Hạ Gục Tể Tướng

Chương 8




Nói hồi lâu, tự nhiên vẫn phải nói đến Mộc Đồng Đồng, tiểu nha đầu này bởi vì sinh ra không lâu sau đó đã bị tra ra có nhiễm Tiên Thiên Độc, đây là loại độc chết người, mang bệnh từ trong bụng mẹ, khẳng định không sống qua 10 tuổi!

Bởi vậy, tiểu nha đầu mới ăn cơm tẻ vài năm liền bị phong ấn trong Thời Gian Nguyên Dịch, chờ đợi vị Sáng Thế Vương của Tinh Linh tộc kia tìm ra cách giải quyết. Đáng tiếc sau đó xảy ra đại chiến Tiên giới, vị Sáng Thế Vương kia ngã xuống, tiểu nha đầu thì vẫn phong ấn trong Thời Gian Nguyên Dịch chuyển kiếp hơn trăm vạn năm!

Về phần cái gì là huyết mạch Nữ Hoàng Tinh Linh, tiểu nha đầu cũng mờ mịt không có đầu mối, mà lúc trước mặc dù Hoặc Thiên nói một câu như vậy, nhưng nàng nói xong liền quên, cũng không thể nói ra điều gì giải thích.

Đương nhiên, điều đó cũng không phải trọng điểm!

Trọng điểm là, tiểu nha đầu này vô cùng hoạt bát, mà con lừa đen khốn nạn kia thì lại e sợ cho thiên hạ không loạn, cho nên một lớn một nhỏ, một người một con lừa này nhập bọn với nhau... sau đó, tiểu nha đầu học theo tính xấu dĩ nhiên là ngày ngày đều có thể thấy được.

Đợi đến lúc các nàng phát hiện thì tiểu nha đầu đã trở thành bộ dáng hư hỏng như hiện tại, tính cách thích lừa gạt người.

Hoặc Thiên trong cơn giận dữ, liền một cước đá con lừa đen bay đi, đến bây giờ con lừa đê tiện này vẫn là người mất tích! Thật không biết lúc trước thiên nữ tuyệt thế đã dùng bao nhiêu sức lực, có phải đá cho con lừa đen văng ra ngoài Long Hà đại lục hay không!

Điều này cũng không phải không có khả năng, năng lực của người ta vô cùng khủng bố như thế, dù nói là đá bể một cái tinh cầu Chu Hằng cũng không cảm thấy lạ.

Sau đó, chính là vấn đề tu vi của các nàng: Các nàng có thể tăng lên nhanh như vậy, một là ngẫu nhiên Hoặc Thiên sẽ chỉ điểm các nàng một hai lần; hai là có Bích Tiêu Thạch trợ giúp, giúp ích thật lớn đối với tu luyện của các nàng.

Vốn con lừa đen còn muốn úp mở vòng vo, nhưng sao có thể chống lại uy áp của Hoặc Thiên: Nàng chỉ trừng mắt một cái, liền ngoan ngoãn giao ra Bích Tiêu Thạch. Đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn! Con lừa đê tiện này gặp phải Hoặc Thiên xem như xui xẻo 18 đời lừa.

- Còn có một sự kiện trọng yếu, vốn chúng ta còn đang lo lắng không biết khi nào thì huynh trở về, có sơ suất gì hay không! Ứng Mộng Phạm, thân thể yêu kiều tỏa ra hương thơm mê người, tóc đen phất phơ trên lưng nàng như ngọc; khi nàng khẽ ngẩng đầu, mơ hồ có thể thấy được hai viên bán cầu nơi ngực.

Chu Hằng không khỏi máu nóng sôi lên. Tuy rằng trước đó đã làm đặc biệt, nhưng hắn đã nín nhịn hỏa khí hơn một năm sao có thể dễ dàng phát tiết. Nhìn thấy hình dáng Ứng Mộng Phạm dụ hoặc người như vậy, hắn không khỏi nổi lên phản ứng.

Hắn ôm mỹ nhân thơm ngào ngạt này, thưởng thức ngọc phong mềm mại cao vút của nàng, nói: - Chuyện gì mà trọng yếu như vậy?

