Hà Thần

Chương 5-1




Ta ở bên này cân nhắc như thế nào trả lời hắn, phía bên kia hắn cũng đã ngồi không yên. Mắt hắn thẳng tắp nhìn chằm chằm ta nói:

“Cô nương nhưng là không muốn thành toàn chúng ta?”

Ta từ tận tâm gan tỳ phế thận gào to, không phải ta không muốn thành toàn, thật sự là nếu để Hành Cửu theo ngươi, này quá khó khăn, không trong khả năng tưởng tượng của ta. Hành Cửu, hắn vừa nhìn đã biết không phải đoạn tụ đi. Cho dù có khờ dại quyết định cũng không chọn con quạ đen ngươi.

“Cô nương, tục ngữ nói con hư biết nghĩ lại quý hơn vàng, ta đây đã từng qua vạn bụi hoa. Rốt cuộc nguyện ý vì A Cửu vĩnh viễn lưu lại, lại dâng lên thực tâm chỉ có một lần trong đời. Cô nương tại sao phải làm bổng đả uyên ương? [1]

[1] Chia cắt uyên ương.

Ta........Ta thật sự là không còn gì để nói, câu nói kia của Dạ lang quân đem ta định nghĩa thành Vương Mẫu nương nương vạch ngân hà nhẫn tâm làm cho Ngưu Lang Chức Nữ cách xa chân trời [2]. Nếu ta không làm gì, chẳng phải là cô phụ hắn ở đây quy kết tội cho ta?

[2] Rút cái kẹp tóc ra, Thiên Hậu đã vạch ra một con sông rộng trên bầu trời để chia cắt đôi tình lang mãi mãi,vì thế tạo ra sông Ngân và trên thực tế người ta nhìn thấy các sao Ngưu Lang và Chức Nữ nằm ở hai bên của dải Ngân Hà.

Vì thế ta nói:

“Cả đời một lần thực tâm? Dạ lang quân đây là nói giỡn đi? Ngươi cũng biết ngươi hiện tại nán lại chỗ nào? Thanh lâu! Lão tử đã thấy vô số đùi nam nhân. Nam nhân là cái gì? Chính là sinh vật ngày hôm nay có thể đối với ngươi nói đem tim móc ra cho ngươi, ngày mai có thể ôm nữ tử khác song túc song phi [3]! Ta nếu thực tin lời của ngươi, ta đây nhiều năm ăn cơm chắc là không phải trả tiền ?”

[3] Như hình với bóng.

Dạ lang quân nghe vậy lông mày nhíu chặt, ta thở phào một hơi, hẹp hòi, không đả kích ngươi một chút ngươi cũng không biết hoa sao lại đỏ! Đang lúc ta nghĩ cùng Hành Cửu sống một thời gian dài lời nói độc địa tiến rất xa, Dạ lang quân đột nhiên đứng lên, thẳng tắp hướng giường ta đi tới. Vừa đi vừa nói “Nghe cô nương nói vậy, quả nhiên là không muốn thành toàn.”

Mụ mụ nha! Hắn đây là muốn làm gì? Hỏng bét! Nói cho khoái chí mà quên Xuân Tiêu là thân thể nữ nhân yếu đuối, Dạ lang quân lại là người có công phu. Nếu hắn một chưởng đánh tới ta hẳn sẽ bị đánh hộc máu a? Hành Cửu Hành Cửu! Ngươi mau ra đây nha!

Ta thầm đọc mấy tiếng, Hành Cửu hôm nay lại như con rùa rụt cổ! Vẫn co lại ở trong vòng tay. Mẹ nó! Ngươi chọc kẻ đào hoa còn muốn lão tử thay ngươi chùi đít!

Xem ra giờ phút này cũng chỉ có tự cứu. Vì thế ta nói:

“Dạ lang quân đừng động thủ, nghe một lời của ta.”

Này Dạ lang quân đang nhanh đi đến trước mặt ta lại từng bước lui về sau. Thần sắc bình tỉnh nói “Cô nương xin nói.”

