Hạ Mộc Đông Sinh

Chương 20: 20: Ba Mẹ Văn Lãng Tây




Tình hình hơi bị lúng túng.

Cả bốn đều ngẩn người với thần thái khác nhau. Bổ sung thêm, da Thẩm Thanh Huyền đang căng chặt!

Y không ngờ lại gặp sư phụ ở chỗ này, càng không ngờ sẽ bị sư phụ bắt gian, y còn chưa chuẩn bị tâm lý thẳng thắn mà!

Phải làm gì đây?

Ngẫm lại tính cách nóng nảy của sư phụ nhà mình, Thẩm Thanh Huyền rất sợ sư phụ bất ngờ không kịp chuẩn bị quất một roi sang đây …

Y núp sau Cố Kiến Thâm theo bản năng, thành thử chọc giận phong chủ Thượng Tín, lão trầm giọng trách: “Ta muốn đánh ngươi, ngươi còn trốn được?”

Thẩm Thanh Huyền cực kỳ ấm ức: Quả nhiên sắp bị đánh!

Phong chủ Thượng Đức lập tức nói: “Sư đệ phạm lỗi gì mà sư thúc đánh y.”

Phong chủ Thượng Tín trợn mắt nhìn Thẩm Thanh Huyền, trừng thật lâu mới bật ra một câu: “Không thể tưởng tượng nổi, nhất định là nó làm hư Tiểu Cửu Uyên!”

Nghe thế, Cố Kiến Thâm nóng lòng giải thích, Thẩm Thanh Huyền lại nắm tay hắn, gãi gãi lòng bàn tay, không cho hắn nói.

Hành động mờ ám của họ sao qua mắt được hai vị đại lão, phong chủ Thượng Tín lại giận tới mức tâm can đau, nhưng có phong chủ Thượng Đức ở đây, lão mà quất y thật thì người kia nhất định đánh lộn với lão, vốn dĩ khi luận đạo đã đắc tội nhau rồi.

Hơn nữa luận đạo giữa các phong vẫn còn tiếp tục, thời gian tạm nghỉ không lâu, lão lười lãng phí thời gian trên người họ.

Phong chủ Thượng Tín hừ lạnh một tiếng, phất tay áo bỏ đi.

Phong chủ Thượng Đức hắng giọng, nói với họ: “Đừng nghĩ nhiều, nghe kĩ các tiền bối giảng đạo, với ngộ tính của các ngươi, nhất định đạt được lợi ích không nhỏ.”

Hai người tất nhiên thưa vâng.

Nhưng làm sao bọn họ có thể nghiêm túc ngộ đạo!

Luận đạo phong môn tiếp tục, Thẩm Thanh Huyền vừa ngồi xuống liền cảm nhận được ánh mắt sắc bén như dao từ sư phụ.

Phải rồi, y ngồi kế Cố Kiến Thâm, trước đó thì không sao, hiện giờ sư phụ y đúng giờ nổi giận, nhất định cho rằng y muốn gây chuyện dưới mí mắt lão!

Thẩm Thanh Huyền oan quá chừng, rõ ràng vị trí này do người ta xếp sẵn, không phải y cố ý tiếp cận Cố Kiến Thâm, nhưng nếu nói sư phụ nghe người sẽ tin sao? Nhất định không! Nghĩ vậy, y càng cảm thấy mình sắp bị đánh.

Luận đạo còn chưa bắt đầu mà đệ tử bên dưới đã ngồi nghiêm chỉnh, Cố Kiến Thâm nhỏ giọng nói với Thẩm Thanh Huyền: “Tại ta không tốt.”

Thẩm Thanh Huyền không thích nghe thế: “Sao có thể trách ngươi?”

Cố Kiến Thâm nói: “Nếu vừa rồi ta …”

Hắn còn chưa dứt lời, Thẩm Thanh Huyền đã cắt ngang: “Dù lúc đó ngươi không hôn ta, ta cũng muốn hôn ngươi.”

Lời này khiến lòng Cố Kiến Thâm ngọt như được bôi mật, hắn lại muốn hôn y dưới công chúng nữa rồi, đương nhiên không có khả năng, cho nên hắn lặng lẽ nắm tay y kìm nén những kích động trong lòng.

Cố Kiến Thâm dời ý định, nói: “Phải trách ta, chỗ cạnh ngươi vốn là của thập tam sư huynh, là ta đổi với hắn mới có thể ngồi cùng ngươi.”

Ban đầu hai người ngồi cạnh nhau sẽ không phải buồn chán, nhưng hiện giờ bị sư phụ phát hiện, còn ngồi với nhau nữa Thẩm Thanh Huyền sẽ rất khó chịu!

