Hạ Mạch 86 Độ

Chương 16-2: Vu oan giá họa (2)




Cường Tử nằm ở bệnh viện tròn hai mươi ngày, trải qua hai mươi ngày này làm hắn vô cung run sợ, nói thật nếu như hắn không thủ thân như ngọc chỉ sợ tấm thân đồng tử đã bị y tá A nào đó cướp đi sự trong trắng dành dụm suốt đời này mất thôi.

Tiêu Lôi gần như ngày nào cũng bớt chút thời gian tới thăm hắn, ngồi với hắn một lúc rồi đi. Mỗi lần ông đến đều mang một quyển sách cho Cường Tử, đủ các loại, có Sơn Trang gào thét ( đồi gió hú ), giáo phụ( bố già ), Chiến tranh và hòa bình, những tác phẩm khó hiểu và thâm ảo như đã kể trên. Cũng có loại như Tri âm, Độc giả, Hội kể truyện, Play boy ( tất cả đều là tên các loại tạp chí)…những sách trên làm khả năng đọc mặt chữ của Cường Tử tăng cao lên rất nhiều, hắn đã có thể từ tình tiết trong Play boy có thể xen vào trong Chiến tranh và hòa bình rất là trơn tru, sau đó từ trong những thứ đó tìm thấy hứng thú, nhưng cuộc sống vẫn cứ tẻ nhạt, với tính tình của hắn như thế mà có thể dồn nén đến hai mươi ngày thì cũng coi như là kỳ tích rồi.

Điều duy nhất khiến hắn vui mừng chính là nằm suốt hai mươi ngày vật dưới háng của hắn vẫn đúng giờ mỗi buổi sángngẩng đầu lên như cột chống trời. Đây là tác dụng kỳ diệu của tấm thân đồng tử, đó cũng chỉ khi nằm sấp, lúc đó nếu như đang ngồi thì “vật kia” run bắn lên không những đánh trúng bụng mà còn vang lên tiếng bành bạch nữa. Đương nhiên, điều đó với điều kiện khá tốt hôm trước của hắn là có quan hệ trực tiếp, không nói tới kích cỡ mà là ở kỹ thuật, nhưng nếu nhữ đã là đàn ông thì phải yêu cầu vừa to vừa có kỹ thuật mới là tuyệt hảo hoàn mỹ.

Tốc độ khôi phục của Cường Tử là bệnh án tốt nhất trong bệnh viện, bác sĩ Lưu khi ký tên cho phép xuất viện vẫn phải thổn thức. Ông nhéo lỗ tai của Cường Tử, để đảm bảo Cường Tử chắc chắn là người địa cầu hàng thật giá thật. Bác sĩ Lưu nắm lấy tay Cường Tử nói:
- Nhóc con, sau này thường xuyên đến nhé, đây là nhà của con!
Không thể phủ nhận rằng bác sĩ Lưu đặt hết tất cả tình cảm vào ca phẫu thuật lần đầu tiên thành công nhất từ trước tới nay trong nửa đời người của mình này. Cường Tử vừa cười, vừa xua tay nói:
- Bỏ đi, đời này tôi không muốn lại vào cửa bệnh viện nữa. Tôi thà chết già rồi thẳng luôn tới nơi hỏa thiêu còn hơn.

Lúc Cường Tử vào viện chẳng đem theo gì cả, bộ quần áo trên người thì khi làm phẫu thuật bị cắt mất rồi. Nếu không phải Tiêu Lôi phái người mang một bộ quần áo đưa tới cho hắn thì hắn chỉ đành phải để cái mông làm bạn với ánh mặt trời mà thôi. Một chiếc áo sơ mi sáng màu, một chiếc quần vải dài màu xám, một đôi giày thể thao màu đen, bản thân Cường Tử đã thanh tú càng trở nên lịch sự hơn. Sau khi thay đổi quần áo, lúc y tá A nhìn thấy Cường Tử thì hận tới ngứa răng, nam sinh nhỏ thuộc vào loại hàng tốt nhấtthế nào không được mình thu vào hậu cung thì quả thật tương đương với bỏ lỡ một lần cơ hội trúng năm trăm vạn (5 triệu) tệ. Khi cô ta giúp Cường Tử sắp xếp quần áo hơi thở như lan ghé sát bên tai Cường Tử nói:
- Tôi để số điện thoại của tôi vào trong túi áo của chú em, nếu như có lúc nào rãnh rỗi nhớ gọi cho tôi vị tỷ tỷ này. Sau này nếu bị cảm hay sốt thì tỷ tỷ đây đến nhà giúp chú em cặp nhiệt độ!

