Hạ Khiết Dương Hậu

Chương 21: Đại lão là túi nhỏ ngọt ngào (21)




Hôm sau Tô Kiềm tỉnh lại, quả nhiên Dương Thiếu Quân đã đi. Lão Mạnh ghé xuống bên giường, ngủ không say giấc, Tô Kiềm vừa động lão đã tỉnh lại, vuốt mắt ngồi dậy: “Tiên sinh muốn gì sao?”

Tô Kiềm nhìn bên tóc mai đã lấm tấm hoa râm của lão, đột nhiên trong lòng nảy lên tư vị không rõ ràng. Lão Mạnh đến nhà họ làm đã mấy chục năm, bản thân lại không có người nhà, lão coi con cháu Tô gia như chính con của mình mà yêu thương. Tới tận bây giờ, tuy đã ngoài năm mươi tuổi, nhưng vẫn còn ngồi bên giường bệnh chăm sóc cho Tô Kiềm.

Tô Kiềm nhẹ giọng nói: “Cháu không sao, chú Mạnh, chú về nghỉ ngơi đi, có việc gì cháu sẽ kêu y tá, chú không cần phải ở đây đâu.”

Lão Mạnh ngáp một cái rồi cười: “Tôi không mệt, tôi ngủ mãi đến năm giờ mới tới, tối qua là Tiểu Dương ở đây trông.”

Tô Kiềm kiên trì nói: “Chú không cần ở bên cháu suốt đâu, cháu đã hơn ba mươi tuổi rồi, bệnh nhẹ như này không cần chú phải chăm sóc. Như này đi, hôm nay chú theo cháu làm trị liệu xong rồi về, nếu còn không yên lòng thì lại tới đây.”

Lão Mạnh lặng lẽ cười: “Là chú Mạnh lo lắng thôi, bọn họ vụng về, sẽ không rõ tiên sinh muốn cái gì.”

Tô Kiềm đột nhiên cảm thấy chua xót.

Lão Mạnh đi vào phòng vệ sinh trong phòng bệnh để rửa mặt, tiếng nước chảy róc rách che đi âm mũi sụt sùi của Tô Kiềm, giả mà lão Mạnh có nghe được, không chừng lão nghĩ Tô Kiềm bị cảm rồi lại khẩn trương.

Lão Mạnh lau mặt đi ra khỏi phòng vệ sinh, Tô Kiềm nhẹ giọng hỏi: “Chú Mạnh, nhiều năm như vậy rồi, sao chú không lập gia đình?”

Ngày còn trẻ lão Mạnh từng kết hôn một lần, vợ chồng ở bên nhau hai ba năm thấy không hợp liền chia tay. Từ đó về sau lão Mạnh cũng không kết hôn nữa, sau đó thì lão dành hết thời gian cho Tô gia, ăn ngủ nghỉ đều ở đây cả, nhà của mình thì cho người thuê tính tiền.

Lão Mạnh cười cười rồi thở dài, ngồi xuống bên giường bệnh: “Thoạt đầu tôi muốn đợi Tiểu Quyên hồi tâm chuyển ý nên không tìm ai, sợ một ngày cô ấy về lại không tìm được tôi.” Tiểu Quyên là tên người vợ trước của lão. “Sau đó cứ như vậy, thời gian cứ kéo dài, cũng không phải là không tìm, cha và chị cả của tiên sinh có giới thiệu cho tôi vài người, nhưng bên nhau một thời gian, cảm thấy không thích hợp, tôi cũng không muốn làm lỡ duyên của người ta. Dần dà, cảm thấy thật ra..” Lão ngưng một lúc lâu, khẽ mỉm cười: “Con người không thể sống mà thiếu gia đình, nhưng chưa chắc những người có quan hệ máu mủ đã có thể được coi là người thân. Tiên sinh cũng biết mấy năm này tôi có dành tiền quyên góp ủng hộ cho mấy đứa trẻ ở vùng sâu vùng xa, thường viết thư với chúng, chúng đều là người nhà của tôi cả, coi tôi như cha nuôi, sang năm có đứa muốn tới Thượng Hải học đại học này. Còn có mấy cô cậu trong Tô gia nữa, chú Mạnh đều coi mọi người như người nhà. Nhiêu đó đủ phong phú rồi.”

