Hạ Tuyền Sống Lại

Chương 14




Cửu Thiên cùng với Triệu Thắng Nam ở lầu nhỏ trên tầng hai, vì Triệu Hào lấy cớ thăm muội muội ở lầu hai nên Cửu Thiên phiền chán dứt khoát chạy tới boong thuyền tránh né, Quan Hiền Câu lúc này có cơ hội, liền che dù cho nàng, một bên giảng giải điển cố dĩ nhiên là của Phạm Lãi và Tây Thi.

- Chỗ đó là chỗ Tây Thi quy ẩn, cùng với Phạm Lãi sớm chiều gắn bó, có thể nói là thần tiên quyến lữ.

Quan Hiền Câu cao hơn Cửu Thiên nửa cái đầu, hắn một bên giới thiệu thỉnh thoảng lại vụng trộm ngửi mùi hương của Cửu Thiên chỉ thấy hương thơm của giai nhân thật khiến lòng người say mê, hắn thầm thề nhất định phải lấy Cửu Thiên làm vợ.

Quan Hiền Câu tuy giới thiệu vô cùng lãng mạn nhưng lông mày nhíu lại, tuy Quan Hiền Câu nho nhã lễ độ nhưng thiếu nữ mẫn cảm vô cùng, nàng cảm thấy khoảng cách của Quan Hiền Câu rất gần mình, cảm thấy mũi của hắn như chạm vào tóc mình.

Cửu Thiên cảm thấy được Quan Hiền Câu vi phạm khoảng cách an toàn của mình, với tư cách là cháu ruột đệ nhất của đại tộc Duy Dương, Quan Hiền Câu phạm vào lễ tiết này thì thật sai lầm, Cửu Thiên lúc này ý thức được Quan Hiền Câu đến với nàng là có mục đích nào đó.

Kỳ thật Cửu Thiên đối với Quan Hiền Câu không ghét thậm chí là cảm kích vì Quan Hiền Câu không cho Triệu Hào dây dưa mình nữa nếu như Quan Hiền Câu có thể thong dong một chút thì không chừng nàng có thể cho hắn cơ hội, nhưng Quan Hiền Câu một tháng nữa tham dự khoa cử tiến sĩ rồi thời gian không có nhiều cho nên hắn vội vã nhân cơ hội này dao động phương tâm của Cửu Thiên, nhất thời hơi vội vàng.

Dục tốc bất đạt Cửu Thiên hơi phản cảm với hắn, nàng không thích người nào mang mưu đồ nào khác đến với nàng, nàng bật ra nụ cười với Quan Hiền Câu:

- Hóa ra Tây Thi quy ẩn ở chỗ này đây là lần đầu tiên ta nghe thấy.

Thân thể nàng hơi dời đi, đúng vào lúc này Vô Tấn cũng đang nhìn về chiếc thuyền của nàng, Vô Tấn nhìn thấy nàng nở nụ cười, Quan Hiền Câu bưng dù thay cho nàng cùng nàng thân mật cười nói.

Cửu Thiên ngây ngẩn cả người nam tử đột mũ rộng vành trước mặt vô cùng quen mắt, mặt mày không thấy rõ nhưng khi hai thuyền khẽ gặp nhau nàng vội chạy tới đuôi thuyen đưa mắt nhìn nàng đã tỉnh ngộ nam tử trên thuyền chính là Vô Tấn.

Tuy nhiên tại sao hắn lại ở chỗ này, Cửu Thiên liền rối loạn trong lòng, không cần phải nói, Vô Tấn nhất định cũng đã thấy nàng.

Nàng cắn răng một cái nhịn không được nhìn Quan Hiền Câu ở sau lưng, trên mặt hắn lúc này vẫn tràn ngập nụ cười ân cần đuổi tới đuôi thuyền che dù thay cho mình, Cửu Thiên bỗng nhiên có cảm giác rét lạnh thấu xương, khuôn mặt trở nên tái nhợt, nàng bỗng nhiên dùng một thanh âm run rẩy nói:

- Ta hơi lạnh phải vào khoang thuyền.

Nàng quay người đi vào trong thang lầu, lúc này Triệu Hào cũng đi ra từ lầu hai, Quan Hiền Câu chợt nhớ tới một chuyện liền đuổi theo cười nói:

- Tô cô nương ta còn chưa biết phương danh của cô nương.

Cửu Thiên giống như không nghe thấy, nàng đi lên trên bậc thang, Quan Hiền Câu không cam lòng, hắn bước lên cao giọng cười nói:

- Tô cô nương, Bình Giang huyện lâm viên vô cùng nổi danh, ngày mai cô nương và ta đi dạo một phen nha!