Cường Tử phá cửa xông ra ngoài, tự nhủ mới đánh nhau một trận mà đã đánh ra được vận đào hoa rồi. Sớm biết như vậy thì đánh chết cũng không đỡ đòn thay Tiêu Lôi. Thực ra nếu không phải là y tá A nhiệt tình quá mức, đối với mỹ nữ mà muốn mặt tròn như quả trứng thì mặt tròn như quả trứng, muốn dáng người có dáng người thì sức miễn dịch của Cường Tử vẫn là rất thấp. Dở là dở chỗ Cường Tử không thích cái giọng điệu nam nhỏ hơn nữ.

Ra khỏi cửa chính bệnh viện, Cường Tử ngẩng đầu đón ánh mặt trời chói mắt, nhìn tới mức nước mắt ào ào chảy ra. Tự nhủ cho dù có thoải mái hơn nữa cũng không sống trong bệnh viện, bầu trời bên ngoài vẫn tốt hơn. Hắn thấy từ rất xa có người đang vẫy tay với chính hắn, nhìn thử xung quanh không có người, sau khi hắn xác định là đang vẫy tay với mình thì mới chạy qua đó.

Vẫy tay với hắn là một cô gái xinh đẹp xinh tới mức làm người khác nghiến răng nghiến lợi, tuổi tác khoảng chừng hai ba hai tư tuổi, cao trên dưới một mét bảy, nặng tuyệt đối không quá một trăm cân (60kg). Nếu nói khuôn mặt của nàng là hoàn mỹ thì dáng người của nàng là hoàn mỹ cộng thêm một, thật không biết ông bố làm ra cái tội ác gì mà có thể sinh được một đứa con gái hại nước hại dân đến vậy. Lông mi cong cong như lá liễu, đôi mắt to đẹp như nước hồ thu, cái cằm đầy đặn như hồ ly tinh…tha thứ cho Cường Tử đi, hắn có thể miêu tả như thế đã là không tồi rồi.

Mỹ nữ rất tự nhiên vươn tay ra với Cường Tử, côt ta mặc một bộ công sở màu vàng nhạt, váy dài cũng không dài, ngắn cũng không ngắn, vừa vặn đến mức làm người ta nghĩ ngợi lung tung. Áo rất mỏng ôm lấy bờ eo, vòng eo vừa uyển chuyển vừa thon gọn quả thực làm cho người ta có suy nghĩ kích động là xé nát nó. Điều khiến người khác khó có thể kiềm nén được chính là cặp mông phổng phao dưới vòng eo nhỏ nhắn của cô ta . Cường Tử chưa bao giờ thấy một cô gái nào có dáng người đẹp như vậy, bình thường thì phụ nữ có mông vừa to vừa tròn đều làm người khác kinh hồn bạt vía. Vòng eo nhỏ nhắn mông phổng phao như vậy thật là thân hình hoàn mỹ đến cực điểm, Cường Tử chỉ từng thấy qua ở hai loài, một loài là kiến, một loài khác là ong mật.

- Xin chào, anh là Lâm Cường phải không. Tôi tên Trần Nhược, là Tiêu tổng phái tôi đến đón anh xuất viện, hôm nay Tiêu tổng có việc bận, thật sự không thể tới đón anh được, anh đừng trách.

