Hạ Mộc Đông Sinh

Chương 13: 13: Son Môi




Khi tỉnh lại, Thẩm Thanh Huyền nhìn thấy thất sư huynh ngồi bên mép giường, đầu y hơi mê man, mơ mơ màng màng thật lâu, y mới mở miệng: “Thất sư huynh, sao ngươi nằm ngủ sấp ở đây vậy?”

Y vừa lên tiếng, thất sư huynh lập tức mở mắt ra, ngẩng đầu nhìn y: “Ngươi tỉnh rồi, có thấy chỗ nào khó chịu không?”

Thẩm Thanh Huyền nói: “Đầu hơi đau, hình như đã ngủ thật lâu.”

Thất sư huynh nói: “Ngươi chờ đó, ta đi gọi sư phụ!”

Thẩm Thanh Huyền hết hồn: “Sư huynh, ngươi cần gì làm thế? Ta chỉ ngủ một giấc, kinh động sư phụ làm gì!”

Y vừa mở miệng, thất sư huynh tức thì ngớ ra, hắn mở to mắt, kinh ngạc nói: “Ngươi …” Chỉ thốt một chữ đã dừng lại, không biết nên nói từ đâu.

Thẩm Thanh Huyền nói: “Được rồi sư huynh, ngươi đừng tìm sư phụ, chẳng phải ta đã dậy rồi sao.”

Phong chủ Thượng Tín đứng ngay ngoài cửa, thất sư huynh vội vàng đứng dậy hành lễ, Thẩm Thanh Huyền cũng đứng lên, ngoan ngoãn hô: “Chào sư phụ!”

Thường ngày phong chủ Thượng Tín rất uy nghiêm, khi không nói lời nào trông rất dọa người, Thẩm Thanh Huyền cực kỳ sợ lão.

Thẩm Thanh Huyền toan xuống giường nhưng nhận ra đầu rất đau, đi đứng bất tiện … Phong chủ Thượng Tín nói: “Nằm yên đó, đừng lộn xộn.”

Thẩm Thanh Huyền lập tức không dám nhúc nhích.

Phong chủ Thượng Tín tới gần, ngón trỏ và ngón giữa đặt trên cổ tay giúp y bắt mạch.

Thẩm Thanh Huyền không rõ nguyên do, lén nhìn thất sư huynh, nét mặt thất sư huynh tràn đầy lo lắng.

Có chuyện gì vậy? Y chẳng qua chỉ ngủ một giấc, sao trông cứ như vừa trải qua cơn bạo bệnh vậy?

Phong chủ Thượng Tín hỏi y: “Không nhớ gì hết à?”

Thẩm Thanh Huyền mờ mịt: “Đồ nhi nên nhớ gì sao?”

Thất sư huynh cau mày, hắn nhìn sư phụ lại ngó sang tiểu sư đệ, sau cùng không nói gì, nhưng sốt ruột trong mắt càng nặng thêm.

Phong chủ Thượng Tín nói: “Đã quên thì quên đi, cũng chẳng phải việc gì tốt.” Dứt lời, lão lại giải thích cho y, “Trước đó ngươi nhận nhiệm vụ trông nom, ra ngoài bị người ta đánh lén nên bị thương.”

Thẩm Thanh Huyền ngạc nhiên: “Con mà lại bị thương ư?”

Y nâng tay giật chân, cảm nhận linh lực lưu chuyển trong cơ thể, không phát hiện có gì khác thường, y nói: “Chắc là có nhầm lẫn gì rồi? Sao con không thấy khó chịu chỗ nào.”

Phong chủ Thượng Tín nói: “Nếu không thấy khó chịu thì thôi, trên con đường tu hành khó tránh khỏi nhấp nhô trắc trở, gặp nạn chưa chắc đã là chuyện xấu.”

Thẩm Thanh Huyền tất nhiên ngoan ngoãn nghe theo.

Thấy y không sao Phong chủ Thượng Tín liền rời đi, sư phụ vừa đi Thẩm Thanh Huyền thở phào một hơi, y hỏi thất sư huynh: “Rốt cục là sao vậy? Ta bị thương thật à? Sao ta không nhớ chút gì hết, thật kỳ lạ.”

Thất sư huynh nói: “Tình huống cụ thể ta không rõ lắm, khi ngươi trở về trông rất bết bát, nhưng nghe sư phụ bảo không có gì đáng ngại, thật là thần kỳ.”