Ta hạ mắt, tận lực tỏ vẻ thực nghiêm túc nói:

“Không phải ta không cho A Cửu tới gặp ngươi, thật sự là thân phận của nàng quá mức đặc biệt. Không thể dễ dàng gặp người.”

Ta hít vào một hơi lại nói:

“A Cửu cùng ta là khuê trung mật hữu [4]. Nàng xuất thân cao quý. Phụ thân triều này là quan lớn. Nhưng là A Cửu từ nhỏ giấc mộng cũng là làm một hiệp nữ hành tẩu giang hồ, lại gặp được kì nhân, có duyên học được một thân võ nghệ cao siêu.”

[4] bạn cực thân của nữ giới, có thể nói những chuyện thầm kín.

Nói tới đây, ta liếc trộm Dạ lang quân một chút. Phát hiện hắn giờ phút này biểu tình thật là kích động.

“A Cửu vốn là bất đồng với cao các khuê tú bình thường, nhưng nàng lại sống ở nhà quan. Này thân phận tự nhiên là bí mật, nếu để cho phụ thân nàng biết ái nữ mình nhàn rỗi chạy đi du đãng giang hồ, này nếu như bị phá hủy thanh danh, cảnh ngộ của A Cửu nhất định thực thảm. Cho nên, ta cùng nàng đã sớm có ước định. Nếu nàng tới chỗ ta bị người khác phát hiện truy vấn gia môn. Người nọ cần phải làm cho ta ba việc, làm xong, mới có thể cho nàng cùng ngươi gặp lại.”

Dạ lang quân nghe vậy, giống như cân nhắc một phen, nói:

“Nhưng là chúng ta đã ngư thủy chi hoan [5], ta sợ nàng sẽ có bầu, kia đối với nàng chẳng phải càng liên lụy?”

[5] quan hệ thân mật.

Hãm cha! Dạ lang quân a Dạ lang quân, ngươi tốt xấu gì cũng hành tẩu giang hồ nhiều năm, ta nguyên tưởng rằng ngươi phải thông minh chút, không nghĩ đầu óc của ngươi lại cùng Qua Tử huynh Tần Duệ là một loại.

Lại nghe hắn nói “Cũng được, ba việc, ta liền đáp ứng ngươi.”

Ta tròng mắt chuyển động, đột nhiên có ý tưởng nảy trong lòng. Vì thế ta nói:

“Chuyện thứ nhất, chính là hiện tại mang ta đi cầu Bích Ngọc. Dạ lang quân, ngươi là có khinh công đi?”

“Tất nhiên có! Hành tẩu giang hồ, khinh công sao có thể thiếu?”

Ta nghe vậy vui vẻ, lập tức liền lôi kéo hắn hướng bên cửa sổ. Dọc theo đường đi, hắn mang theo ta bay trên không trung, oh my god! Là thật sự đang bay. Thời điểm sắp đến cầu Bích Ngọc, ta bảo Dạ lang quân dừng lại, ở bên cạnh chờ ta, sau đó chính mình từng bước một đi đến.

Cầu Bích Ngọc, uốn cong, hồ nước bên cạnh cầu đầy liễu rủ cùng cây đào. Một trận gió thổi tới, bóng cây lay động, mùi hoa thoảng qua. Trong ba tháng này thật sự là địa điểm tốt nhất để nam nữ hoàng thành hẹn hò. Trên cầu lờ mờ một bóng người đang đứng, nghe tiếng bước chân, hắn quay đầu. Một thân bạch y, tay cầm chiết phiến, không nói hết phong lưu tiêu soái, rõ ràng chính là Ngôn Chi Thanh.

Thấy ta, mày nhăn của hắn hơi hơi giãn ra, hắn đối với ta cười, rực rỡ như gió xuân.

“Xuân Tiêu, ta biết ngươi đêm nay nhất định sẽ đến.”

Ta cũng cười:

“Ngôn đại nhân, nếu hôm nay ta không đến, ngươi sẽ như thế nào?”