Cố Kiến Thâm cũng có thể cảm nhận được mắt dao của phong chủ Thượng Tín, vốn dĩ họ nên thành thật, không hề chọc lão nhân gia, nhưng ngồi ngay dưới mí mắt lão, ngay cả không làm gì cũng đã chọc giận lão rồi.

Thẩm Thanh Huyền vốn đang oán giận trong lòng, oan uổng vì vị trí của hai đứa được sắp xếp ngẫu nhiên, hiện giờ mới biết Cố Kiến Thâm cố ý chuẩn bị.

Y lại thấy lòng ngọt ngào quá đỗi, cảm thấy không oan tí nào, về phần lát về bị đánh, đánh thì đánh đi, dù sao cũng trốn không thoát!

Phong chủ Thượng Tín ngồi bên trên sắp trừng tới mức lọt mắt, tiểu hỗn đản này biết rõ lão ngồi trên này, còn dám ở đằng kia thì thầm với Cố Kiến Thâm, thực sự coi lão là không khí đúng không!

Vì thế mắt dao càng thêm sắc bén, Thẩm Thanh Huyền run rẩy, ngẩng đầu nhìn: Má ơi, sao sư phụ cáu quá vậy? Đây không phải đánh một trận là xong, tám phần là một ngày ba bữa!

Thẩm Thanh Huyền không dám nói chuyện với Cố Kiến Thâm, y rút tay về ngồi đàng hoàng, muốn bao nhiêu nghe lời thì có bấy nhiêu, định làm sư phụ bớt giận, bản thân có thể chịu ít khổ trên da thịt! Nhưng có lẽ đã muộn ….

Miễn cưỡng chống đỡ hết luận đạo phong môn, phần lớn các sư huynh đều lộ thần sắc nặng nề, hiển nhiên có thu hoạch. Suốt toàn bộ quá trình, chỉ có mình Thẩm Thanh Huyền suy nghĩ lung tung, còn ngộ đạo gì nữa, y chỉ cầu có thể thừa nhận cuồng phong bạo vũ của sư phụ.

Nên tới rồi sẽ tới, trở về Thượng Tín phong, phong chủ Thượng Tín liền xách y tới khởi binh vấn tội: “Nói, ngươi với Cố Kiến Thâm rốt cục xảy ra chuyện gì!”

Thẩm Thanh Huyền nghĩ bụng: Còn có thể xảy ra chuyện gì, không phải đã thấy rồi sao!

Đương nhiên y không dám nói vậy, chỉ bảo: “Là … là …”

Phong chủ Thượng Tín không muốn nhìn bộ dáng ấp úng này của y, lập tức khiển trách: “Có mà vì đôi mắt của hắn nên ngươi mới trêu chọc người ta đúng không?”

Thẩm Thanh Huyền sửng sốt, lúc này mới ngẩng đầu nhìn sư phụ: “Con là hạng người vậy sao!”

Phong chủ Thượng Tín nói: “Chẳng lẽ không phải!”

Thẩm Thanh Huyền bi phẫn: “Con thích con người hắn, thích tính hắn, cùng hắn tình đầu ý hợp!”

Phong chủ Thượng Tín nói: “Các ngươi mới quen bao nhiêu ngày? Còn dám nói thích con người hắn, tính tình hắn!”

Thẩm Thanh Huyền nói: “Bọn con ở bên nhau ba tháng rồi!”

Phong chủ Thượng Tín nói: “Quả nhiên là từ cái lần ngươi xuất quan gặp mặt hắn!”

Lúc này Thẩm Thanh Huyền mới nhận ra mình bị hớ, chẳng qua có nói cũng không sao, y trực tiếp thừa nhận: “Đúng vậy!”

Ngó bộ dáng đúng lý hợp tình của y, tay phong chủ Thượng Tín lại ngứa: “Còn dám nói không phải ngươi nhìn trúng ánh mắt hắn, nếu không có đôi ngươi màu đỏ đặc biệt kia, liệu ngươi có gần gũi với hắn không?”

Thẩm Thanh Huyền nói: “Nhất kiến chung tình không phải là thế sao!”

Phong chủ Thượng Tín nói: “Nhất kiến chung tình? Sau đó thì sao? Đợi ngươi thích thú đủ rồi thì người ta phải làm sao!”

Thẩm Thanh Huyền tức giận: “Sao sư phụ có thể nghĩ con như vậy!”

“Còn không phải cái tính xưa nay của ngươi, ngoài đỏ vàng ra, nào có gì có thể khiến ngươi thích lâu dài!”

Thẩm Thanh Huyền nói: “Con chắc chắn sẽ thích Cố Kiến Thâm lâu dài!”