Vừa nói xong, lông mày Trần Nhược nhíu lại, nét mặt ra chiều không vui. Cường Tử cười ngượng ngùng mà thu tay lại. Tự nhủ chỉ là nắm tay mà thôi không có gì cả, sao còn nhăn lông mày lại chứ. Không phải xoa trên mu bàn tay thôi à, ai bảo tay cô vừa mềm vừa trơn láng như thế chứ, không phải tôi sai mà.

- Vậy tôi gọi cô là Trần tỷ nha, cô gọi tôi là Cường Tử thì được rồi.

Trần Nhược không thể che giấu hết được sự căm phẫn của chính cô với thằng nhóc này, vừa nãy khi nắm tay hắn rõ ràng không ngừng sờ mớ bàn tay của mình. Nếu không phải Tiêu tổng từng dặn dò người này chẳng những là cháu của ông mà còn là ân nhân cứu mạng của ông, cô ta đã sớm đem thằng nhóc này một phát ném qua vai rồi. Dù nói sao đi chẳng nữa, cô ta cũng là đai đen taekwondo hàng thật giá thật.

- Đầu tiên chúc mừng anh xuất viện, tôi là người thay mặt cho Tiêu tổng tới đưa anh về nhà.

- Vậy cái người họ Tiêu bận gì mà không tự mình đến?

Sau đầu Trần Nhược hắc tuyến bay tùm lum, tên họ Tiêu?

- Tiêu tổng có việc cực kỳ quan trọng phải đi làm, tôi cũng không rõ lắm, hình như liên quan tới chuyện anh bị thương. Tôi chỉ là thư ký của Tiêu tổng, ngài giao cho tôi chuyện tới đón ngươi thì tôi tới thôi.
Ý trong lời nói cũng đủ rõ ràng, đó chính là dù gì tôi cũng là thư ký của Tiêu tổng, mới làm công việc này, bằng không tôi sao lại tới đón tên lưu manh không quen biết như anh….

Cường Tử giả bộ như không nghe ra ý trong lời nói của cô ta, cười khúc khích nói:
- Trần tỷ, cô tính đưa tôi đi đâu? Tôi nghĩ trước tiên đi ăn cơm đã, cơm bệnh viện tuy rằng ngon, nhưng ăn sao cũng không thấy hợp khẩu vị.

Trần Nhược do dự một thoáng, rốt cuộc vẫn phải gật đầu đồng ý với yêu cầu của Cường Tử. cô ta bảo Cường Tử lên xe của mình, là một chiếc Buick. Con gái đi loại xe phong cách như vậy cũng có phong cách rất đặc biệt. Cô ta tùy tiện tìm một quán cũng coi là ổn, gọi đầy một bàn thức ăn. Cường Tử ăn dầu mỡ ứa ra không ngừng miệng không ngậm lại được. Cô ta thì một miếng cũng không động vào, thậm chí một câu cũng không nói, chỉ là uống một ly trà. Ấn tượng Cường Tử để lại cho cô ta là kinh khiếp tới không thể kinh khiếp được nữa. Cả hai sau khi ăn xong bữa cơm thì Trần Nhược đưa Cường Tử tới biệt thự Li Hồ, nơi mà Tiêu Lôi đang sống.

Biệt thự Li Hồ vốn là một khu biệt thự rất nổi tiếng, được người ta gọi là khu nhà giàu. Phong cảnh khu biệt thự cực kỳ uyển chuyển hàm xúc, có chút phong thái của lâm viên Giang Nam. Trên bãi cỏ xanh mơn mởn, trẻ con dưới ánh nhìn chăm chú của người lớn đang chơi đùa, tiếng cười vui vẻ của đám trẻ đều làm người ta siêu lòng, làm cho mọi người vui vẻ hẳn lên. Xa xa trên mặt hồ còn có người đang chèo thuyền, hồ mặc dù không lớn, nhưng nước hồ trong suốt, cảnh sắc tuyệt đẹp, có một loại hương vị đặc biệt. Biệt thự của Tiêu Lôi nằm ở trung tâm khu biệt thự, có hoa viên riêng biệt, Cường Tử đối với nơi này có hai loại cảm xúc, một loại là thực sự con mẹ nó lớn quá, một loại khác là thực con mẹ nó xa hoa quá.

