Hạ Tân Lang

Chương 5




Dùng cơm xong, Ciro đứng dậy tỏ ý muốn nghỉ trưa.

Soso đang muốn theo sau, bị Patrick nhanh tay lẹ mắt bắt trở về.

“Cậu muốn đi đâu?” Patrick hạ giọng xuống cực cực nhỏ. Không còn cách nào, sau khi Ciro rời đi, bọn họ chính là tiêu điểm duy nhất ở nhà ăn.

Soso nói: “Nghỉ trưa a.”

“Chốc nữa hẵng đi.” Hôm nay đã đủ nổi bật, nếu không biết sống chết đuổi theo, đại khái rất nhanh sẽ bị những ánh mắt ghen tị cắn xé. Patrick cảm thấy hẳn phải nên cẩn thận.

Frank bưng cà phê tới: “Các cậu đang nói chuyện gì thế?”

Patrick vừa thấy là người một nhà, lập tức kích động lôi hết nguyên nhân quá trình hệ quả ra tỉ mỉ kỹ càng thuật lại.

Frank đầy thâm ý nhìn Soso, “Ồ. Cậu thực thích hoàng thái tử?”

Thích?

Soso gật gật đầu, sau đó bổ sung: “Anh ấy là người tốt.”

“Đúng vậy đúng vậy, tớ cũng nghĩ thế.” Là hoàng thái tử cao cao tại thượng, sự thân thiện Ciro biểu hiện hôm nay lập tức thu phục hắn.

Frank cười cười, “Các cậu gặp được chuyện tốt như vậy, tốt xấu cũng nên mời tớ uống một chén.”

“Không thành vấn đề.” Patrick vèo cái biến mất.

Frank giữ nguyên sắc mặt hỏi Soso: “Cậu tới vương đô bao lâu rồi?”

Soso đếm ngón tay, “Sáu ngày.”

“Nếu có rảnh cậu nên tham gia nhiều yến hội.” Frank nói,“Đây là cách tốt nhất để nhanh chóng dung nhập vào giới quý tộc vương đô.”

Soso mờ mịt,“Dung nhập giới quý tộc vương đô?”

Frank nói: “Muốn trở thành thân tín của hoàng thái tử, chỉ có tín nhiệm của hoàng thái tử là không đủ. Cậu còn cần cả sự thừa nhận của giới quý tộc nữa. Nhưng không sao, cậu có thể từ từ mà tiến hành.”

Soso cái hiểu cái không.

Patrick đã cầm các loại đồ uống về.

Frank nhướng mày, “Mấy thứ này đều là miễn phí .”

Patrick nói: “Buổi chiều chúng ta còn có khóa thực tiễn, chẳng lẽ cậu muốn mang một thân mùi rượu?”

Frank chọn lon cà phê, sau đó bảo Patrick: “Đừng quên, cậu còn thiếu tớ một ly.” Cậu uống một ngụm, phát hiện Soso đang mở to hai mắt nhìn mình không chớp, ngẩn người hỏi,“Làm sao vậy?”

“Bộ dạng vừa rồi của cậu rất giống một người vô cùng quan trọng của tớ.” Soso nhớ tới Dilin, ánh mắt phức tạp.

Patrick hỏi: “Là người bạn gái lần trước cậu kể?”

Soso đáp: “Không phải bạn gái. Là anh họ.”

“Rất quan trọng… anh họ?” Vẻ mặt Patrick có chút quái dị. Ánh mắt phức tạp vừa rồi của Soso nhìn kiểu nào cũng không giống như đang nhớ đến anh họ, mà giống như đang nghĩ về… người trong lòng.

Frank hỏi: “Cũng là quý tộc hở?”

Soso gật mạnh đầu. Cho dù xét trên toàn Mộng Đại Lục, gia tộc Bassekou cũng là quý tộc hiển hách.

