút mất mát của mình, tự động viên mình, mình là nam nhân, sao lại nghĩ đi đâu rồi? Nương tử mình giỏi, cũng chính là mình tốt, cho dù thông tuệ thế nào thì lúc đó chẳng phải cũng chính là nương tử của mình nha. Nghĩ vậy toàn thân Thạch Lai Phúc thoải mái hơn rất nhiều, gần một năm này đi sớm về trễ, cũng là bởi vì sự mất mát trong lòng mình, hiện tại cân nhắc, thật sự là rất không nên rồi: "Nương tử, vấn đề này nàng xem rồi xử lý đi, nếu bên kia nương lại hỏi tới, thì nói là ta quyết định."

Tằng Tử Phu cười: "Đoán chừng bên kia nương là mong mà còn không được, thật sự là nương hận Lý gia thấu xương."

Thạch Lai Phúc vừa nghe vừa vỗ xuống đầu của mình: "Nhìn ta này, vẫn là một tên đầu gỗ, nương tử lợi hại nhất." 

Tằng Tử Phu bày ra một bộ dáng đúng vậy, lại thở dài: "Nhưng hôm nay dùng phương pháp gì, ai, có đôi khi ta thật sự là muốn làm chút ít... nhưng lương tâm lại có chút bất an, Phúc ca, chàng nói có phải ta đây là nước mắt cá sấu hay không?" 

"Nước mắt cá sấu?" Thạch Lai Phúc nghi hoặc nhìn Tằng Tử Phu. 

Tằng Tử Phu có chút ngại ngùng cười nói: "Ha ha, chính là nước mắt chó sói, nước mắt lão hổ."

Cuối cùng Thạch Lai Phúc hiểu được ý tứ của Tằng Tử Phu rồi, nam nhân thường thường ngoan tâm hơn so với lòng dạ của nữ nhân, cũng không có mềm yếu cảm tính như nữ nhân: "Nương tử, đây là vì bảo vệ mình bảo vệ nhà của chúng ta." Một câu nói đơn giản lại không đơn giản xem như cho Tằng Tử Phu ăn một viên thuốc an thần.

Sự tình làm được rất thuận lợi, dù sao so với Thạch gia, Lý gia thật sự là không tính là cái gì. Mặc dù không có khoa trương đến nỗi như giết chết một con kiến, nhưng mà cũng không kém nhiều lắm. Không tới nửa tháng sau, lão thái thái Lý gia đã tới xin lỗi, Tằng Tử Phu nhìn Lý lão thái thái ở trước mặt mình đang khóc lóc chảy nước mắt, cuối cùng thở dài nói: "Thôi, đây là một lần cuối cùng, nếu không ta cũng là không ngại vì gia đình của ta mà làm cho Lý gia... Biến mất!" Hai chữ ‘biến mất’ sau cùng là nàng cắn răng nói ra. Lý lão thái thái có chút giật mình lại có chút ít sợ hãi há to miệng, chắc là không thể tưởng được Tằng Tử Phu sẽ nói ra những lời này.

Vốn tưởng rằng mọi chuyện đến đây là chấm dứt, từ nay về sau trông coi quán lẩu, phấn đấu thêm vài năm, bạc tích lũy đủ, cả nhà cũng có thể dời đến trong kinh thành, thì coi như là viên mãn. Hiện tại học vấn của Gia Thành rất tốt, có thể nói là nổi danh tiểu thần đồng tại cả Kim Lan huyện, tiếp theo đó là Tiểu Thạch cũng thông tuệ, Thúy Cúc rất là yên tâm giao nhi tử cho Tằng Tử Phu hỗ trợ dạy bảo. Tằng Tử Phu đối với Tiểu Thạch nói ngọt như mật cũng là vô lực chống đỡ, rất là thương yêu. Thạch Thúy Cúc thấy Tằng Tử Phu đối với nhi tử của mình như thế, trong nội tâm thì càng thêm cảm kích Tằng Tử Phu. Tuy rằng quán lẩu nhà nàng hiện tại so ra kém Tằng Tử Phu, nhưng mà chiều nào cũng kiếm không ít tiền.