Ứng Mộng Phạm bị Chu Hằng khiêu khích đến toàn thân hiện lên một lớp đỏ ửng, nàng dùng ánh mắt oán trách trừng mắt nhìn hắn một cái, nhưng lại ngoan ngoãn di động bờ mông ngọc, sau khi tìm đúng vị trí liền trầm xuống, hai người kết hợp sát vào nhau.

- Người Tiên giới đến rồi!

- Hả? Chu Hằng nhíu mày. Lệnh Hồ gia nhanh như vậy đã phái người xuống ư? Tuy nhiên, với tu vi của hắn bây giờ ở Phàm giới vốn không cần e ngại bất cứ người nào, trừ phi là nhân vật có cấp bậc nghịch thiên giống như Hoặc Thiên!

- Không phải Lệnh Hồ gia, là Đặng gia! Ứng Mộng Phạm giải thích, hai gò má ửng đỏ, nhuộm một chút mê hoặc có thể làm cho nam nhân say chết.

- Đặng gia? Chu Hằng không khỏi tạm ngừng động tác lại! Trước giờ hắn cũng chưa nghe nói qua cái tên Đặng gia. Đây là từ nơi nào nhô ra, vì sao lại tìm đến?

- Đừng ngừng... Ứng Mộng Phạm cắn môi nói, trong ánh mắt tràn đầy ai oán! Tên này như thế nào ở lúc khẩn yếu quan đầu lại dừng, nàng đang sắp bay lên tận trời đây!

Chu Hằng cười ha hả, xoay người một cái ấn Ứng Mộng Phạm dưới thân, bắt đầu vất vả cày cấy: - Ta làm thì làm, muội nói cứ nói!

Ứng Mộng Phạm lại lườm mắt oán trách, nhưng rất nhanh ánh mắt hóa thành mơ hồ, cái miệng nhỏ nhắn không khỏi mở ra, phát ra tiếng rên khẽ mê người. Nàng oán hận véo hông Chu Hằng, nói: - Theo chính bọn họ nói, Đặng gia là một gia tộc rất có thế lực ở Tiên giới, mà lần này bọn họ xuống đây, là muốn chọn lựa một nhóm người mới tiến vào Tiên giới!

- Thì ra như vậy! Chu Hằng đã hiểu.

Tuy rằng Phàm giới trình tự thấp, nhưng có thể một đường từ phàm phu tu luyện tới nửa bước tiên nhân, cũng tuyệt đối có tiềm lực lớn hơn so với người cùng cảnh giới ở Tiên giới, bởi vì môi trường tu luyện của hai người hoàn toàn bất đồng!

Ở hạ giới có thể trở thành long phượng, ngày sau ở Tiên giới đồng dạng cũng có thể nhất phi trùng thiên!

Đặng gia chỉ là nhẹ nhàng ném ra một mối ân huệ "tiến vào Tiên giới", liền có thể thu hoạch một số lớn nhân tài ưu tú, nói không chừng còn có kiêu hùng cái thế cỡ như Vạn Cổ Đại Đế!

Thực ra đây cũng là hai bên cùng có lợi, bởi vì ở Phàm giới muốn thành tiên thật quá khó khăn! Sau khi tiến vào Chuẩn Tiên hai kiếp trừ phi nhận được bảo vật như là loại Tinh Hạch kia, nếu không môi trường linh khí này hoàn toàn không đủ để duy trì đột phá Chuẩn Tiên ba kiếp!

Bởi vậy, nếu như võ giả Phàm giới có cơ hội tiến vào Tiên giới, khẳng định sẽ trả bất kỳ giá nào chộp lấy!

Ở Tiên giới có thể không cần lo lắng vấn đề linh khí loãng!

Mà Đặng gia phải bỏ ra cái gì chứ?

Mở ra Giới Môn đưa người tới Phàm giới... À! Khẳng định bọn họ sẽ mang theo pháp khí không gian có thể cất chứa vật còn sống, giống như Cửu Huyền Thí Luyện Tháp. Đến lúc đó trực tiếp bộc phát ra lực lượng Tiên cấp phá mở hư không trở lại Tiên giới là xong!

Không ổn, loại phương pháp trở về này là không thể định hướng, có quỷ mới biết sẽ xuất hiện ở góc nào của Tiên giới, bởi vậy, tốt nhất là mở ra lại Giới Môn trở về.

Nói như thế, sứ mệnh của Lệnh Hồ Huyền kia có phải là thay gia tộc xuống đây mời chào nhân tài hay không?

