Hạ Mộng Cuồng Thi Khúc

Chương 34: Huyết Chiến Bạch Cốt Thái tử




Tô Mộc bình tĩnh nói:

- Bí thư, là cháu đây.

Nhiếp Việt cười hỏi:

- Tô Mộc, sao vậy? Diệp bộ trưởng có nói gì không?

Đổi lại tình huống khác Nhiếp Việt sẽ không hỏi như vậy, nhưng trước khi xuất phát Tô Mộc có báo cáo với gã. Nhiếp Việt biết Tô Mộc đi vì chuyện gì, nếu giả bộ không biết thì hơi giả tạo.

Hiện nay Nhiếp Việt đã chính thức ngồi trên thuyền Lý Hưng Hoa, mà Lý Hưng Hoa là ai? Từng là thư ký của Diệp An Bang, cứ thế tính ra mọi người ngồi chung một chiếc thuyền.

Tô Mộc hỏi:

- Cháu đã báo cáo bản kế hoạch phát triển Hắc Sơn trấn cho Diệp bộ trưởng, Diệp bộ trưởng có một số chỉ thị. Nhưng bí thư, cháu muốn hỏi là chú có biết trong huyện đang xảy ra một việc?

Nhiếp Việt khó hiểu hỏi:

- Cháu nói chuyện gì?

Tô Mộc nói:

- Người ủy ban kỷ luật thành phố âm thầm điều tra cháu.

Giọng Nhiếp Việt the thé:

- Cái gì?

Nhiếp Việt chưa từng nghĩ đến trong huyện có chuyện như thế. Người ủy ban kỷ luật thành phố xuất hiện trong huyện Hình Đường, còn vì điều tra một cán bộ cấp chính khoa.

Chuyện quái quỷ gì đây? Gã không hề nhận được báo cáo về chuyện này.

ủy ban kỷ luật thành phố phá án có tính kỷ luật, nhưng xét cho cùng ủy ban kỷ luật thành phố công tác dưới Đảng ủy lãnh đạo. Nhiếp Việt không quản được ủy ban kỷ luật thành phố nhưng ủy ban kỷ luật huyện thì sao? Chẳng lẽ ủy ban kỷ luật thành phố không tin tưởng ủy ban kỷ luật huyện sao? Dù không tin ủy ban kỷ luật huyện nhưng vì sao điều tra Tô Mộc mà Nhiếp Việt là lãnh đạo chủ quản lại không nhận được thông báo gì?

Tô Mộc không phải ai khác, hắn là bí thư trấn ủy Hắc Sơn trấn đang hừng hực khí thế phát triển, đâu dễ để ủy ban kỷ luật thành phố muốn điều tra liền điều tra?

Không theo quy định, thứ tự sao?

Khiến Nhiếp Việt tức giận nhất là xảy ra chuyện, gã là nhà cầm quyền số một huyện Hình Đường mà hoàn toàn không biết gì. Nếu đương sự Tô Mộc không gọi điện thoại, chẳng lẽ Nhiếp Việt sẽ thành người cuối cùng biết chuyện sao? Nếu thế thì mặt mũi Nhiếp Việt để vào đâu? Trong huyện Hình Đường này gã có địa vị gì?

Đây là chuyện Nhiếp Việt không thể tha thứ.

Nhiếp Việt trầm giọng hỏi:

- Xác định không?

Tô Mộc nói:

- Chắc chắn!

Rầm!

Tô Mộc nghe tiếng đập bàn cái rầm từ đầu dây, tạm dừng giây lát sau giọng Nhiếp Việt trầm ổn vang lên:

- Tô Mộc, ta sẽ điều tra rõ việc này, cháu cứ yên tâm quay về công tác. Yên tâm, có ta ở huyện Hình Đường này trời sẽ không sụp, ta muốn biết là kẻ nào dám phá rối sau lưng.

- Vâng thưa bí thư.

Tô Mộc cúp máy. Tô Mộc không gọi điện cho Chu Tùng Lan, sự việc kỳ lạ, trước khi tìm hiểu rõ ràng hắn không muốn kinh động Chu Tùng Lan.

Tô Mộc nhếch mép:

- Hãy để đám ngưu quỷ xà thần nhảy ra hết đi.

Tô Mộc dặn dò Đoạn Bằng vài câu, chiếc xe chạy thẳng hướng Hắc Sơn trấn.

Tòa nhà trấn ủy Hắc Sơn trấn.

Khi xe của Tô Mộc vào sân, Lâm Thần từ góc bên cạnh chạy tới trước mắt hắn.

Lâm Thần sốt ruột nói:

- Bí thư mau đi đi!

Tô Mộc khó hiểu hỏi:

- Có chuyện gì?

Vẻ mặt Lâm Thần sốt ruột nói:

- Bí thư không biết, trong văn phòng của bí thư có người chờ.

Có người chờ? Tim Tô Mộc rớt cái bịch, hắn dựa vào thân xe, không vội vã lên lầu.

Tô Mộc ung dung hỏi:

- Lâm trưởng trấn, nói chậm chút, có chuyện gì?

Lâm Thần nôn nóng bảo:

- Bí thư, tôi không rõ cụ thể thế nào nhưng vừa rồi bọn họ đi qua, có Đỗ trưởng trấn đi theo. Tôi nghe lén hình như bọn họ là ủy ban kỷ luật thành phố.

Ủy ban kỷ luật thành phố! Quả nhiên là bọn họ!

Tô Mộc nhíu mày hỏi:

- Phạm Kiên Cường đâu?