Tiểu Thạch, không, hẳn phải gọi là Thạch Gia Bảo, ‘con nghé con’ này khi sinh ra thì cân nặng gần tám cân cũng không biết là trưởng thành như thế nào, miệng học ai, càng ngày càng biết dỗ người, dỗ Thạch Lý thị đến cả ngày cười hì hì, dỗ Tằng Tử Phu đến nỗi mỗi ngày ôm cũng không ngại phiền. Khó khăn nhất phải là, Gia Bảo còn là một đứa thông minh, thông minh này cũng không kém chút nào so với Gia Thành. Nhưng làm cho người ta quả thực bất đắc dĩ chính là không thích đọc sách, hết lần này tới lần khác lại yêu thích học võ thuật cùng Cỏ Nhỏ chính là Giai Ngưng. Thạch Thúy Cúc đối với điểm này rất là bất mãn, nhưng là cũng không ngăn cản, chỉ là không ít lần bởi vì vậy mà lén giáo dục Gia Bảo, nhưng tiểu Gia Bảo vẫn nên như thế nào thì vẫn như thế ấy, huyên náo làm người đau đầu. Thẳng đến có một ngày, tiểu Gia Bảo cười hì hì nói một câu đồng ngôn: "Về sau ca ca làm Văn Trạng nguyên, ta muốn làm Võ Trạng nguyên." thật ra lại khiến cho tâm Thạch Thúy Cúc nở hoa rồi. (Đồng ngôn: lời nói ngây thơ của trẻ con)

Thiên tính vạn tính, lại tính không đến chính là, thái bình thịnh thế kết thúc! Lý Sở Hà mạo hiểm nguy hiểm bị chém đầu, phái tâm phúc tin tưởng đưa thư cho Lý Quang Xuân, cho biết ‘Thành vương’ phản rồi! Chuẩn bị khởi binh!

Lý Quang Xuân nhận được tin, trước tiên chạy đến Thạch gia, bọn người Tằng Tử Phu bồi hồi thẫn thờ. Lúc này chính là Lý Quang Xuân thể hiện ra rồi, dù sao cũng là người có kiến thức rộng rãi: "Ngược lại không cần buồn lo vô cớ, thư của Sở Hà cũng không nhất định là đúng, nhưng mà cũng đi làm chuẩn bị cho sớm. Kim Lan huyện chúng ta cách đất phong của Thành vương không tới năm trăm dặm, nếu như thật là đánh nhau, không tới nửa tháng, Kim Lan huyện cũng không còn thái bình. Cũng thế, vẫn thà tin là có, thu dọn một chút đi, ta cũng gọi người hồi âm cho Sở Hà, chậm nhất là cuối tháng này, cả nhà bắt đầu đi kinh thành trước."

Lý Quang Xuân đi một hồi lâu cả nhà mới lấy lại tinh thần, Thạch Thúy Cúc đau lòng cửa hàng của mình, Tằng Tử Phu cũng là đau lòng, Thạch Lý thị cũng là không nỡ rời xa quê hương, nhưng so với những thứ này, thì tánh mạng là quan trọng nhất: "Nương, đệ muội, cũng may chúng ta có chút bạc, tiền vốn cửa hàng này đã sớm thu trở lại. Chúng ta phải đi báo tin cho tỷ tỷ, tỷ phu để cho bọn họ thừa dịp kinh thành còn chưa loạn, dưới tình huống người nhận được tin tức không nhiều lắm, mua hai cái cửa hàng trước, có sân nhỏ phù hợp hay không. Bên này chúng ta cũng tận lực nhanh thu thập đi, sáng mai con gọi người môi giới chuyên về mua bán cửa hàng."