Hắn không nói cái tên Xa Ngọc Trạch ra, nghe môn nhân quay về nói tình huống trong địa lao khi đó rất thảm thiết, hai thiếu niên như được ngâm trong máu loãng, trắng bệch tưởng chừng như không còn hô hấp, mà Xa Ngọc Trạch kia thì bị xé thành tám phần, chết thảm khiến người nhìn mà kinh sợ!

Tuy không rõ rốt cục đã xảy ra chuyện gì, nhưng rõ ràng là Xa Ngọc Trạch trói họ lại. Xa Ngọc Trạch này vốn cực kỳ hận Thẩm Thanh Huyền, bắt hai người họ tới địa lao tàn nhẫn ngược đãi một trận.

Không biết hai thiếu niên này đã vùng vẫy vượt qua sinh tử ra sao mới miễn cưỡng sống sót, hơn nữa còn giết chết Xa Ngọc Trạch.

Mà hiện giờ, Thẩm Thanh Huyền quên hết có thể là chuyện tốt, dù sao đây là đoạn ký ức chẳng tốt lành gì.

Thẩm Thanh Huyền tò mò hỏi: “Ta bị người nào đánh lén vậy?”

Thất sư huynh đáp đại: “Mấy tên tiểu nhân tà môn ma đạo mà thôi, chắc là thấy ngươi còn nhỏ, ham tiền sắc nên mới xuống tay với ngươi.”

Xảy ra chuyện này rất đỗi bình thường, Thẩm Thanh Huyền suy tư rồi nói: “Cũng không phải chuyện lớn, sao ta lại quên hết?”

Thất sư huynh nói: “Ai mà biết trong cái đầu dưa của ngươi chứa những gì? Không có chuyện gì đã may lắm rồi, ngươi đừng suy nghĩ nhiều.”

Thẩm Thanh Huyền mơ hồ cảm thấy có gì đó là lạ, nhưng cố nghĩ lại không nhớ được gì, y vốn vô tâm vô phế, nghĩ không rõ liền ném ra sau đầu.

Thất sư huynh lại nói: “Ngươi tạm nghỉ một lúc, ta về đây.”

Thẩm Thanh Huyền nhìn quầng mắt thâm đen của hắn, biết hắn đã trông nom mình rất lâu, thế là nói: “Sư huynh, ngươi mau về đi!”

Thất sư huynh bảo: “Tối ngươi muốn ăn gì? Ta mang đến cho ngươi.”

Không hiểu sao trong đầu Thẩm Thanh Huyền lập tức hiện ra một xâu thịt nướng ngoài giòn trong mềm, y nói: “Ta muốn ăn thịt nướng.”

Thất sư huynh không đồng ý: “Sao có thể ăn cái món đầy mỡ đó? Thân thể ngươi đang hồi phục, để ta bảo trù phòng làm mấy món dễ tiêu cho ngươi.”

Thẩm Thanh Huyền cũng cảm thấy khó hiểu, trước kia y không thích ăn thịt nướng, sao hôm nay lại bật thốt? Dường như không lâu trước đó mình từng được nếm thịt nướng cực ngon, vì ấn tượng quá sâu cho nên muốn ăn lại.

Nhưng ngẫm kĩ thì y ăn thịt nướng vào lúc nào? Chẳng lẽ trong mơ? Thật là kỳ lạ.

Thất sư huynh tưởng y không được ăn thịt nướng nên cáu kỉnh, thành thử dỗ y: “Nghe lời, chờ khỏe hẳn ta dẫn ngươi đi ăn.”

Thẩm Thanh Huyền nói: “Vậy tạ ơn sư huynh trước.”

Thế là thất sư huynh quay về.

Thẩm Thanh Huyền ngồi trong phòng một hồi, bỗng dưng thấy đầu choáng chân mềm, y định lên giường ngủ thêm xíu nữa.

Phong chủ Thượng Tín sau khi rời đi liền tới Thượng Đức phong.

Phong chủ Thượng Đức thấy lão tới, vội vàng hỏi: “Tiểu Liên Hoa sao rồi?”

Phong chủ Thượng Tín nói: “Không đáng ngại, chẳng qua …”

Lão còn chưa dứt lời mà phong chủ Thượng Đức đã hiểu, ông nói: “Không nhớ được gì hết đúng không?”

Phong chủ Thượng Tín hỏi: “Cố Kiến Thâm cũng không nhớ?”