“Vậy thích trong miệng ngươi là thích thật sự sao!”

Thẩm Thanh Huyền nói: “Đương nhiên phải!”

Phong chủ Thượng Tín lại hỏi y: “Ngươi biết cái gì thật sự là thích không?”

Thẩm Thanh Huyền hỏi ngược lại: “Sư phụ biết không?”

Phong chủ Thượng Tín khựng lại, không trả lời y.

Lão nhìn Thẩm Thanh Huyền – tiểu đồ đệ thiên tư thông minh nhưng lại ngang bướng của mình, vô cùng lo lắng.

Đừng thấy hiện giờ y lớn, chứ tâm tính vẫn còn giản đơn lắm, lúc này nhiệt huyết đưa ra phán đoán, cũng chưa chắc là ý nghĩ thật sự của y.

Tới khi ba phần nhiệt huyết vơi đi thì nên làm gì? Những năm Thẩm Thanh Huyền bế quan, Phong chủ Thượng Tín vẫn chú ý Cố Kiến Thâm.

Mặc dù đứa nhỏ này cùng tuổi với Thẩm Thanh Huyền, thiên tư cũng không kém hơn y, nhưng tính cách hai người lại kém khá xa: Một người làm đệ tử thân truyền được giáo dưỡng cẩn thận, một người lưu lạc nơi tạp dịch giãy dụa lớn lên.

Hoàn cảnh khác biệt dẫn đến hai người cùng tuổi, nhưng lại có một trưởng thành sớm hơn nhiều.

May mà tính tình Cố Kiến Thâm thiện lương, trọng tình trọng nghĩa. Nhưng càng như vậy, Phong chủ Thượng Tín càng lo.

Thật sự không tin được Thẩm Thanh Huyền, lão chỉ sợ tiểu đồ ham chơi thích mới mẻ xúc động nhất thời trêu chọc Cố Kiến Thâm, sau này vứt bỏ mặc kệ thì biết làm sao!

Đáng tiếc giờ nghĩ nhiều cũng vô dụng, nhìn tình trạng hai người, e rằng lão đã không thể ngăn cản.

Phong chủ Thượng Tín thở dài: “Trong lòng ngươi nắm chắc là được, nếu gây chuyện ta mặc kệ ngươi.”

Thẩm Thanh Huyền thật sự không hiểu nổi sư phụ đang lo lắng điều gì. Chẳng qua nghe ngữ điệu của sư phụ, hình như không can thiệp chuyện y nữa đúng không?

Mắt y sáng lên, hỏi: “Sư phụ, con cùng Cố Kiến Thâm …”

Phong chủ Thượng Tín nói: “Chỉ cần ngươi không trêu đùa người ta, sao ta có thể quản ngươi? Các sư huynh của ngươi đều đã kết đạo lữ, ta có can thiệp bọn nó sao?”

Thẩm Thanh Huyền vui mừng khôn xiết, nói: “Con cứ ngỡ người sẽ cực lực phản đối!”

Phong chủ Thượng Tín lại khẽ thở dài: “Ta vốn định truyền thụ Phong Tâm quyết cho ngươi, hiện giờ thôi vậy.”

Thẩm Thanh Huyền cũng từng nghe về pháp quyết này, có thể nói là bí bảo trấn tông của Vạn Pháp tông.

Bao năm qua, người tu luyện Phong Tâm quyết đều rất có thành tựu, thậm chí có hy vọng phi thăng, nhưng Phong Tâm quyết này đòi hỏi điều kiện tu luyện nhất định.

Đầu tiên phải có tư chất đáng tự hào, bằng không sẽ bị phản phệ, điểm ấy không thành vấn đề với Thẩm Thanh Huyền; tiếp theo phải phong tâm diệt dục, nhất là chữ tình, trước khi thành thánh tuyệt đối không thể sinh tình.

Hiện giờ Thẩm Thanh Huyền đã động tình, đồng nghĩa không thể tu luyện Phong Tâm quyết.

Phong chủ Thượng Tín nói với y chủ yếu để thử —— Phong Tâm quyết rất hấp dẫn, nếu không thật sự động tình, tuyệt đối không thể chống cự.

Thẩm Thanh Huyền nói: “Con không cần phong tâm diệt dục đâu!” Tim y đã dành cho Cố Kiến Thâm, trừ phi hắn bỏ y, bằng không kiếp này không phong nổi đâu!

Còn diệt dục hả? Vì sao phải diệt? Chuyện thú vị như thế diệt thì tiếc lắm.

Thấy y như thế, phong chủ Thượng Tín thoáng yên tâm, lão lại nói: “Cũng được, ai cũng có duyên phận.”