Patrick hỏi: “Tại sao không đến học viện ma pháp hoàng gia?” Yêu cầu nhập học của học viện ma pháp hoàng gia không cao, chỉ cần quý tộc có thiên phú ma pháp cơ bản đều có thể tiến vào. Dù sao, quý tộc Kanding Đế Quốc tuy rằng nhiều, nhưng một bộ phận sẽ lựa chọn học viện kỵ sĩ hoàng gia, còn lại cũng có người muốn đi học viện ma pháp tư nhân , cho nên hàng năm số người xin vào có hạn.

Môi Soso mấp máy thật lâu, mới thốt ra một câu, “Anh ấy nghèo lắm.”

“Nghèo?” Frank đột nhiên nhớ tới lời giới thiệu ngày đầu tiên đi học của cậu, “Hàng ngày phải ăn bánh mì đen sao?”

Khóe miệng Patrick co giật, “Quý tộc đế quốc hàng năm đều có thể lĩnh bổng lộc tương ứng với tước vị mà.”

Soso suy nghĩ hơn nửa ngày mới nói tiếp một câu, “Anh ấy ăn nhiều lắm.”

“…”

Dù Frank và Patrick chưa gặp anh họ Soso, nhưng trong tâm trí bọn họ đã phác họa ra hình ảnh một thiếu niên mập mạp bụng to như đang mang thai ngồi bên bàn ăn liều mạng ăn bánh mì đen.

Khóa học thực tiễn buổi chiều Ciro không xuất hiện, đội trưởng đội cận vệ Gallon của hắn xin nghỉ bệnh.

Patrick thấy Soso không yên lòng, nhân tiện nói: “Kỳ thật khóa học buổi chiều cậu không có mặt cũng không sao.” Dù gì cậu cũng không thể sử dụng hỏa hệ ma pháp.

Mắt Soso sáng lên, “Tớ có thể đi xem Ciro không?”

“Phải kêu hoàng thái tử điện hạ.” Patrick nhỏ giọng sửa cho đúng,“Tên riêng của hoàng thái tử không phải ai cũng có thể gọi .”

Soso hỏi: “Tớ có thể đi xem hoàng thái tử điện hạ không?”

“Bọn họ sẽ không cho cậu vào.” Patrick nhìn ánh mắt tội nghiệp của Soso, trong lòng mềm nhũn,“Có lẽ cậu có thể thử mang chút đồ gì đó đến, nói không chừng sẽ có ngoại lệ.”

“Được.” Soso quay nhanh đầu, sau đó đi về phía Danton.

Patrick tay mắt lanh lẹ bắt trở về,“Cậu muốn đi đâu?”

Soso nói: “Xin phép.”

“… Không cần xin phép.” Lạc thú của việc trốn học không phải ở chỗ không cần xin phép sao? Patrick thấy Soso vẫn bất động tại chỗ, không khỏi đẩy cậu một cái, “Tớ xin hộ cậu. Đúng rồi, ngộ nhỡ cậu thật sự gặp được hoàng thái tử, ngàn vạn lần phải nhớ đề cập đến tớ đó.”

Soso nói :“Được.”

“Đi thôi. Tớ che cho cậu.” Hắn nghiêng sang, quả nhiên ngăn trở tầm mắt của Danton nhìn sang bên này.

Soso do dự, cuối cùng thật sự muốn đi thăm bệnh, cẩn thận trốn ra.

Patrick nhìn thấy Danton quay về phía mình, hết hồn một trận, nhưng hình như ông ta không phát hiện ra điều gì, rất nhanh lại đem lực chú ý quay trở lại đám học sinh trước mắt.

Ký túc xá học viện ma pháp hoàng gia tổng cộng phân làm hai loại. Một loại như của Soso, con cháu quý tộc hai người một gian, loại còn lại dành cho người bản thân có tước vị ở một mình một gian.

Nơi Ciro ở đương nhiên là loại sau. Hơn nữa căn cứ vào tước vị mà cũng phân chia khác nhau. Là hoàng thái tử, Ciro đương nhiên có hẳn một tòa nhà.