Tô Kiềm rũ mắt cười, môi run run, thật lâu sau mới nói một câu: “Cảm ơn chú, chú Mạnh.”

Lão Mạnh nói: “Ngoài Tô gia, bình thường tôi cũng hay viết thư với một cô bé ở vùng núi, coi như con gái, nên không lo. Thật ra tôi nghĩ tiên sinh cũng nên đi tìm một người để bầu bạn. Tôi nhìn ra được, mấy năm này tiên sinh rất cô đơn, cần có người chăm lo bên cạnh. Lão tiên sinh nói tôi thiên vị Tiểu Dương, thật ra không phải, sao có thể thế được, tôi bên tiên sinh từ ngày ngài còn nhỏ, còn Tiểu Dương ấy hả, tôi biết cậu ấy được bao lâu? Thật ra ban đầu tôi cũng nghĩ đàn ông hẳn nên tìm cho mình một người phụ nữ, hai người đàn ông ở với nhau thì có cái gì? Nhưng sau này tôi nhìn Tiểu Dương ở bên cạnh tiên sinh, dần dà cũng hiểu, giống như vài chục năm trước tôi không còn đòi lấy vợ, thật ra chỉ cần một người ở bên là đủ, cũng không nhất thiết phải là vợ, nếu như cậu ấy có thể đem lại cảm giác gia đình cho ngài thì dù cậu ấy là nam hay nữ cũng không quan trọng.”

“Cháu…” Tô Kiềm như muốn nói gì đó, nhưng rồi lại tiếp tục nghe lão thao thao bất tuyệt.

“Lúc ngài ở với Tiểu Dương, tôi thấy cậu ấy rất quấn ngài. Tôi nói thế này tiên sinh đừng giận, tuy rằng thoạt nhìn ngài có vẻ phiền chán với cậu ấy, nhưng cho tới giờ cũng chưa thấy ngài thực sự đuổi cậu ấy đi lần nào. Tôi chỉ nghĩ, có lẽ ngài cũng có chút tình cảm với Dương Thiếu Quân. Sau này tôi thấy cậu ấy càng ngày càng có tình cảm với ngài, nhất là khoảng thời gian ngài bị bệnh, tôi dần dần hiểu, đàn ông với đàn ông thật ra cũng không có gì, trước đây ngài với Tiểu Uông không thành có lẽ vì thiếu hiểu nhau, đổi lại là một người đàn ông, chắc cũng bớt phiền phức hơn ít nhiều.

Tô Kiềm dở khóc dở cười. Trước đây Dương Thiếu Quân luôn dai dẳng chọc giận anh, nhưng khi ở trước mặt người ngoài thì luôn ra vẻ đáng thương thật tâm lắm không bằng, theo lời hắn nói thì là để giữ thể diện cho anh trước mặt người khác. Thế nên khi bọn họ đóng cửa ở trong phòng với nhau xảy ra chuyện gì, lão Mạnh sao có thể biết. Lão Mạnh chỉ thấy Dương Thiếu Quân ngày ngày cợt nhả kiếm chuyện với Tô Kiềm, Tô Kiềm thì bày ra bộ mặt muốn đuổi ruồi, luôn nói những lời ác ý với hắn. Nếu lão Mạnh mà biết chuyện 《Blessed are the sick》, phỏng chừng sẽ lập tức xắn tay áo lên đánh Dương Thiếu Quân đến kêu cha gọi mẹ.