Thẩm Thanh Huyền nào ngờ mình vừa thẳng thắn, không bị đánh cũng không bị dạy bảo, chỉ bị oan uổng có mấy câu, quả là may mắn!

Y vừa rời Thượng Tín phong liền chạy tới chỗ tạp dịch, cứ tưởng Cố Kiến Thâm không ở đó, nào ngờ vừa vào đã thấy hắn.

Cố Kiến Thâm nghênh đón, ngập tràn trong mắt đỏ đều là lo lắng.

Thẩm Thanh Huyền cười nói: “Không bị đánh, sư phụ ta chỉ sợ ta hứng thú nhất thời với ngươi.”

Cố Kiến Thâm sửng sốt.

Thẩm Thanh Huyền thế mà hỏi hắn: “Ngươi có cảm thấy ta đang trêu đùa ngươi không?”

Cố Kiến Thâm không lên tiếng, song giờ khắc này hắn lại suy tư, chỉ là chút ý niệm trong đầu, trái tim đã bị khí lạnh thấu xương bao vây, ngay cả tay chân cũng trở nên lạnh lẽo.

“Ngốc quá.” Thẩm Thanh Huyền dựa gần, vòng tay qua cổ hắn, “Nếu ta trêu đùa ngươi, sẽ mặc ngươi muốn làm gì thì làm như vậy ư?”

Một câu đã khiến khí lạnh trong lòng Cố Kiến Thâm tán đi, chỉ còn lại nỗi lo dày đặc, hắn nhìn Thẩm Thanh Huyền, mắt nhìn không chớp, có chút bất an pha lẫn an tâm.

Thẩm Thanh Huyền bị hắn nhìn chòng chọc khiến cho lòng nóng lên, liếm môi dưới bảo: “Nhìn gì đó? Muốn hôn thì hôn đi.”

Người trong lòng bảo thế, ai mà chịu cho nổi? Cố Kiến Thâm hôn môi y, hôn một lượt khắp người y.

Số lần càng nhiều thì càng thích ứng, Thẩm Thanh Huyền bị hắn làm cho cả tâm thần run rẩy, khoảnh khắc thần trí mơ hồ y nghĩ: Đồ bỏ Phong Tâm quyết gì đó? Y chẳng thích đâu, có thể cùng Cố Kiến Thâm yêu nhau lâu dài mãi mãi còn tuyệt hơn cả phi thăng!

Sau khi xong việc, Thẩm Thanh Huyền lười biếng tựa vào ngực hắn, hỏi: “Phong chủ Thượng Đức có nói gì không?”

Cố Kiến Thâm dịu giọng đáp: “Bảo ta không được ức hiếp ngươi, không được phụ bạc ngươi, không được làm ngươi đau khổ.”

Thẩm Thanh Huyền vui vẻ, ngẩng đầu nhìn hắn: “Vậy người trả lời thế nào?”

Cố Kiến Thâm dịu dàng nhìn y, dùng chất giọng trầm thấp mê người: “Ngươi là trân bảo đời này của ta, ta chắc chắn sẽ bảo vệ cẩn thận.”

Thẩm Thanh Huyền nghe mà hai gò má nóng lên, rõ ràng ngượng ngùng đến vậy nhưng vẫn kiên trì nói: “Ta cũng sẽ bảo vệ ngươi bình an.”

Hứa hẹn đời đời kiếp kiếp, bắt đầu từ thuở ngây ngô và được thực hiện vào lúc chúng ta chín chắn nhất, may mà không bỏ lỡ nhau.

Ngay cả “phụ mẫu” cũng không quản, hai kẻ này liền chẳng thèm kiêng nể ai.

Mới đầu là thất sư huynh phát hiện trước, kinh ngạc nói: “Các ngươi …”

Thẩm Thanh Huyền hào phóng giới thiệu: “Sư huynh, đây là đạo lữ tương lai của ta – Cố Kiến Thâm.”

Thất sư huynh: “…”

Cố Kiến Thâm cũng vấn an hắn, thất sư huynh câm nín thật lâu mới bảo: “Các ngươi … thế mà ở bên nhau.”

Lời này nghe sao có gì đó là lạ, Thẩm Thanh Huyền hỏi: “Sư huynh có ý gì?”

Hiện giờ Thẩm Thanh Huyền đã kết đan, chuyện qua đã lâu sẽ không tới mức tạo thành tâm ma, chưa kể hai người họ lại ở bên nhau, thất sư huynh luôn cảm thấy có duyên số với quá khứ … Mặc dù hắn biết rất ít, nhưng vẫn bằng lòng nói y nghe.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.