Hà Viên

Chương 27




Thăng Tiên Đài gồm một trăm hai mươi mốt bật thang, càng đi lên cao áp lực càng tăng, tu vi, định lực không đủ mà cứ liều mình bước tiếp chắc chắn sẽ tan xương nát thịt.

Đây cũng chính là một trong những phương thức nhập môn bao đời qua của Sơn Hà Tông.

Tuyết vân cuồng cuộn, phía dưới Thăng Thiên Đài lúc này đứng thẳng một thanh niên.

Hai mắt như sơn, bào trắng tung bay, tóc loan theo gió. Kẻ đó chính là Đoàn Sinh.

Hôm nay chính là ngày Đoàn Sinh khảo thỉ nhập môn.

Xung quanh Thăng Thiên Đài lúc này tập hợp khá nhiều đệ tử, phần lớn là đệ tử ngoại môn ở các sơn phong đến xem náo nhiệt.

Ai ai cũng một mặt mộng bức vì tin tức có tân đệ tử gia nhập quá bất ngờ, chỉ vừa được công bố vài canh giờ trước.

Trên đài cao lúc này có năm người đang ngồi xếp bằng. Phân biệt là một lão giả lưng còng, một tên thư sinh mặt trắng, một đại hán cơ bắp râu ria, một tên nữ đạo sĩ đeo huyết hồ mặt nạ và một thanh y thiếu nữ.

Năm người này được coi là đại diện của năm Phong đến quan sát khảo thí.

Vạn chúng chú mục chính là cảm giác của Đoàn Sinh lúc này, có hốt hoảng, có lo sợ, có bất an nhưng hắn vẫn còn giữ được vẻ ngoài trấn định, Tống Ly ở xa một mặt xem hắn âm thầm gật đầu.

" Có tố chất của ta năm đó a"

Không để mọi người đợi lâu, lúc này lưng còng lão giả đứng lên, phất tay ra hiệu:

" Mọi người đã biết, tông môn trăm năm trở lại đây đều rất ít có tân đệ tử, mạt pháp thời đại đã lấy đi của chúng ta tất cả, ma môn cũng vậy, tiên môn cũng tốt, đều ngày đêm truy tìm đi khắp các lục địa để kiếm người hữu duyên.

Hôm nay tông ta có tin vui, chính là hắn, tân đệ tự, tuy chỉ có một người nhưng đây chính là……"

Ngừng một khắc lão giả gằn giọng hô to: " Thượng Phẩm Linh Căn ngàn năm có một!!!!! ".

Tiếng vừa dứt một trận ồn lớn vang lên làm vang động cả tông môn, bốn tên chủ tọa còn lại cũng một mặt kinh hãi ngồi bật dậy nhìn chăm chú vào lưng còng lão giả xác thực có đúng hay không.

Lão giả ánh mắt hờ hợt gật nhẹ đầu, bốn tên chủ tọa trên mặt cùng nhau tỏa ra vẻ chấn kinh cùng vui mừng, âm thầm đề phòng mà liếc nhìn lẫn nhau như muốn tranh giành tình nhân.

Tống Ly trốn ở xa xem trò vui thì cười như điên, các ngươi tranh cái gì, hắn đã ký định là đệ tử của ta haha.

" Khảo thí bắt đầu, luật rất đơn giản, đi qua được tám mươi bật thang ngươi sẽ là đệ tử của tông ta, thiếu một bật cũng không được, dư mỗi một bật phần thưởng đạt được càng lớn".

Tiếng hô vừa dứt, có thất thải quang mang phi lên trời cao, Thăng Thiên Đài hào quang phun tỏa chấn nhiếp tứ phương.

Đoàn Sinh hít một hơi sâu, bước lên bậc thang như từ vàng rồng tạo nên.

Một bước

Hai bước

Ba bước

………

Vẫn không có chuyện gì xảy ra, Đoàn Sinh cảm thấy cũng chẳng có gì ghê gớm cho lắm, chỉ như bước đi trên thang bình thường.

Lúc này chúng đệ tử dưới đài nhau nhau nghị luận.

" Ngươi xem, hắn có thể đến được bao nhiêu bước "

" Hóa Khí hậu kì, không tệ, ta nghĩ là một trăm, dù sao hắn cũng là kẻ mang thiên linh căn"

" Thế sao, theo ta chỉ được chín mươi bước, dù sao cũng là kẻ mới vào nghề, ý chí không kiên định"

Xa xa nơi góc khuất của Thăng Thiên đứng ba người, hai nam một nữ, họ đều lần lượt là đệ tử nội môn, một nam vẻ ngoài đoán chừng hai mươi, mài mắt như ngọc, dáng người anh tuấn, hong đeo song kiếm, một nữ xinh xắn đáng yêu, tay gắn chuông bạc, hai người này đều mặc trên người xám tro bào có khắc đại địa núi non, người nhìn là biết đệ tử của Thổ Phong, danh tiếng nghĩa hiệp truyền xa Trương Dạ và Lý Mục Anh.

Kẻ còn lại là một tên dáng người cơ bắp, thân cao để trần, một đôi bao tay thiết quyền đỏ thẫm, mày mắt như ưng, nhìn vào là biết không dễ chọc, đây chính là một trong số hiếm người được tông chủ khen ngợi, Tô Thành của Hỏa Phong.

Tô Thành nhìn Thăng Thiên Đài giọng nghiêm nghị nói: " Một trăm mười ba bước, không kém cũng không hơn".

Lý Mục Anh vuốt tóc:" Nha, ngươi đánh giá hắn hơi thấp, tướng mạo tên kia cũng tạm được nên ta có lòng tin với hắn, một trăm hai mươi bước".