Ai... Mọi người thở dài, nhưng mà cũng biết rõ nặng nhẹ, bạc cho dù tốt, mất mạng cũng không cách nào hưởng thụ không phải sao? Lại nói dưới chân thiên tử, cho dù có loạn như thế nào cũng không sợ không có kế sinh nhai. Tằng Tử Phu an bài xong, liền đi tới chỗ Tử Cường, Tằng Tử Cường nghe xong vẻ mặt không tin, nhưng cũng biết tỷ tỷ mình sẽ không lấy những thứ này ra vui đùa. Tuy rằng cực kỳ không muốn, đến kinh thành chính là bắt đầu lại từ đầu... Nhưng cuối cùng cũng quyết định cùng đi theo rời đi. Giống như người xưa thường nói, thà tin rằng là có còn hơn là không! Về phần cha mẹ bên kia vẫn là muốn giấu diếm, Tằng lão đại và Tằng Vương thị quá mức thành thật rồi, bạn bè người thân của Tằng gia cũng không phải số ít, bảy bà tám cô. Nếu nhị lão biết rồi, sợ là muốn đi báo cho những thân thích chỉ hiểu được tống tiền này làm chuẩn bị.

Không phải Tằng Tử Phu ích kỷ, loại chuyện này, hiện tại làm không chu đáo, lại là tin tức Sở Hà báo cho, nếu truyền ra ngoài, đây không phải là một mình Sở Hà rơi đầu, chỉ sợ liên quan đến cửu tộc!

Giống như trong dự đoán, Tằng lão đại và Tằng Vương thị không muốn chuyển đi, cuối cùng vẫn là bởi vì không nỡ xa đại Tôn Tử của mình, mới mặt mũi tràn đầy không nỡ mà đồng ý. Mộng nhi ở bên kia cũng thông báo cho cha của mình, nhưng Tằng tiên sinh lại chết sống không muốn đi. Sau cùng Tằng Mộng Nhi bất đắc dĩ, đành phải cùng Tằng Tử Cường quỳ xuống dập đầu ba cái.

Thạch gia, Tằng gia cũng bắt đầu bận rộn, lúc này Tằng Vương thị ngược lại nhớ tới Tam cô nương của mình: "Thúy nhi, còn đang trên núi, lần này đi rồi sợ là cả đời đều không thấy được rồi!"

"Loại súc sinh không tim gan không thấy cũng được." Tuy Tằng lão đại nói như vậy, nhưng hốc mắt vẫn là đỏ lên."

Tằng Tử Phu đứng ở bên cạnh nhìn, trong lòng cũng là run lên, những năm này ngược lại nàng đã quên mất Tam tỷ tiện nghi này. Đại tỷ, nhị tỷ bên kia cũng sẽ cùng theo đi, chỉ là bởi vì đều đang hỗ trợ trong tiệm của Tử Cường, Tử Cường miễn cưỡng đóng cửa, cũng chỉ có thể quay lại làm nghề chính là trồng trọt rồi. Cho nên nương theo lý do này mới quyết định cùng đi theo đi kinh thành, dù thế nào cũng sẽ không kém hơn so với trở về làm ruộng. Được cái là cha mẹ hai người tỷ phu đều lần lượt qua đời, ngược lại giảm đi rất nhiều chuyện.

Nhưng mà ngược lại Tằng Thúy Thúy lại là một vấn đề, để cho nàng cùng theo, sợ là về sau cuộc sống cũng không yên ổn. Nếu mặc kệ nàng, Thành vương thật sự tạo phản rồi, nếu bị liên lụy đến, sợ là không riêng nhị lão sẽ hối hận, có oán hận đối với nàng cũng nên.

Hiển nhiên Tằng Tử Cường cũng là nghĩ đến cái này, mắt nhìn Tằng Tử Phu nói: "Để cho Tam tỷ cùng đi theo đi, địa giới kinh thành là không thiếu am ni cô." Tằng Tử Phu nghe xong bừng tỉnh hiểu ra, liền gật gật đầu, việc này xem như giải quyết xong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.