Chỉ là Giới Môn kia không phải thuộc về Lệnh Hồ gia sao, như thế nào hiện tại lại chạy ra một cái Đặng gia?

Long Hà đại lục chỉ có một Giới Môn, điểm ấy Chu Hằng có thể khẳng định! Nếu suy đoán đúng như thế, có khả năng Giới Môn đối ứng ở Tiên giới cũng không thuộc về Lệnh Hồ gia, mà là thuộc về một Tiên Thành nào đó, là do một quần thể thế lực nắm trong tay.

Có khả năng chính là như thế!

Chu Hằng không khỏi nổi lên vài phần hứng thú, nói: - Vậy chúng ta đi xem thử!

- Dùng sức đi! A...

Ứng Mộng Phạm phát ra một tiếng rên dài, thân thể mềm mại co lại, toàn thân đổ mồ hôi đầm đìa, tóc đều ướt đẫm, tay chân quấn chặt trên người Chu Hằng.

...

Chu Hằng trở về ngày thứ ba, con lừa đen cũng trở lại.

Con lừa đê tiện này trình độ "nhìn mặt bắt hình dong" là nhất lưu, biết mình chọc người hận, nên trước đó cũng không dám tùy tiện quay về Chu phủ, nhưng nếu Chu Hằng đã trở lại, có Chu Hằng bảo bọc đương nhiên nó không có gì phải sợ.

- Chu tiểu tử! Chết bổn tọa rồi! Con lừa đê tiện này vừa phóng tới, lập tức ôm lấy Chu Hằng, vừa vươn hai chân trước sờ loạn trên người hắn: dĩ nhiên là muốn thuận tiện trộm lấy vài thứ tốt.

- Cút! Chu Hằng tung ra một cước đá con lừa đen bay đi: - Con lừa biến thái! Không cần ác tâm như vậy!

- Hắc hắc hắc! Con lừa đen da mặt thật dày, đối với chuyện này không thèm để ý chút nào, đứng dựng lên như người đi trở về, nói: - Có phải định đi Quần Anh Hội của Đặng gia hay không?

- Quần Anh Hội? Chu Hằng lập lại một lần, không khỏi cười nói: - Khẩu khí này thật đúng là lớn!

- Vậy chúng ta liên thủ đi càn quét một trận, lấy được ưu đãi một phần chín, ngươi một ta chín! Con lừa đen vừa đằng đằng sát khí nói, vừa vỗ vỗ vai Chu Hằng.

Chu Hằng biết, con lừa đê tiện này là cướp đoạt của Lệnh Hồ Huyền nhiều chỗ tốt nên đâm ra nghiện, lại muốn đi càn quét tài sản của Đặng gia. Hắn cười cười, nói: - Vậy còn không bằng trực tiếp làm thịt con lừa đê tiện ngươi này, tất cả chỗ tốt đều thuộc về ta!

- Xí! Chu tiểu tử ngươi diễn vai hề tuyệt không buồn cười chút nào!

- Là vì ngươi thật không có cảm giác hài hước!

Tốc độ tăng thực lực của con lừa đê tiện quả thực rất nhanh, hiện tại đã đạt tới Thần Anh nhị trọng thiên, cũng không biết là ăn trúng tiên dược gì mà lần thứ hai trổ mã.

Chu Hằng bất cứ lúc nào có thể đột phá đến Chuẩn Tiên ba kiếp, bởi vậy lần này ra ngoài hắn đều mang theo hết thảy mọi người, có khả năng đi là đi ngay, hắn vừa lĩnh ngộ tới là sẽ trực tiếp phá hư không thành tiên!

Chu Định Hải và Triệu Khả Hân đều tỏ ý không muốn lên Tiên giới với Chu Hằng, muốn ở lại nơi tốt đẹp này an hưởng cuộc sống còn lại của hai người, mặc cho Chu Hằng khuyên bảo như thế nào đều vô dụng.

Đối với chuyện này Chu Hằng cũng không có cách nào, đây chính là cha mẹ của hắn, chẳng lẽ hắn có thể bức bách họ? Không sợ bị thiên lôi đánh xuống sao!