Cường Tử sau khi vào cổng có chút không được tự nhiên, không nói đến chuyện khi vừa vào ga-ra thấy bốn năm chiếc xe sang trọng đến cả tên hắn cũng không biết gọi là gì, đơn giản đến chuyện hơn mười người hầu đi qua đi lại cũng khiến Cường Tử nhức đầu từng chập. Hắn cảm thấy hắn như trở về một trăm năm trước,biệt thự của Tiêu Lôi chính là tòa nhà lớn ngói đỏ tường cao của địa chủ, nha hoàn, bà vú đầy sân.

Trần Nhược chắc chắn là thường đến nơi ở của Tiêu Lôi, bởi vì tất cả mọi người dường như rất quen thuộc với cô ta. Mỗi người đều cười chào hỏi với cô ta.

- Trần tiểu thư đã lâu không tới rồi.

- Trần tiểu thư đã đến rồi, tối nay không đi chứ.

- Trần tiểu thư, quần áo lần trước để lại tôi đã giặt sạch rồi.


Người hầu trong nhà Tiêu Lôi thật là hiếu khách.

Cường Tử tìm ghế sô pha ngồi xuống, đánh giá chung quanh một chút rồi hỏi:
- Lôi Tử thúc ở đây à?
Trần Nhược từ trong mắt hắn thấy được sự hâm mộ pha lẫn với đố kỵ. Trần Nhược vững tincho rằng ánh mắt kia có hai loại ý nghĩa đó, ánh mắt này nàng thấy nhiều rồi, cho dù một cái bình hoa hơn người khác hay cái đồng hồ hơn người khác thì ánh mắt của Cường Tử đều định sẵn như vậy không tự chủ được. ( đồ nhà hắn sao đều hơn người chứ? Còn thùng rác thì sao?)

- Đúng vậy, nơi này là nhà của Tiêu tổng, nếu không có gì ngoài ý muốn xảy ra thì sau này anh cũng ở chỗ này.

Cường Tử gật đầu nhẹ một cái nói rất đau lòng:
- Lôi Tử thúc thật đáng thương.

- Đáng….đáng thương? Tại sao ?

- Cái nhà lớn thế này, chỉ một mình ông ta ở chẳng nhẽ không đáng thương? Đến cả người để nói chuyện cũng không có kìa. Chẳng những thế khi mình ngủ cũng sẽ cảm thấy sợ hãi, vẫn là ở khách sạn lớn Cật Hát Đổ tốt hơn. Tuy rằng nơi ấy nhỏ, hai cái giường cũng không đủ chỗ đặt, nhưng tôi và sư phụ ngược lại có thể an tâm ngủ ngon.

Trần Nhược nhất thời chẳng kiếm được lời nào để nói, từ trước tới nay cô ta chưa hề nghĩ qua về vấn đề này. Cô ta bất giác nhìn thoáng qua biệt thự to lớn hết sức trống trải này, ngẫm lại nếu như một mình mình ngủ ở đây, trong nội tâm thật sự sinh ra vài phần sợ hãi. Quan hệ của nàng và Tiêu Lôi quả thực thân thiết, đúng là đã từng ngủ tại biệt thự này, bởi vì bên cạnh mình có người đàn ông mà mình đặt tình cảm vào cho nên cảm thấy không trống trải và cô đơn, nếu như chỉ có một mình thì cô ta không dám chắc mình có thể an tâm mà ngủ hay không.