Trương Dạ liếc nhìn sư muội của mình, miệng giật giật: " Tướng mạo liên quan đến thực lực sao"

Lý Mục Anh cười thú vị: " Thế thì sao, chẳng phải sư huynh ngươi có biệt hiệu là Tuấn Kiếm Tiên sao, mị lực cũng là một dạng thực lực nha".

Nghe vậy Trương Dạ ném cho sư muội mình một ánh mắt: " Sai, chữ Tuấn này là do các cô nương mê luyến ta đặc cho, không liên quan đến thực lực, có ai trên đời này lại hoàn mỹ như ta, vừa mạnh vừa soái hahaha".

Tô Thành xem hai huynh muội như người vô hình vẫn ngẩng đầu nhìn Thiên Đài.

Đoàn Sinh lúc này đã đi qua bật thứ tám mươi, dù sao quy định vẫn là quy định, với thực lực của hắn là quá dễ dàng.

" Ngươi xem sắp một trăm bật rồi, qua bật một trăm với tu vi của hắn sẽ hơi miễn cưỡng, rất khó đi"

Đoàn người nghị luận một mảnh ầm ĩ, năm người đại diện thì sắc mặt như thường, không một ai nói gì, trong lòng thì đang tính toán xem làm sao lôi kéo được Đoàn Sinh.

Đoàn Sinh lúc này đang cắn răng, mồ hôi thấm ướt cả đạo bào, nếu mở miệng được thì lúc này hắn sẽ chửi cmn thật nặng.

Từ tầng tám mươi trở đi thì áp lực càng lớn, như có núi đè trên lưng, một bước khó đi, nhưng hắn vẫn không bỏ cuộc, dù sao đã tu tiên rồi thì phải nhận mệnh, tài nguyên là thứ tất yếu, hắn đang nhắm tới phần thưởng cao hơn.

Qua một trăm bật chân hắn bắt đầu rung lên kịch liệt, thân thể như sụp đổ.

Đoàn Sinh cắn nhẹ đầu lưỡi nhắc nhở bản thân tỉnh táo, đây chưa phải cực hạn của hắn.

Hắn một lần nữa từng bước tiến lên.

Bật thứ một trăm mười chín!!!

Cả năm người quan sát đều kích động đứng lên.

" Thiên tài, đây tuyệt đối là thiên tài"

" Hắn nhất định phải về Phong của ta"

……...

Tô Thành, Lý Mục Anh, Trương Dạ thì đang trợn tròn mắt.

" Sư huynh, năm đó ngươi đi được bao nhiêu"

Trương Dạ nuốt một ngụm nước miếng: " Hình như một trăm mười đi".

Lý Mục Anh thở dài: " Thiên tài a, cả ba chúng ta năm đó đều không bằng".

Tô Thành thu hồi ánh mắt, lẩm bẩm: " Tên này có lẽ sẽ sánh vai được với hắn"

Trương Dạ, Lý Mục Anh nghe vậy lòng cũng nghiêm túc hẳn lên.

" Có lẽ đi".

……….

Thanh y thiếu nữ thở dài một hơi: " Lão đầu say sỉn không đến tranh giành chắc chắn sẽ hối hận đến chết, uống rượu độc tự vẫn cũng nên đi".

Nói rồi nàng nâng tay đẩy một trương phù bay lên không trung.

Truyền m Phù!!!

Mấy kẻ còn lại thấy vậy cũng nhanh chóng tế phù ra, việc này trọng đại, liên quan đến địa vị sơn Phong sau này, phải do các Phong chủ đến tranh giành.

Tống Ly nhìn tấm phù lúc bay đến chỗ mình, hô thầm một tiếng phiền phức, rồi ném một ánh mắt về phía tên thư sinh mặt trắng.

Thư sinh mặt trắng đang trên đài cao thì bỗng giật mình, miệng cười khổ một tiếng:

" Lão già này không thể yên tĩnh được, còn lén đến xem".

Đoàn Sinh lúc này đang đứng ở một tư thế kỳ quái, một chân nhấc lên đến bật thứ một trăm hai mươi nhưng không có đặt xuống.

Mọi người đều đang biết hắn đang làm gì, bậc thứ một trăm hai mươi có chút khác biệt, bậc này có hẳn một cái tên.

Gọi Tâm Ngã.

Bật này do một chi họ lâu đời trong Sơn Hà Tông chế tạo ra, Hứa Gia.

Bậc thang thứ một trăm hai mươi chứa hai ngàn tiểu trận pháp, cùng với máu của thượng cổ ma thú Mộng Ma, có thể khơi gợi nên dục vọng và tâm ma của con người.

" Kẻ mạnh chưa chủ, tâm cũng phải mạnh mới là cường giả"

Đây chính là câu nói của Hứa Gia lão tổ được khắc trên bật thang.

Nếu qua được một bước này, Đoàn Sinh chắc chắn sẽ nổi danh toàn bộ tu chân giới.

Lý do sao

Từng có rất nhiều kẻ tự xưng là cường giả đến thách thức uy nghiêm của Hứa Gia nhưng từ cổ chí kim đến nay không ai làm được, Dẫn Linh hay Nhập Độ Cảnh cũng tốt, đây là thử thách của tâm cảnh, tu vi càng cao, thế sự càng nhiều, tâm ma càng loạn, khó ai có thể giữ được bản ngã của mình, kể cả người chế tạo ra nó Hứa Gia lão tổ cũng không được.

Đây chính là thứ không ai có thể bước lên được từ bao đời nay, Tâm Ngã.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.