Hạ Vũ

Chương 4: Chương 04




Edit: Tira

Mễ Lộ vĩnh viễn sẽ nhớ rõ cái ngày cậu được đưa đến Lôi gia. Sau này mỗi khi cậu nhớ lại đều cảm thấy đây đại khái chính là bước ngoặt lớn nhất đời mình.

Phụ thân Lôi Kha, Lôi Chung tướng quân là tộc trưởng thế hệ này của gia tộc nhà họ Lôi cho nên bọn họ ở tại toà nhà thừa kế của Lôi gia.

Mễ Lộ là đứa nhỏ từ bé sinh ra trong một gia đình nghèo khổ. Từ năm sáu tuổi tới tổ chức đào tạo Omega nhân tạo nhưng vẫn luôn ở trong sự quản chế nghiêm khắc. Cho nên liền hiện tại đột nhiên nhận được tự do, Mễ Lộ giống như là chim nhỏ được thả bay khỏi lồng sắt, đối thế giới này tràn ngập tò mò vô hạn.

Lôi Kha không cùng ngồi chung một phi hành khí với vợ chồng lôi tướng quân mà cùng Mễ Lộ ngồi chung trên một cái phi hành khí khác. Bởi vì Lôi Kha còn chưa đủ mười sáu tuổi, cho nên phi hành khí họ ngồi là do phó quan của Lôi tướng quân điều khiển.

Giờ phút này Mễ Lộ ngồi ở chỗ ngồi bên cạnh im lặng không nói chuyện, nhưng Lôi Kha vẫn mơ hồ có thể cảm nhận hưng phấn trong lòng cậu từ đôi mắt không ngừng nhìn xem bên ngoài. 

Kỳ thật Lôi Kha ít nhiều hiểu được ý của mẫu thân thông qua chuyện bà muốn chọn cho chính mình một người hầu bên người này. Vốn dĩ hắn đối với chuyện này không có hứng thú gì nhiều nhưng mẫu thân đã nhắc đến trước mặt hắn rất nhiều lần. Hắn không muốn lại làm mẫu thân mất hứng cho nên mới đáp ứng đi vào căn cứ huấn luyện Omega nhân tạo.

Ban đầu Lôi Kha chỉ tính toán tùy tiện chọn một người đưa về làm mẫu thân yên tâm, nhưng khi đứng ở phòng khách đột nhiên tự mình thay đổi ý định.

Omega đứng ở phòng khách chờ đợi chính mình lựa chọn có khoảng mười mấy người, trông đều là khoảng mười tuổi. Bọn họ tuy rằng còn nhỏ tuổi, nhưng đã lộ ra những điểm đặc biệt thuộc về Omega. Cho dù cũng không phải trời sinh.

Bọn họ đều trộm nâng đôi mắt đánh giá mình, thậm chí sẽ lộ ra một vài ánh mắt ái muội. Khát vọng bản thân là người được lựa chọn. 

Nhưng mà trong tình huống đó lại cố tình có một trường hợp đặc biệt.

Lôi Kha đối với vài Omega lớn mật đối với mình thể hiện tình yêu xem như không thấy. Tầm mắt lại hướng về một tiểu Omega dáng người nhỏ gầy cúi đầu trong góc. Cậu không giống như những người khác chủ động thể hiện bản thân. Thậm chí ngay cả khuôn mặt cậu Lôi Kha cũng không thấy rõ lắm. Trong mắt Lôi Kha, có vẻ như cậu cũng không quan tâm mình có thể được chọn hay không.

Lôi kha luôn lạnh nhạt ủ dột cũng không thể không thừa nhận, trong nháy mắt đó hắn tâm tình hoàn toàn bị Omega nhỏ này hấp dẫn. Ở một khắc đó trong lòng hắn sinh ra một loại ham muốn chinh phục mãnh liệt. Người luôn lạnh nhạt như hắn đột nhiên có ý tưởng muốn tìm hiểu hết thảy về Omega này. Hắn thậm chí còn ảo tưởng đối phương có thể hay không bởi vì được mình lựa chọn mà lộ ra vẻ mặt vui mừng hoặc khổ sở.

Bất luận tình huống nào đều làm người cảm thấy hưng phấn.

Tuy rằng cả hai ý tưởng đều không đúng, nhưng khi nhìn thấy trên khuôn mặt nhỏ kia lộ ra vẻ  kinh hoàng thất thố vẫn làm Lôi Kha hơi cong khóe miệng.

Nhóc con này thật là thú vị.

Giờ phút này thấy hai tay Mễ Lộ gắt gao vịn lấy thanh bảo vệ cửa sổ, nhìn không chớp mắt về phía phong cảnh bên ngoài phi hành khí, Lôi Kha tâm tình đột nhiên tốt hơn rất nhiều.