Phong chủ Thượng Đức gật đầu, nói: “E rằng hai tiểu tử này đã trải qua chuyện rất đáng sợ, tinh thần không chịu nổi nên quên tất cả.”

Phong chủ Thượng Tín bảo: “Sợ là còn nguyên do khác.”

Phong chủ Thượng Đức nói: “Chính xác, lẽ ra hai người nên bị thương, nhưng thần kỳ lành lại, có lẽ gặp cơ duyên nào đó.”

Phong chủ Thượng Tín bảo: “Thôi vậy, còn sống là tốt rồi.”

Trong lòng phong chủ Thượng Đức cũng nghĩ vậy.

Lại nói tới Thẩm Thanh Huyền, nuôi hai ngày đã nhảy nhót trở lại, hoạt bát gấp trăm lần.

Thất sư huynh thấy y bình yên vô sự, bèn nói: “Hôm nay theo ta tới Ngộ Đạo đường học.”

Thẩm Thanh Huyền vừa nghe xong tức thì lộ vẻ mặt đau khổ: “Ta đi làm gì, sư phụ nói, đột phá cảnh giới phải xem bản thân, tự mình dốc lòng tu hành mới có hy vọng thuận lợi kết đan.”

Thất sư huynh liền trừng y: “Ngươi hiểu thế nào là dốc lòng tu hành không?”

Thẩm Thanh Huyền nói: “Sao sư huynh có thể không tin ta?”

Thất sư huynh lại bảo: “Đừng có huyên thuyên, hôm nay ngươi phải cùng ta tới Ngộ Đạo đường, cả ngày nằm mốc trong phòng kín gió sao mà được!”

Thẩm Thanh Huyền thầm nghĩ: Muốn thoáng khí chẳng phải nên xuống núi chơi sao? Đi tới Ngộ Đạo đường đồ bỏ kia còn hít thở không khí cái gì? Căn bản là ngột ngạt biết không!

Đương nhiên Thẩm Thanh Huyền chẳng dám nhiều lời một chữ, chỉ biết ôm vẻ mặt đau khổ đáp: “Được chưa? Đi thì đi …”

Thất sư huynh thương y chịu tội, thấy gần đây y cũng ngoan, thành thử muốn cho y xíu ngon ngọt: “Ta mua đồ mới cho ngươi này, thay đi.”

Hắn ném túi càn khôn cho y, Thẩm Thanh Huyền chẳng thèm mong đợi, thẩm mỹ thất sư huynh nhà y có độc, ngoài trắng ra thì chỉ có trắng, bằng không thì điểm tô chút xanh lơ, dù sao lúc nào trông cũng nhạt nhẽo vậy đó. Y ghét nhất tông màu này, song vì không thể chọc giận sư huynh nên đành cam chịu.

Nghĩ vậy, Thẩm Thanh Huyền mở túi càn khôn, lấy xiêm y bên trong ra, vừa nhìn đã ngẩn ngơ.

Xiêm y này thật là đẹp, màu đỏ thuần túy nhưng không quá chói mắt, cổ áo, cổ tay áo có hoa văn chìm màu vàng, trên vạt áo còn đính một hạt châu vàng rực.

Bộ đồ này cực hợp với sở thích của Thẩm Thanh Huyền, đây là xiêm y thất sư huynh cho y ư? Chắc không phải lại thử thách gì nữa chứ.

Nghĩ như vậy, Thẩm Thanh Huyền lập tức nghi ngờ ngó thất sư huynh.

Thất sư huynh liếc xéo y: “Không thích?”

Thẩm Thanh Huyền vội vàng ôm chặt xiêm y: “Thích!”

Thất sư huynh nói: “Vậy mau thay đi, nhanh xuất môn, coi chừng lát bị muộn.”

Sau khi hắn rời khỏi, Thẩm Thanh Huyền lại nhìn chằm chằm y phục thật lâu …

Quả nhiên là vô cùng xinh đẹp, nhìn chất liệu đã biết nhất định không phải phàm vật. Hiện giờ y nghèo quá, lại không nỡ bỏ đống linh thạch đỏ xếp thành núi kia, số lượng linh thạch màu trắng còn lại không nhiều, cho nên mãi mà không mua được đồ tốt.

Chỉ đành phải nhượng bộ mua hồng cánh sen với vàng đất … Tuy trông cũng tạm, nhưng ít ra có cái để an ủi.

Xiêm y mà y mua căn bản chẳng thể sánh bằng bộ hiện giờ!