Cũng tốt, Tiên giới là hung hay cát còn không rõ ràng lắm, tốt hơn là chờ hắn trước đứng vững gót chân, sau đó lại dùng Giới Môn trở về, tiếp dẫn đưa thân nhân bằng hữu của hắn đến Tiên giới sau.

Mặt khác, Tiểu ăn tạp lại đi cùng với Hách Liên Đông.

Chu Hằng ngẫm lại cũng cảm giác mình thật sự hỗ thẹn làm thầy người ta. Nếu nói Tiểu ăn tạp là đồ đệ của hắn còn không bằng nói là đồ đệ của Hách Liên Đông, người ta so với hắn đúng là nghiêm túc hơn nhiều. Tuy nhiên, Hách Liên Đông cũng rất không đáng tin cậy, cứ nhìn xem Phong Liên Tình thì biết, có con gái như vậy ắt có người cha như thế!

Chỉ hy vọng Tiểu ăn tạp có thể nắm giữ chính mình, hắn ở bên cạnh người không đáng tin cậy đã đủ nhiều rồi, thật sự ăn không tiêu lại đến vài người nữa!

Hắn mang theo ái thê mỹ nô của mình, mặt khác còn cộng thêm vài người không có liên hệ, tỷ như Phong Liên Tình, tỷ như Thương Ngạo Mục Nguyệt, tỷ như tiểu nha đầu, đoàn người trùng trùng điệp điệp xuất phát.

Người hầu trong Chu phủ đều bị Chu Hằng cho nghỉ việc, cũng ban cho số lớn tài nguyên tu luyện, xem như để lại phúc hậu cho người.

Lần này có thể là một lần cuối cùng bọn họ xuất hành ở Phàm giới, bởi vậy mọi người đều rất quý trọng cơ hội lần này, dọc theo đường đi cũng không vội, tận tình du sơn ngoạn thủy.

Quần Anh Hội của Đặng gia tổ chức vào nửa năm sau, với cước trình của họ là dư dã thời gian, bởi vậy dọc theo đường đi hết thảy đều không cần cấp bách.

Chu Hằng thật ra lo lắng mình sẽ giữa đường đột phá một bước cuối cùng, rời khỏi Phàm giới!

Đột phá thì đột phá không sao cả! Hắn đi Quần Anh Hội của Đặng gia cũng chỉ là muốn biết một ít chuyện ở Tiên giới, về điểm này lão lừa đảo luôn nói hàm hàm hồ hồ, nên chính hắn phải đi tìm hiểu nghiên cứu.

Một đường tản bộ, thời gian nửa năm bọn họ du sơn ngoạn thủy thoáng một cái trôi qua.

Bích Tiêu Thạch không hổ là chí bảo của Tiên giới, các nàng mượn dùng bảo vật này tu luyện, tốc độ tu luyện của mỗi người đều nhanh chóng kinh người. Mà con lừa đen còn nhanh hơn, đã thành công đột phá vào Thần Anh tam trọng thiên, khoảng cách Hóa Thần Cảnh cũng không xa lắm!

Khi thời gian cách Quần Anh Hội còn non nửa tháng, đoàn người Chu Hằng cũng đi tới Cửu Hoa Thành. Nơi này chính là địa phương Đặng gia cử hành Quần Anh Hội.

- Con lừa! Đến tột cùng ngươi là giống loài gì, vì sao tốc độ tu luyện nhanh như vậy? Chu Hằng lấy làm lạ hỏi.

Trước kia con lừa đen tu luyện mau, là vì trước khi phong ấn nó đã đạt tới Kết Thai Cảnh, chỉ là bị đánh rơi xuống cảnh giới mà thôi. Nhưng bắt đầu từ Thần Anh Cảnh nó vẫn y như các nàng cùng bắt đầu tăng lên, tu luyện như thế nào thì tốc độ cũng nhanh hơn một đoạn so với người khác, thậm chí cùng một bậc so với Mộc Đồng Đồng!

- Ha ha ha... Bổn tọa chính là trời giáng điềm lành, tự nhiên không bình thường! Con lừa đen nói đắc ý dạt dào.

Hoặc Thiên lại liếc mắt nhìn con lừa đen một cái, sau đó nói: - Con lừa này hẳn là ăn một trái Thiên Địa Quả, sau đó mới mở ra linh trí!

- Thiên Địa Quả?

- - - - - oOo- - - - -

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.