Xem ra được mình lựa chọn cậu ấy cũng không phải không tình nguyện như mình tưởng tượng. Trong lúc đó hai người họ còn không biết, ngồi trong một phi hành khí khác, Tát Mễ phu nhân còn vì con trai không cùng mình ngồi chung một phi hành khí mà lải nhải.

Lôi tướng quân chịu không nổi phu nhân nói nhiều, đành quay người đi xem tư liệu.

Hai phi hành khí rất nhanh liền đáp xuống hoa viên của Lôi gia, Lôi tướng quân buổi tối có hội nghị, mà Tát Mễ phu nhân đặc biệt đam mê các buổi tiệc, hai người đến tối liền song song rời khỏi nhà. Cho nên ở toàn bộ Lôi gia, cũng chỉ còn lại Lôi Kha, Mễ Lộ, Khương quản gia cùng một đống người hầu.

Khương quản gia từ lúc ban đầu đều có dáng vẻ không chút cẩu thả, lão hơi hơi cung kính khom người đối với tiểu chủ nhân chào hỏi sau đó liền đem tầm mắt hướng về phía người phía sau Lôi Kha. Vóc dáng thấp bé, lại có vẻ có chút nhút nhát – Mễ Lộ.

“Thiếu gia, đây là người hầu bên người do ngài tự chọn sao?” Khương Lệnh một bên cung kính hỏi một bên dùng ánh mắt đánh giá, nhìn về phía Omega đang cúi đầu đứng bên kia.

“Ừ.”Lôi Kha vừa đi tới trước vừa cởi ra áo khoác trên người đưa cho Khương Lệnh.

“Cậu ấy tên Mễ Lộ, sắp xếp cho cậu ấy một phòng đi, từ nay về sau sinh hoạt hằng ngày của tôi do cậu ấy phụ trách.”

“Vâng.” Khương Lệnh gật gật đầu, nhìn theo Lôi Kha rời phòng khách đi đến thư phòng, lúc này ông mới quay đầu tinh tế đánh giá Omega đằng sau.

“Tôi là quản gia của Lôi gia Khương Lệnh, về sau cậu chính là người hầu bên người thiếu gia. Tuy rằng cậu vừa mới tới nơi này tôi không nên nghiêm khắc như thế, nhưng có vài quy định cần nói nên tôi phải nói rõ ràng với cậu.”

Mễ Lộ vừa rồi còn đang đắm chìm trong hoa viên xa hoa của biệt thự Lôi gia xa kinh ngạc mà cảm thán. Lúc giật mình mà hồi thần cậu mới nhận ra được, Khương Lệnh là một quản gia cực kỳ khắc nghiệt, tận tâm với chủ.

“Dạ vâng, Khương Lệnh quản gia.” Mễ Lộ cúi thấp đầu xuống, dáng vẻ cung kính.

Khương Lệnh nhìn cảm xúc trên mặt thoáng thả lỏng hơn chút. Lão chắp tay sau lưng, bắt đầu dặn dò: “Tôi mặc kệ cậu về sau sẽ trở nên “thân mật khắng khít” như thế nào với thiếu gia nhưng mong cậu vẫn ghi nhớ lời tôi nói, tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận, chớ quên, cậu chỉ là người hầu của thiếu gia, không cần nổi lên tâm tình muốn vượt quá giới hạn. Đương nhiên, cậu đồng thời cũng phải có cảm giác biết ơn, làm thật tốt chuyện thuộc bổn phận của mình.”

Đối với lời cảnh cáo của Khương Lệnh, kỳ thật Mễ Lộ lúc đó cái hiểu cái không. Cậu không rõ cái gọi là “Thân mật khăng khít” trong miệng đối phương có nghĩa là gì, nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Khương Lệnh, cậu vẫn có thể hiểu được tầm quan trọng của chuyện này, liền thuận theo gật gật đầu trả lời: “Cháu đã hiểu, cháu sẽ làm tốt chuyện mình nên làm.”

Khương Lệnh nghe thấy Mễ Lộ nói như vậy, rốt cuộc không nói thêm gì nữa, chỉ đưa Mễ Lộ vào một gian phòng nhỏ ở lầu một, để cậu tự chuẩn bị một chút, sau đó liền đưa đi học tập lễ nghi  Lôi gia cùng mình.

Mễ Lộ mười tuổi nhìn theo Khương Lệnh đóng cửa phòng, sau đó xoay người đánh giá phòng nhỏ của bản thân một chút. Trong lòng cậu rõ ràng, cuộc sống của mình lại bắt đầu lại từ đầu.

Những ký ức bảy tám năm trước đột nhiên trào dâng trong đầu, tra tấn Mễ Lộ đến mức không ngủ được yên. Đến khi cậu chậm rãi mở mắt, đôi mắt vô định nhìn chằm chằm trần nhà nửa ngày, mới phản ứng lại mình vẫn đang nằm trên giường nhỏ của bản thân.

Ra một thân mồ hôi lạnh, Mễ Lộ không còn sức lực đi tắm một cái, dùng tay chống giường ngồi dậy, lấy ly nước trên bàn bên cạnh uống hai ngụm.

