Hà Viên

Chương 28




"Ai đang gọi ta"

Đoàn Sinh lúc này cảm giác hai mắt mình như bị mù, xung quanh toàn là bóng đêm.

Một giọng nói cứ lập đi lập lại nhiều lần nhưng lần nào cũng vậy, hắn không nghe rõ được nó.

Đoàn Sinh chạy thục mạng trong bóng đêm nhưng vẫn không tìm được ánh sáng còn giọng nói không rõ thì cứ như thì thầm vào tai.

Một lúc lâu, hắn như bắt được thứ gì, một tia sáng nhỏ lóe lên sau lưng hắn, dù là rất yếu nhưng hắn vẫn cảm nhận được nó, hắn lấy tay mình chạm vào đốm sáng thì đốm sáng như né tránh hắn mà xê dịch ra, hắn và tia sáng như gần nhau gang tấc nhưng cách xa vạn dặm đuổi mãi cũng đuổi không được, hắn như đang lạc vào mê cung.

Bên ngoài lúc này ai cũng khẩn trương, Đoàn Sinh đã giữ nguyên tư thế đó được năm canh giờ, người thì hy vọng, kẻ thì cười lạnh coi thường xem hắn có qua được ải thiên cổ này không.

Tống Ly ở nơi xa thì thở dài.

Trong Kim Điện, tông chủ Diệp Tà đang tu luyện thì mở ra hai mắt, miệng nói nhỏ một câu: " Quá khó, Hứa Linh a, ngươi năm đó rốt cuộc suy nghĩ gì mà tạo nên nó".

Ai cũng một mực quan sát Đoàn Sinh mà không biết rằng, ngay lúc này một cái bóng cũng đang chờ đợi ở gần đó, nó cũng đang nhìn Đoàn Sinh, trong miệng cứ lẩm bẩm: " Giết hay không giết, giết hay không giết…".

………………

Đoàn Sinh không biết những việc đang xảy ra ở ngoại giới. Hắn cứ như người mất hồn mà đi theo đốm sáng.

Đột nhiên đốm sáng bay hẳn lên cao, từ từ khắc họa nên một hình thù kỳ lạ, như trận pháp, như hung thú, như cổ ngữ.

Nhìn vào đó làm hai mắt Đoàn Sinh kịch liệt nhói đau, hắn định nhắm mắt lại nhưng kinh hãi phát hiện mắt không thể cử động, toàn thân cũng vậy.

Đoàn Sinh cảm giác linh hồn của mình như đang tan biến đi khi nhìn vào đó, các giác quan tất cả đình trệ.

Hắn cảm thấy tuyệt vọng, nhớ lại lời nói chắc chắn sẽ không mất mạng của sư phụ, không phải là sẽ không chết sao, tại sao lại như vậy.

…………..

Tống Ly lúc này đang một mặt hốt hoảng nhìn xem Đoàn Sinh.

Đây là chuyện gì.

Hai mắt Đoàn Sinh đang liên tục chảy ra huyết lệ, thấm đỏ cả Thăng Thiên Đài.

Ai nấy thấy cảnh này cũng giật mình không nhẹ.

" Không thể nào, từ xưa đến nay chuyện này chưa từng xảy ra"

" Tâm ma có nặng đến đâu cũng chỉ phản phệ tu vi, phun một ngụm máu"

" Không tốt mau cứu hắn".

Lão già lưng còng cùng bốn tên quan giám đều xông lên cao bay đến chỗ Đoàn Sinh nhưng lúc này có thứ còn nhanh hơn.

Một cái bóng!!!

Lão già lưng còng thấy vậy hét to: " Là ma nhân quấy rối, chúng đệ tử mau bắt hắn lại"

Chúng đệ tử như ông vỡ tổ mà bay như chớp đến bóng đen, dám xâm nhập vào tông môn chính đạo là trọng tội, bắt được ma nhân liền lập tức được thưởng lớn, kẻ nào không muốn.

Đối với toàn tông vây quét bóng đen làm như không thấy, một mặt hờ hững mà lao đến chỗ Đoàn Sinh, hàng ngàn thuật pháp chúng đệ tử oanh lên người nó đều xuyên qua như đánh vào không khí.

Lão giả lưng còng lấy tay làm đao trảm một cái, lập tức một đường bán nguyệt hỏa hình như xé gió mang theo kinh khủng lực phá hoại mà lao thẳng đến bóng đen.

Bóng đen thấy thế chẳng những không né tránh mà lập tức phình to ra, lấy thân nuốt trọn thuật pháp.

Lão giả lưng còng trừng mắt: " Thôn phệ chi lực, là Thiên Ma giả, chết tuyệt, kết trận".

Tiếng vừa dứt, lập tức có mười tu sĩ như chớp giật mà bao quanh lấy bóng đen, tay họ ấn pháp nhanh chóng, lòng bàn tay mỗi người lúc này đều xuất hiện một tiên ngữ phân biệt: Dữ Tề Kinh Linh Nghi Thập Toán Pháp Yến Sanh.

Mời pháp ngữ hào quang chói lọi, bắn ra thập đạo xích sắc mà vây khốn bóng đen.

Bóng đen lập tức cũng hành động phân hơn chục đạo xúc tua tán loạn mà ra.

Xúc tua gặp xích sắc lập tức như lây nhiễm mà đồng hóa, xích sắc bỗng mục nát mà phân rã, mười tu sĩ bị phản phệ phun ra một ngụm máu, lảo đảo bay về sau nhưng lúc này hơn chục đạo xúc tua bay đến như sấm chớp đâm xuyên qua ngực mười tu sĩ.

Trong chớp mắt mười tu sĩ liền hóa thành thây khô rơi xuống mặt đất.

" Thật quá kinh người, xâm nhập vào tông ta còn hạ sát đệ tử, mặc kệ ngươi là ai thì để mạng lại đây đi".

Một đạo uy nghiêm giọng nói vang lên. Hào quang chói lọi, một tên trung niên kim bào đạp không mà đến mang theo trọng lực áp người.

Đây là uy áp của cường giả.

Nhập Độ Cảnh đại năng!!!

Dưới uy áp khiếp người bóng đen cũng bắt đầu có xu thế tan rã, nhưng cũng chỉ là thế, bóng đen không dừng lại, nó quyết bay đến chỗ Đoàn Sinh.

" Hỗn xược "

Đạo âm vừa dứt, kinh khủng chưởng lực mang theo sóng âm khủng bố lập tức rít gào mà đến.

Chưởng đi đến đâu kiến trúc sụp đổ đến đó, nó khóa chặt bóng đen, kéo theo bóng đen mà áp thắng xuống phía dưới.

" Ầmmmm…"

Một cự đại dấu tay xuyên thủng hiện lên như chấn bay nửa Thăng Thiên Đài, khói bụi mù mịt, lực phá hoại khiếp người, Thăng Thiên Đài lúc này trừ những bật thang thí luyện cổ lão không biết làm từ chất liệu gì ra thì kiến trúc, trận pháp xung quanh hoàn toàn bị phá hủy.

Đây là sự kinh khủng của Nhập Độ Cảnh, chỉ một chưởng tùy tiện liền lập tức san bằng cả một tòa đài.

Diệp Tà từ trên cao nhìn xuống nhíu mày: " Nó đi đâu".

Như ý thức được điều gì Diệp Tà quay đầu nhìn Đoàn Sinh: " Không tốt, Phong Duyên, mau tế ra Trấn Thiên Pháp".

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.