Lão Mạnh nói: “Tôi nhiều lời rồi. Đúng là hoàng đế chưa vội mà thái giám đã vội. Chỉ là tôi sợ tiên sinh tịch mịch nên muốn ngài nhanh chóng kiếm một người bạn thôi. Ai ai, hồi đó tôi còn muốn ngài và Tiểu Uông làm hòa với nhau nên đã len lén gọi điện thoại khuyên cô bé vài lần, sau đó thì Tiểu Dương xuất hiện. Cũng không nhất thiết phải là hai người họ, người mình thích mới là quan trọng nhất. Tôi thấy ở tiểu khu bên cạnh có một nhà mới chuyển đến, nhà ba người, có một cô con gái hơn hai mươi tuổi, giỏi lắm, đi học tiến sĩ ở Mĩ về. Tôi cũng thử điều tra nhà bọn họ, gia thế rất tốt, cô gái kia chưa lập gia đình. Tôi còn đang tính xem nên nói với tiên sinh vào lúc nào thì vừa hay hôm nay có cơ hội.”

Lão càng nói càng thái quá, khóe miệng Tô Kiềm giật giật, anh giơ tay lên ngắt lời: “Được rồi được rồi, chú Mạnh, cháu đi rửa mặt đây, chú gọi y tá tới cho cháu, lát nữa bắt đầu làm kiểm tra.”

Lúc này lão Mạnh mới chịu yên tĩnh, nhanh nhẹn chạy ra ngoài gọi người.

Bởi vì hôm nay Tô Kiềm muốn khám nội soi cho nên không ăn sáng, nước cũng không thể uống, nếu không sẽ không thể kiểm tra được. Nội soi tra được nơi xuất huyết cụ thể, nhưng đây cũng không phải chuyện vui vẻ gì. Qua thật lâu Tô Kiềm mới ra khỏi phòng khám, sắc mặt rất tệ hại, một tay ôm ngực một tay che yết hầu, bộ dạng như sắp nôn.

Lão Mạnh đỡ anh về phòng bệnh, Tô Kiềm cảm thấy khó chịu, ngay cả nói cũng không xong, thế nhưng qua một lúc thì đỡ. Lão Mạnh đi lấy nước muối cho anh súc miệng, cuối cùng cũng dễ chịu hơn được một chút, anh nằm xuống ngủ trưa, lão Mạnh lại về nhà làm thức ăn lỏng để lát mang đến.

Sau khi làm nội soi phải mất mấy tiếng mới có thể ăn được, Tô Kiềm vừa tỉnh dậy, lão Mạnh đã đặt canh nóng và cháo loãng lên đầu giường. Có lẽ bởi bị bệnh, nên tâm tình cũng theo thân thể mà trở nên yếu đuối, hai ngày này Tô Kiềm đa sầu đa cảm khác hẳn ngày thường, mùi canh nóng thoảng qua khiến anh cảm thấy chua xót. Anh nhìn lão Mạnh bận rộn sắp đồ, nhẹ giọng nói: “Chú Mạnh, chú có… muốn đi đâu không? Qua đợt này, chú đi đâu chơi, để nghỉ ngơi một chút.”

Lão Mạnh dừng động tác tay, nhìn Tô Kiềm đầy kinh ngạc. Tô Kiềm nhìn lão miễn cưỡng nở nụ cười: “Chú.. vất vả rồi.” Chỉ một câu nói thôi, trong lòng hai người đều hiểu rõ.

Lão Mạnh mỉm cười, những nếp nhăn xô lại với nhau: “Aiz, được, vậy ngài cho tôi nghỉ một tháng đi, tôi muốn tới Quảng Tây và Nội Mông Cổ một chút, thăm mấy đứa con nuôi.

Tô Kiềm khẽ ừ.

Uống xong canh nóng và cháo lão Mạnh tự tay làm, Tô Kiềm nói: “Chú Mạnh, hôm nay chú về sớm nghỉ ngơi đi.” Không đợi lão Mạnh phản bác đã nói tiếp: “Hai năm trước đáng sợ như vậy cháu còn chịu được, chú đừng coi cháu như trẻ con nữa, chỉ là xuất huyết dạ dày thôi mà, tay chân vẫn có thể cử động được, quan trọng nhất là đầu óc vẫn minh mẫn, cháu không cần chú chăm sóc đâu.”