Dòng nước thanh mát chảy qua cổ họng nóng rát. Trong người Mễ Lộ vẫn vô cùng khó chịu, có chút khô nóng, lại có chút sợ lạnh. Cậu tự biết thân thể mình không khoẻ, sợ là sáng mai không có cách nào hầu hạ thiếu gia, liền lại nhanh nằm trở lại giường, buộc chính mình đi vào giấc ngủ.

Thân thể mệt mỏi khiến cho cậu nhanh chóng đi vào giấc ngủ, nhưng cả một đêm này lại là không được an bình, thời điểm năm tháng niên thiếu cơ hồ sắp bị Mễ Lộ quên mất, lúc này khi thân thể yếu ớt lại sôi nổi chạy ra, đâm vào thần kinh mỏng manh của cậu.

……

Sáng sớm, đồng hồ sinh học làm Lôi Kha đúng giờ mở mắt.

Nhưng một giây đồng hồ sau hắn liền phát hiện có chỗ không đúng.

Trong khuỷu tay mình, đáng lẽ phải có cảm xúc mềm ấm hiện tại lại biến thành giường đệm lạnh băng cùng một cái gối lẻ loi.

Alpha đôi mắt đang nửa híp rốt cuộc hoàn toàn mở, giờ phút này trong lòng bắn ra một cổ lửa giận.

Trong phòng vị tin tức tố của Mễ Lộ đã biến mất hoàn toàn, điều này thể hiện rằng người đã rời đi từ lâu.

Đêm qua hai người thực tận hứng, Lôi Kha hiếm khi hoàn toàn ngủ say cũng phá lệ mà ôm lấy Omega sau khi được chính mình yêu thương tiến vào mộng đẹp. Vốn cho rằng sáng sớm hôm nay tỉnh lại có thể nhìn đến gương mặt say ngủ hiếm có của Mễ Lộ. Không nghĩ tới bên cạnh hắn lại chỉ có giường đệm lạnh như băng.

A! Mễ Lộ em thật đúng là cũng đủ xứng chức! Hoá ra cùng tôi chung chăn gối là chuyện làm em khó có thể chịu đựng như vậy!

Giờ phút này toàn thân trên dưới Lôi Kha đều quay cuồng khó có thể áp chế lửa giận, hắn hận không thể hiện tại liền đi xuống lầu đem nhóc con kia túm trở lại trên giường mình, lại đè nặng cậu làm thêm mấy trăm cái cho hả giận, nhưng không đợi hắn kịp hành động, cửa phòng lại vang lên tiếng gõ.

Lôi Kha mặt không biểu tình ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường, trong lòng tức giận thoáng được giảm bớt.

Xem ra, em ấy còn nhớ rõ phải tới hầu hạ mình rời giường.

Lôi Kha bình ổn hơi thở, dùng giọng nói bình thản hết sức: “Vào đi.”

Sau khi cửa được đẩy ra, một Beta mặc trang phục hầu gái xuất hiện ở trong phòng ngủ, đối phương rõ ràng vô cùng khẩn trương, đến bây giờ cũng chưa dám ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn Lôi Kha một cái.

“Thiếu gia tôi tới hầu hạ ngài rời giường.” Tiểu nữ phó run run rẩy rẩy nói.

Người trong lòng tưởng tượng không có xuất hiện, Lôi Kha sắc mặt đã có chút hòa hoãn lúc này lại trầm xuống, hắn hoàn toàn làm lơ lời hầu gái, thẳng tắp nhìn chằm chằm nàng, trong thanh âm khắc chế tức giận:

“Tại sao lại là cô? Mễ Lộ đâu?”

Bị Lôi Kha chất vấn tiểu nữ phó vô tội rõ ràng sợ hãi, cô chân tay luống cuống mà nhìn Lôi Kha, lễ nghi cơ bản đều hoàn toàn ném ra sau đầu, chỉ biết lắp bắp mà nói: “Mễ, Mễ Lộ cậu ấy sinh bệnh, Khương, Khương quản gia bảo tôi đến……”

“Đi ra ngoài.” Không đợi nữ người hầu giải thích xong, Lôi Kha đã lạnh mặt ra lệnh.

Nữ hầu gái đứng ở phòng ngủ cả người cứng đờ, cơ hồ bị khí thế của Lôi Kha dọa ngốc, sửng sốt một chút cuối cùng giống như chạy trốn mà rời khỏi phòng hắn.

Sắc mặt Lôi Kha đang không tốt càng trở nên kém. Hắn không còn một chút nào tâm tình tức giận vì Mễ Lộ rời đi, chỉ trong chớp mắt mặc vào quần áo học viện quân sự, nhanh chóng rửa mặt, năm phút đồng hồ sau, hắn đứng ở trước phòng Mễ Lộ dưới lầu một, đẩy ra cửa phòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.