Soso chỉ biết phương hướng đại khái, vị trí cụ thể phải lần mò thật lâu. Đến khi nhìn thấy tòa nhà màu trắng có hai cận vệ trông thực quen mắt đứng gác, lập tức cao hứng chạy tới.

“Chào các anh. Còn nhớ tôi không? Tôi đến gặp Ciro.” Cho dù chưa từng tiếp xúc, nhưng trên đường từ Sangtu tới Kanding đế quốc, cậu đã gặp bọn họ.

Hai cận vệ sửng sốt, trong đó một người nói: “Xin chờ một lát.” Gã nhanh chóng xoay người vào cửa thông báo.

Soso nhỏ giọng: “Ciro thật sự sinh bệnh sao?”

Tròng mắt cận vệ còn lại chuyển tới chuyển lui, không trả lời.

Cận vệ kia rất nhanh đi ra, nói: “Điện hạ cho mời.”

Soso cảm ơn rồi vào cửa.

Điều kiện nơi này tốt hơn nhiều so với ký túc xá Soso ở.

Giấy dán tường vàng nhạt, đồ trang trí vàng kim khiến cho căn phòng rộng rãi có vẻ cực kỳ xa hoa. Trên trần nhà là bức tranh tiên nữ nhảy múa giữa không trung, mờ ảo, xinh đẹp mà rất sống động. Ánh đèn thủy tinh óng ánh êm dịu như dòng nước, dập dờn nơi nơi.

Gallon đứng trước cầu thang lên lầu, làm tư thế thỉnh với cậu.

Soso hỏi: “Ciro thật sự sinh bệnh sao?”

Gallon không trả lời thẳng, chỉ nói: “Hoàng thái tử điện hạ đang chờ vương tử điện hạ.”

Soso theo thang lầu đi lên.

Cửa phòng ngủ chính mở rộng, tấm thảm thêu hoa văn đỏ tươi đặt chính giữa phòng, giống như đường hoàng tuyên bố lãnh thổ của mình.

“Đã quen chưa?” Ciro ngồi trên xích đu, trong tay cầm quyển “Luật pháp Kanding Đế Quốc” dày cộp.

Soso lo lắng nhìn mặt hắn: “Anh sinh bệnh sao?”

“Không hề.” Ciro sảng khoái trả lời.

Soso ngớ ra: “Nhưng tôi nghe nói…”

Ciro chỉ vào ghế dựa bên người: “Ngồi đi.”

Soso ngoan ngoãn đi qua ngồi xuống.

Ciro nói: “Quen với sinh hoạt nơi này chưa?”

Bị hỏi lạc đề như vậy, Soso nhất thời quên mất nghi ngờ của mình, nghiêm túc suy nghĩ vấn đề hắn hỏi: “Không tồi. Nhưng mà tôi thích món ăn ở St Paders hơn.”

Ciro đáp: “Ừ.”

“Đúng rồi. Tôi có thể chuyển tới ban 1 không?” Soso hỏi,“Tôi chỉ biết ma pháp thổ hệ.”

Ciro mặt không đổi sắc nói: “Ban 1 đủ nhân số rồi.”

Soso cúi đầu: “A”

Ciro nhìn mái tóc vàng óng ánh trên đỉnh đầu cậu: “Tất cả ma pháp đều tương thông, học giỏi hỏa hệ sẽ có ích cho thổ hệ.” Những lời này tuy không sai, nhưng tuyệt đối không phù hợp với Soso. Bởi vì Soso sử dụng thổ nguyên tố thông qua chú ngữ, không dùng được chú ngữ ma pháp hỏa hệ.

Nhưng Soso hiển nhiên không ngờ tới chuyện này, lập tức tin tưởng, gật mạnh đầu.

“A, đúng rồi.” Cậu đột nhiên nhớ ra, “Anh nhớ Patrick không?”

Ciro bình tĩnh:“Nhớ rõ. Làm sao vậy?”

“Không có gì. Tôi chỉ muốn nhắc tới thôi.” Soso cười thỏa mãn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.