Trần Nhược không rõ bản thân tại sao vì một câu nói của Cường Tử mà chìm đắm vào trong một loại cảm giác âm u không rõ, điều này làm cho người luôn chiếm sự chủ động trước mặt đàn ông như cô ta có vẻ giận dữ. Hít một hơi thật sâu, Trần Nhược cười nói:
- Sao có thế chứ? Nhà lớn như này, rất nhiều ngườu mơ vỡ cả đầu suốt đời cũng không có được đâu..
Sauk hi nói xong lời này cô ta cảm thấy hối hận , sao lại thấp hèn và tục tằn thế.

Cô ta lấy tay sửa sang lại tóc trên trán mình, vụng về che dấu đi nét mặt thoáng qua của mình.

Cường Tử phát hiện ra cô ta đang xấu hổ, dù rằng hắn không biết sao nữ yêu tinh này vì cái gì phải xấu hổ, nhưng để làm không khí hòa hoãn lại, hắn quyết định nói vài câu.

- Cô thường xuyên qua đêm ở đây à?

Trần Nhược:
- …

Cường Tử nhận ra mình nói sai, lập tức sửa chữa:
- Không sao, ngủ cũng đã ngủ rồi, bây giờ dều như thế, kết hôn hay không kết hôn miễn tình cảm hai người tốt là được.

Trần Nhược:
- …

Cường Tử đỏ mặt tía tai nói:
- Chỉ cần làm tốt biện pháp an toàn là được, sẽ không có con đâu.

Trần Nhược cuối cùng ngồi không được nữa, cô ta đứng phắt dậy lạnh lùng nói với Cường Tử:
- Anh ở đây ngồi một lát, tôi còn có việc đi trước. Tiêu tổng sau khi làm xong việc sẽ quay về đây gặp anh.

Cường Tử cũng không biết mình thế nào nữa, tại sao lời từ miệng mình nói ra đều có văn vẻ đến thế? Hắn biết rằng lần này đắc tội lớn với Trần Nhược rồi, sau này muốn bù đắp chỉ sợ không có Nữ Oa nương nương giúp vài lần thì không xong rồi. Hắn ngượng ngùng cười đứng dậy, muốn nói gì đó nhưng không biết nói thế nào, cuối cùng thốt ra được một câu.

- Cô thường xuyên đến, tôi cũng sẽ không quấy rầy các người.

Trần Nhược cho dù hãm dưỡng tốt cũng không khống chế nổi trong long bùng lên lửa giận của mình, cô ta vung mạnh tay ra, cầm lấy túi xách của mình rồi hung hăng trợn mắt nhìn Cường Tử rồi xoay người rời đi.

- Chỉ cần anh còn ở đây một ngày, tôi sẽ không bước vào cửa một bước.

Cường Tử lung túng chỉ tay:
- Cẩn thận cửa.

Câu nói vừa xong, Trần Nhược chỉ cúi đầu đi thằng đập đầu trên cửa kính. Cô ta xoa xoa trán nổi lên một cục u to, đầu cũng muốn bay ra ngoài, vừa mới bước chân ra khỏi cửa thì nghe thấy tiếng Cường Tử ở đằng sau vọng tới:
- Trần tỷ, lái xe cẩn thận.
Trần Nhược nện gót chân, đi thẳng ra ngoài biệt thự bắt taxi.

Cường Tử không ngừng vẫy vẫy tay với bóng lưng của Trần Nhược, thật giống như Tiểu Phương tiễn các chàng trai Hồng Quân vậy. Đến khi Trần Nhược lên một chiếc taxi thì hắn mới thu lại tầm mắt, sau đó đặt mông ngồi lên chiếc sofa vừa rộng vừa có da mềm ( sofa này là từ da bò, da thật ) móc trong túi quần ra một nửa bao thuốc la mà Tiêu Lôi cho hắn, dùng ngón tay ngắt, ngắt ra nửa cái đầu lọc, châm thuốc rồi hít một hơi thật sâu, trên khuôn mặt vốn thanh tú xuất hiện một loại cảm giác không tương xứng với tuổi tác của hắn…các bạn đều biết là cái gì rồi nha, lần thứ ba hình dung như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.