Xảy ra chuyện lớn như vậy, Tô Mộc không tin Phạm Kiên Cường không biết tin gì. Phạm Kiên Cường là chủ nhiệm chính Đảng, thân tín của hắn. Bây giờ Tô Mộc không lo về người ủy ban kỷ luật thành phố mà nghi ngờ Phạm Kiên Cường, nếu bây giờ gã không ra mặt thì hắn sẽ xếp gã vào sổ đen.

Lâm Thần nói vun vào cho Phạm Kiên Cường:

- Bí thư, không thể trách Phạm chủ nhiệm. Từ ngày hôm qua Phạm chủ nhiệm đã không ở trong trấn, Phạm chủ nhiệm đi trong huyện. Những người này mới đến mười mấy phút trước, Phạm chủ nhiệm không hay biết gì.

Nói vậy thì có thể thông cảm.

Tô Mộc không tiếp tục dây dưa vấn đề này, hắn xoay người đi hướng tòa nhà trấn ủy. Người ủy ban kỷ luật thành phố thì sao? Tô Mộc ngồi ngay đứng thẳng, không sợ bị điều tra. Lâm Thần ở phía sau nhìn bộ dáng của Tô Mộc, cắn răng đi theo. Trán Lâm Thần đã đóng dấu Tô Mộc, lúc này không đứng ra bày tỏ trung thành còn chờ tới bao giờ?

Tô Mộc đến bên ngoài cửa văn phòng, quả nhiên có mấy người đứng trong hành lang. Đỗ Kiện đứng bên cạnh, bề ngoài rất nôn nóng nhưng Tô Mộc thấy rõ mắt gã tràn đầy khoái cảm, hận không thể bắt hắn đi ngay.

Trừ Đỗ Kiện ra có ba người, mặc đồ đen, là người ủy ban kỷ luật thành phố. Dẫn đầu ba người là nam nhân trung niên, bộ dạng không nghiêm túc như ủy ban kỷ luật thành phố, trông khá buồn cười.

Nam nhân trung niên lạnh lùng hỏi:

- Anh chính là Tô Mộc?

Tô Mộc thản nhiên nói:

- Đúng là tôi.

Đỗ Kiện ở bên cạnh giới thiệu:

- Bí thư, vị này là chủ nhiệm ủy ban kỷ luật thành phố về mảng tác phong Đảng liêm chính Thành phố Thanh Lâm, Hoàng Hòa Quý.

Tô Mộc lườm Đỗ Kiện, vẻ mặt chẳng hề tôn trọng:

- Các anh là ai?

Hoàng Hòa Quý lấy thẻ công tác ra:

- Chúng tôi là ủy ban kỷ luật thành phố, đây là thẻ công tác của chúng tôi. Tô Mộc, anh liên quan đến có người tố cáo, bây giờ đi theo chúng tôi hiệp trợ điều tra.

Thẻ công tác ghi rõ chức vụ của Hoàng Hòa Quý, đồ thật. Tô Mộc tin tưởng những người này không dám lừa gạt hắn.

Tô Mộc bình tĩnh nói:

- Hiệp trợ điều tra? Điều tra cái gì? Các anh là ủy ban kỷ luật thành phố, tôi lại là cán bộ huyện quản. Các anh đến nhờ tôi hiệp trợ điều tra, vậy tại sao người ủy ban kỷ luật huyện không có thông báo gì? Nếu các anh thật sự là ủy ban kỷ luật thành phố xuống thì hãy lấy thủ tục hiệp trợ ra đây, tôi muốn kiểm tra.

Cả sự kiện rất kỳ lạ, trước khi tìm hiểu rõ ràng Tô Mộc sẽ không dễ dàng đi theo đối phương, nếu không dù hắn vô tội cũng sẽ bị vu oan.

Đổi lại người khác sẽ không dám nói kiểu đó với người ủy ban kỷ luật thành phố, nhưng Tô Mộc không sợ. Đừng nói có Nhiếp Việt đứng sau lưng hắn, chỉ tính Chu Tùng Lan, Tô Mộc tin tưởng lôi ra đại nhân vật này thì không ai dám đụng một cọng lông của hắn.

Quan trọng nhất là Tô Mộc cây ngay không sợ bóng xéo. Ta không trái pháp luật phạm pháp, không tin các ngươi làm gì được ta. ủy ban kỷ luật thành phố thì sao? Có thể tùy tiện mang người đi sao?

Hoàng Hòa Quý nghe Tô Mộc cãi lời, nét mặt sa sầm nói:

- Tô Mộc, anh muốn làm cái gì?

- Trong mắt anh còn có tổ chức, kỷ luật không? Chúng tôi dám lại đây mang anh đi hiệp trợ điều tra chút vấn đề đương nhiên là có chứng cứ trong tay.

- Anh muốn thủ tục? Được, anh liên quan đến vấn đề rất nghiêm trọng, chờ chút nữa thủ tục sẽ có ngay. Nhưng trước đó hãy theo ủy ban kỷ luật thành phố, thủ tục đã xong chỉ chờ lãnh đạo phê chỉ thị, anh lập tức đi theo chúng tôi.

- Tô Mộc, anh biết kỷ luật Đảng, đừng gây rắc rối cho tôi.

Hai nam nhân đứng sau lưng Hoàng Hòa Quý tiến lên trước, xem bộ dạng là muốn lôi Tô Mộc ra tòa nhà trấn ủy.

Không khí căng thẳng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.