Đẹp cỡ này y đương nhiên muốn mặc rồi, nhưng sau khi cởi y phục, một cảm giác khó thể diễn tả sục sôi trong lòng.

Y mở tủ quần áo, quả nhiên thấy bên trong chất từng bộ bạch y để tang.

Đống xiêm y mà y cực kỳ không thích này bỗng dưng làm tim y khẽ chấn động.

Loáng thoáng, y có ký ức mơ hồ thế này …

Dường như y từng ước định với người nào đó rằng: Hắn mặc màu y thích, y cũng sẽ mặc màu hắn thích …

Nghĩ thế, Thẩm Thanh Huyền lại lắc đầu lẩm bẩm: “Vớ vẩn, mình sẽ không vì bất kỳ ai mà thay đổi sở thích.”

Mặc dù tự nhủ như vậy, nhưng thân thể đã tự chủ hành động, y lấy trường sam thuần trắng ăn mặc chỉnh tề.

Nhìn bản thân trong gương, Thẩm Thanh Huyền tự dưng có cảm giác khó chịu không thể nói rõ …

Y đã quên gì sao? Chuyện không nên quên, nhưng lại không thể nhớ nổi.

Ra cửa, thất sư huynh kinh ngạc nhìn y.

Thẩm Thanh Huyền nói: “Bộ y phục kia đẹp quá, ta không nỡ mặc.”

Thất sư huynh nguýt y một cái, không nói thêm gì.

Thời gian trôi qua chóng vánh, Thẩm Thanh Huyền luôn cảm thấy bên người hiu quạnh, cứ man mác thấy mình đã bỏ lỡ gì đó?

Nhưng ngẫm kĩ lại chẳng có manh mối gì, nghĩ càng sâu càng thấy khó chịu, chẳng phải y vẫn luôn như thế, độc lai độc vãng chưa từng biết cô đơn sao? Dường như chẳng có gì lạ.

Y ngưng ở trúc cơ thật lâu, không phải đột phá không được, mà là tính y thiếu tập trung, ham chơi hiếu động không màng bế quan kết đan.

Phong chủ Thượng Tín vừa ra lệnh, Thẩm Thanh Huyền lập tức thành thật đi bế quan. Vốn dĩ Phong chủ Thượng Tín không nóng lòng bắt y kết đan, nhưng chuyện lần trước quá cổ quái, lão sợ thân thể Thẩm Thanh Huyền lưu lại tai họa ngầm. Nếu y có thể chuyên tâm bế quan tu hành, vậy thì khi kết đan có thể loại bỏ mầm họa, thế mới khiến người ta yên tâm.

Lão biết tiểu đồ đệ này của mình nghịch ngợm, sợ y không chăm chỉ bèn dụ dỗ: “Nếu ngươi có thể mau chóng kết đan, ta lập tức cho ngươi một động phủ, mặc ngươi trang trí, không ai có thể can thiệp.”

Lời này khiến nhãn tình Thẩm Thanh Huyền sáng lên, nhất thời động lòng: “Sư phụ đừng lừa con nhé.”

Phong chủ Thượng Tín búng vô đầu y: “Ta từng tuổi này chẳng lẽ còn gạt gẫm tiểu hỗn đản ngươi à?”

Thẩm Thanh Huyền cười nói: “Vậy đồ nhi cảm ơn người trước nhé.”

Phong chủ Thượng Tín nói: “Đừng đắc ý quá sớm, kết đan không dễ vậy đâu.”

Đời này Thẩm Thanh Huyền chưa bao giờ phiền não vì chuyện tu hành, y nói: “Yên tâm đi, con chắc chắn sẽ xuất quan kịp lúc.”

Phong chủ Thượng Tín răn dạy y: “Hỗn tiểu tử không biết trời cao đất rộng, mau đi đi.”

Thẩm Thanh Huyền lập tức cười hì hì rời khỏi.

Bế quan đột phá cảnh giới không phải chuyện dễ, dù là Thẩm Thanh Huyền cũng phải tốn không ít thời gian, mặc dù khi xuất quan y đã là tu sĩ kim đan kỳ, song bên ngoài đã trôi qua năm năm rồi.

Khi bế quan thiếu niên chỉ mới mười lăm, giờ đi ra đã trở thành phiên phiên giai công tử hai mươi tuổi.