“Thanh sẽ vẫn chờ.” lời nói âm thanh hùng hồn.

Ta đột nhiên nói:

“Thanh, ngươi đây là nguyện ý cùng ta bỏ trốn sau?” Câu này, là ta hỏi thay Xuân Tiêu.

Ngôn Chi Thanh nghe vậy khuôn mặt thống khổ, hắn nói:

“Xuân Tiêu, ta không hiểu, vì sao nhất định phải bỏ trốn? Hiện tại ta hiển nhiên cũng có thể thú ngươi, hơn nữa hiện tại con đường làm quan của ta gặp dịp, đường làm quan còn cần Tống thừa tướng dìu dắt, chờ thêm vài năm nữa ta có thành tựu, nhất định hưu A Nhan nâng ngươi làm chính thất! Ta sẽ vẫn đối ngươi tốt!”

Mẹ kiếp, nha, cứ tiếp tục xuân thu đại mộng ôm thê thiếp của ngươi đi! Nhướng mày, ta cười lạnh nói:

“Vậy thỉnh Ngôn đại nhân vài năm sau thành tựu có thể tự quyết định lại đến tìm Xuân Tiêu đi!”

Ta xoay người muốn đi, không nghĩ tới Ngôn Chi Thanh lại giữ chặt tay áo của ta nói;

“Xuân Tiêu, ngươi tội gì thương tổn ta?”

Ta quay đầu, cười nói:

“Ngôn đại nhân, ngươi cũng biết thế nào là thanh lâu nữ tử?”

“Tự nhiên là thân phận ti tiện, lấy diện mạo hầu hạ người, nhưng là Xuân Tiêu, ngươi không đồng dạng như vậy! Ngươi ở trong bùn mà không nhiễm.............”

“Đủ!”

Ta lạnh lùng ngắt lời hắn:

“Thanh lâu nữ tử, các nàng mưu sinh cũng tìm kiếm tình yêu.”

Xoay người bước đi, trong ngực một chỗ nhói lên đau đớn gay gắt. Xuân Tiêu, ngươi giờ phút này, nhất định hoàn toàn hết hy vọng đi? Ta đi một chuyến này, chỉ vì kết thúc tàn niệm của ngươi.

Đời người như nước, có duyên ắt tương phùng, nên giữ thì giữ, nên bỏ thì bỏ. Hắn không còn là thiếu niên ban đầu từng gặp, ngươi cũng không còn là cô nương ngu ngốc tâm niệm thành tro héo mòn chờ đợi.

Ngôn Chi Thanh ở phía nam, ta đi phíc bắc, đột nhiên nghe được hắn ở phía sau hô lớn:

“Ngươi không phải Xuân Tiêu! Xuân Tiêu nàng sẽ không đối với ta như thế! Ngươi rốt cuộc là ai?”

Lão tử suy nghĩ, hắn vẫn chưa có bỏ cuộc. Ta cũng quay đầu lớn tiếng trả lời:

“Ta vốn không phải Xuân Tiêu! Ta là muội muội sinh đôi của Xuân Tiêu, Xuân Dược!”

“Vậy Xuân Tiêu đi đâu?”

“Cùng thiên hạ đệ nhất kiếm Tây Môn Xuy Tuyết bỏ trốn!”

Nói xong bước nhanh tới trước mặt Dạ lang quân, ta nói “Trở về!” Dạ lang quân mang theo ta thi triển khinh công bắt đầu bay trở về. Trên đường, hắn đột nhiên nói:

“Xuân Tiêu cô nương, kỳ thật ta thấy, vị công tử mới vừa rồi là thật sự thích ngươi!”

Hãm cha, đầu năm nay như thế nào xuất hiện hai cái hồng nương? Dạ lang quân, không dung tha, ngươi đây đều đã nhìn ra, vậy ngươi như thế nào không nhìn ra ta từ đầu tới cuối vẫn đem ngươi thành khỉ đùa giỡn?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.