Lão Mạnh do dự: “…. Tôi về một chuyến, đưa Tiểu Niên tới thăm ngài nhé?”

Tô Kiềm lắc đầu: “Gần đây thằng bé nhiều bài tập, không nên để nó vào viện. Mấy hôm nữa cháu có thể xuất viện rồi, không sao đâu, bệnh nhẹ mà.”

Lão Mạnh lặng lẽ thu dọn đồ, vẫn không thể yên lòng, liếc giường ngủ bên cạnh nói: “À, dù sao cái giường kia cũng không có ai nằm, không thì để tối nay tôi ngủ ở đây đi, có giường là có thể ngủ thoải mái rồi, ngài có chuyện có thể gọi tôi.”

Tô Kiềm vừa muốn nói gì đó thì bên ngoài truyền tới tiếng gõ cửa. Hai người đưa mắt nhìn nhau, bảo: “Vào đi.”

Một cô y tá đi tới, liếc nhìn giường trống bên cạnh, vuốt phẳng dra giường bị lão Mạnh làm nhăn lại, nói với hai người: “Lát nữa có bệnh nhân chuyển vào.”

Lão Mạnh lấy làm cả kinh, đưa mắt nhìn về phía Tô Kiềm. Bởi vì tối qua lão phải ở bên trông Tô Kiềm nên Dương Thiếu Quân xung phong đi làm thủ tục nhập viện, tuy là phòng hai người, nhưng bởi vì giường bên kia không có ai nằm nên Tô Kiềm không có ý kiến gì, lão Mạnh cũng không nghĩ nhiều. Lão biết Tô Kiềm không thích ở cùng phòng với một người xa lạ nên vội vã bảo: “Tiên sinh chờ một chút, để tôi thương lượng với bệnh viện, nếu không thì đổi phòng bệnh khác cho tiên sinh.”

Tô Kiềm hé môi, lời còn chưa kịp nói ra, lại nghe thấy tiếng gõ cửa khác, một người mặc đồng phục bệnh nhân xách túi hành lý dựa vào cửa cười cười: “Giường chiếu thế nào rồi? Tôi có thể đi vào được chưa?”

Khóe mắt Tô Kiềm giật giật, miệng lão Mạnh há thành hình chữ O, y tá nhìn Tô Kiềm, lại nhìn Dương Thiếu Quân đang mặc đồng phục bệnh nhân, nói: “Anh vào trước đi.”

Dương Thiếu Quân thong thả bước vào, đi tới bên giường Tô Kiềm, vươn tay ra cười hì hì: “Bạn cùng phòng, xin chào, chúng ta thật có duyên.”

Tô Kiềm hé miệng, nhắm mắt lại; lại hé miệng, lại nhắm mắt lại. Cứ như vậy lặp đi lặp lại đến mấy lần anh mới mở mắt ra nhìn người kia, khó khăn gằn từng chữ: “Cậu bị bệnh gì?”

Dương Thiếu Quân chớp mắt: “Bệnh cũ, xuất huyết thận.”

Lão Mạnh đang muốn nói, lại bị Tô Kiềm cướp lời: “Vậy sao? Tôi còn tưởng cậu là bệnh nhân khoa thần kinh.”

Dương Thiếu Quân cười cười không nói.

Y tá nhìn bên trái một chút lại nhìn bên phải một chút, không hiểu nổi, đành phải buông một câu: “Tôi đi ra ngoài trước” rồi bước đi.

Lão Mạnh cũng nhìn bên trái một chút rồi lại nhìn bên phải một chút, Dương Thiếu Quân vươn tay ra trước mặt, Tô Kiềm lại không nắm lấy, cứ nghiêm mặt không cười. Lão Mạnh nói: “Vậy tôi…”

Tô Kiềm thở dài: “Bỏ đi, không sao đâu, chú về đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.