Xưa kia y đã dung mạo hơn người, hiện giờ lại quen vận một thân y phục trắng tinh, khí độ phi phàm, làm người vừa liếc nhìn đã kinh động như gặp tiên nhân.

Thời gian năm năm, đối với giới tu chân thật sự không đáng là bao, người bình thường muốn trùng kích kim đan kỳ có khi phải bế quan mấy chục năm, thậm chí hơn trăm năm, Thẩm Thanh Huyền thiên tư hơn người, thật khiến người người hâm mộ.

Sau khi kết đan Thẩm Thanh Huyền lập tức mở rộng biển ý thức, tuy thần thức của y chưa thể phóng ra ngoài, nhưng có thể xâm nhập vào biển ý thức của mình.

Vừa tiến vào, y đã phát hiện một thứ kỳ lạ.

Đó là một ngọc giản màu trắng, bên trên chi chít chữ viết, gì mà thứ nhất thứ hai thứ ba, quả thực khiến người xem mà tỉnh tỉnh mê mê.

Nhưng màu sắc lại khác nhau, những cái đằng trước đều có màu xám nhạt, mấy cái sau thì lại phát sáng, rốt cục là thế nào đây? Thẩm Thanh Huyền không rõ, nhưng không dám nói với người khác.

Bởi vì từng hàng chữ trên ngọc giản này thật sự rất xấu hổ: nào là cùng ăn cùng ngủ, rồi ôm ôm ấp ấp, lại còn cùng hưởng đêm xuân …

Đây là ba cái thứ quỷ quái gì? Sao y có thể không biết ngượng để người khác xem? Ngay cả sư phụ cũng không được.

Nhưng mỗi dòng trên ngọc giản này đều có tên một người, đó chính là Cố Kiến Thâm.

Người này rốt cục là ai? Dựa vào đâu y phải cùng ăn cùng ngủ với hắn, còn làm việc khiến người xấu hổ muốn chết kia nữa!

Thẩm Thanh Huyền nhớ không ra, nhưng vừa nhìn cái tên này y liền thấy khó chịu, muốn tìm người đập một trận cho hả giận rồi nói sau.

Lúc y bế quan tất nhiên không tìm được người, vừa ra ngoài lập tức tâm tâm niệm niệm hỏi thăm người này.

Thẩm Thanh Huyền vốn tưởng trong biển người mênh mông, muốn tìm người chỉ bằng một cái tên là chuyện cực kỳ khó khăn, nào ngờ y vừa xuất quan đã nghe tên Cố Kiến Thâm, sau đó đi nghe ngóng mới biết, đây là người mới xuất sắc trong tông môn họ.

Cố Kiến Thâm bái nhập môn hạ Thượng Đức phong, năm năm ngắn ngủi tu vi đã tiến bộ cực nhanh, sáng lập vô số truyền thuyết, lại còn sóng sau xô sóng trước là y đây.

Thẩm Thanh Huyền ngày càng khó chịu, lập tức muốn gặp mặt người ta, xem coi rốt cục là người thế nào.

Tuy nói muốn gặp mặt, nhưng trực tiếp đi tìm người thì không hay cho lắm, vất vả mãi Thẩm Thanh Huyền mới chờ được cơ hội, biết sư phụ muốn tới Thượng Đức phong bèn năn nỉ: “Sư phụ mang con theo với.”

Phong chủ Thượng Tín lườm y: “Hiện giờ ngươi đã thành niên, còn là tu sĩ kim đan, đừng có phá phách như mọi khi.”

Thẩm Thanh Huyền nói: “Sư phụ yên tâm, con nhất định sẽ không làm bừa.” Chỉ đi đánh tiểu hậu bối thôi, đâu có tính là quậy!

Thẩm Thanh Huyền theo sư phụ tới thẳng Thượng Đức phong, vốn tưởng cần phải tìm cơ hội để kiếm người, kết quả vừa vào đại sảnh, y lập tức nhìn thấy nam nhân y phục đỏ thẫm đứng đằng xa.

Hắn đưa lưng về phía y, lưng rộng eo thon, vóc người cao lớn, tóc đen ánh sắc đỏ xõa sau lưng, nom rất đáng chú ý.

Thẩm Thanh Huyền vốn có chấp niệm với màu đỏ, vừa nhìn liền hoàn toàn ngây dại.

Khiến y càng thêm khiếp sợ là: nam tử kia vừa xoay người, một đôi mắt đỏ như xuyên qua thiên sơn vạn thủy, va thẳng vào trong tim y.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.