Cửu Thiên dừng bước quay đầu lại nhàn nhạt nói:

- Đa tạ công tử thân thể của ta không khỏe, để ngày mai hãy nói.

Nói xong nàng lễ phép gật đầu, vén quần dài đi lên trên lầu, Quan Hiền Câu nhìn theo dáng người thon thả thướt tha của nàng, đối với thiếu nữ này càng ngày càng mê say, hắn cũng ý thức được mình nóng vội muốn đoạt được phương tâm của cô gái này thì cần phải kiên nhẫn. Không sao hắn rất có lòng tin vào mình.

Chú rể Triệu Kiệt đi ra trước vỗ vai của hắn:

- Muốn được mỹ nhân ưu ái chỉ sợ rất không dễ dàng.

- Cũng chưa hẳn, chúng ta chờ xem.

Quan Hiền câu mở quạt xếp híp mắt lại mà cười.

.....

Dựa theo ý nguyện của Tô Hàn Trinh, Vô Tấn đi theo Trần Trực không ngờ hắn vừa trở lại Duy Dương huyện thì sự tình đã biến hóa, Trần Trực trong ngày hôm qua đã bị cảm lạnh, hai ngày nay không ra khỏi cửa được, Vô Tấn cũng không phải đi nữa.

Tô Hàn Trinh cùng với Trần Trực là tiến sĩ cùng khoa, hai người quan hệ vô cùng tốt, Trần Trực thì trực tiếp làm việc ở phủ thứ sử, Vô Tấn trở về hiệu cầm đồ hắn một đường mỏi mệt hơn nữa tâm tình khong tốt, trở về phòng liền đắp chăn mà ngủ.

- Vô Tấn.

Hoàng Phủ Quý ra sức gõ cửa:

- Ngươi xảy ra chuyện gì vậy?

Hắn cầm trong tay một cái hộp, bên trong là sáu tấm ngân phiếu giá trị một nghìn lượng bạc, cửa hàng châu báu Lý Ký bán đất thu đưới một vạn sáu nghìn lượng bạc, sáu nghìn lượng giao cho Vô Tấn, một vạn lượng bạc thì Hoàng Phủ Quý lấy vốn quay vòng.

Thấy bên trong không có động tĩnh, Hoàng Phủ Quý liền dùng sức gõ cửa:

- Vô Tấn cửa hàng châu báu Lý Ký mang ngân phiếu tới, ngươi có muốn xem không?

- Ngũ thúc thúc thu thay con đi, đầu con rất đau muốn ngủ ngay.

Hóa ra là sinh bệnh rồi, Hoàng Phủ Quý lại gõ cửa hỏi:

- Có cần ta mời lang y cho ngươi không?

- Không cần con ngủ một giấc thì tốt hơn, cám ơn ngũ thúc!

Vô Tấn ở trong phòng phát ra thanh âm buồn bực.

Hoàng Phủ Quý lắc đầu lầm bầm:

- Thật là kỳ quái, cường tráng như vậy tại sao lạ sinh bệnh, Trọng Dũng nhà ta đã lâu còn chưa bị bệnh đây này.

Bất đắc dĩ hắn phải mang ngân phiếu cất kỹ, về tới đại đường chỉ thấy lão thất tiểu nhị đang cùng với La tú tài nói chuyện:

- Ta thấy nhất định là tâm bệnh, nhất định là công tử thất tình rồi, ta rất nắm chắc vấn đề tâm lý, năm trước tiểu Thúy không để ý tới ta ta cũng bị như vậy. Ngươi có tin không? Không tin thì ta với ngươi đánh cuộc.

- Lão Thất ngươi đang nói chuyện bậy bạ gì đó? Co chừng ta trừ tiền công của ngươi.

Nghe nói muốn trừ tiền công, lão Thất rụt cổ lại, không dám lên tiếng nữa, Hoàng Phủ Quý hung hăng nhìn hắn vội hỏi La tú tài:

- Mười viên minh châu đã bán chưa?

Đây là chuyện Hoàng Phủ Quý lo lắng nhất mười viên minh châu là năm nghìn lượng bạc nếu như không thể bán thì hắn sẽ phải chịu rất nhiều thiệt thòi.

- Ai lão QUý còn chưa tin ta sao?

La Tú Tài lấy ra một phong thư đưa cho Hoàng Phủ Quý:

- Đây là bảy nghìn lượng bạc, chính mắt ngươi nhìn đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.