Hà Dĩ Phiêu Tuyết

Chương 8




Edit: Su Thái phi.

Beta: Mai Thái phi.

Thiên tử xuất hành, xa giá thứ đệ vị chi lỗ bộ [1].

[1] "Lỗ" ý chỉ lá chắn lớn, có nghĩa là các biện pháp bảo vệ Hoàng đế. "Bộ" chính là sách vở, sổ sách. Nói đơn giản chính là khi Hoàng đế xuất hành phải có xa giá, đoàn hộ tống đi theo bảo vệ, đội ngũ phải đi theo thứ tự được sắp xếp trước. Số lượng xa giá và đoàn hộ tống, vị trí và quy mô sẽ được ghi chép thành sách, gọi là lỗ bộ.

Vào ngày mười hai tháng chín năm Hưng Trinh thứ sáu, nghi giá xuất hành, Hoàng đế khởi giá đi Tây tuần.

Sáng sớm Hoa Thường đã mặc cung trang màu vàng ấn theo phẩm vị, tô son điểm phấn kỹ càng. Trong cung các cung nữ cũng vội vội vàng vàng sắp xếp đồ đạc, đưa những rương hành trang đã chuẩn bị sẵn ra ngoài.

Cốc Hương tay chân nhanh nhẹn vấn tóc cho Hoa Thường, trên bàn trang điểm bày đầy trang sức kim ngọc rực rỡ muôn màu.

Bởi vì Hoa Thường biết hôm nay được đi ra ngoài nên đêm qua nàng có chút hưng phấn không ngủ được. Vì thế sáng sớm nay hai mắt nàng có chút dính lại, thanh âm cũng khàn khàn: "Lan Chi, ngươi xem thử Thế tử và Tứ Hoàng tử thế nào rồi? Chuẩn bị xong chưa?"

Lan Chi hành lễ thưa vâng, vội vàng bước chân đi ra cửa.

Cốc Hương vừa cài trâm lên búi tóc Hoa Thường vừa khẽ cười: "Thế tử và Tứ Hoàng tử đều đã thu thập thỏa đáng, nương nương không cần nhọc lòng."

Hoa Thường nhìn bộ vòng tay kim ngọc trên cổ tay mình, cười nói: "Thế tử luôn luôn ổn trọng nhưng tiểu Tứ vẫn nên để mắt tới một chút, không có người trông chừng, nó có thể ngủ đến lúc mặt trời lên cao."

Cốc Hương mím môi cười, nhớ tới dáng vẻ lăn lộn ở trên giường của Tứ Hoàng tử, thật sự rất đáng yêu.

Một hồi bát nháo qua đi, Thế tử lôi kéo Tứ Hoàng tử ăn mặc chỉnh tề đi vào chính điện thỉnh an Hoa Thường: "Nhi thần thỉnh an mẫu phi, mẫu phi cát tường."

Hoa Thường đưa mắt nhìn, Thế tử mặc y phục tam long (y phục thêu 3 con rồng), càng lộ vẻ cao gầy và quý trọng, nhìn xuống tiểu Tứ đang mặc y phục ngũ long của Hoàng tử, quý khí bức người, cái dáng vẻ béo núc cũng có vài phần khí thế.

Hoa Thường nhịn không được nở nụ cười, kéo hai đứa nhỏ đến bên người mình, cười nói: "Đều nói Phật dựa kim trang, người dựa y trang. Mặc y phục đẹp đúng là có khác biệt."

Thế tử lộ ra nụ cười thẹn thùng, rất tuấn tú.

Tiểu Tứ thì ngượng ngùng đến mức xoắn cả lên, cái miệng chu chu, hờn dỗi nói: "Mẫu phi, y phục này mặc vào không thoải mái, rất khó chịu."

Hoa Thường bật cười, vươn ngón tay nhẹ nhàng chọc chọc vào cái trán của tiểu Tứ, trách cứ nói: "Con đó, thằng nhóc bụ bẫm này, khi nào mới có thể lớn lên tuấn tú giống như Thế tử ca ca của con đây."

Tiểu Tứ ghé đầu lên đầu gối của Hoa Thường làm nũng.

Hoa Thường xoa xoa đầu tiểu Tứ, cười nói: "Được rồi, không náo loạn nữa. Sắp tới giờ rồi, trước tiên chúng ta ra cửa chính đợi, chỉnh trang lại một lần rồi khởi giá."

Thế tử và tiểu Tứ ngoan ngoãn đứng vững để cho cung nữ sửa sang lại quan mang (mũ miện trên đầu) và phục sức, trong ánh mắt đều là chờ mong và mừng rỡ.

Từ nhỏ bọn chúng đều ở kinh thành chưa ra bên ngoài, lần này đi Tây tuần xa, đối bọn chúng mà nói, thật sự là một việc trọng đại. Đặc biệt là Thế tử, có lẽ cả đời này sẽ không có lần thứ hai.

Đi tới cửa cung đã có ba bộ liễn đang đứng chờ sẵn. Thế tử bế Tứ Hoàng tử lên trước, sau đó mới bước lên bộ liễn của mình, Hoa Thường ở một bên nhìn thấy rất vui mừng.

Xa giá của Hoàng đế xuất hành nhất định phải đi bằng cửa chính, nền đất lát đá bạch ngọc trải dài khắp quảng trường. Bây giờ nơi đây đông nghịt người nhưng lại vô cùng an tĩnh.

Nơi này là Tử Cấm Thành, ai dám ồn ào?

Hoa Thường đến không sớm cũng không muộn, Hoàng hậu đã tới nhưng Thái hậu còn chưa tới.

Hoa Thường cung kính đến hành lễ thỉnh an: "Thần thiếp tham kiến Hoàng hậu nương nương, nương nương cát tường." Sau đó quay đầu nhìn về phía Thái tử bên cạnh Hoàng hậu, hơi gật đầu chào: "Thái tử điện hạ."

Hoàng hậu nở nụ cười tươi tắn đáp: "Miễn lễ."

Thái tử cũng khẽ gật đầu, mở miệng nói: "Nhi thần thỉnh an Hiền mẫu phi, Hiền mẫu phi cát tường."

Địa vị của Thái tử không tầm thường, cho dù nhìn thấy Hoa Thường là phi tần có địa vị cao đứng hàng tứ phi, cũng không cần hành lễ, gật đầu có ý thỉnh an, như vậy cũng đủ rồi.

Đương nhiên, Hoa Thường cũng không cần hành lễ với Thái tử.

Thế tử và tiểu Tứ cũng lần lượt chào hỏi Hoàng hậu và Thái tử.

Sau đó Hoa Thường đi ra đứng phía sau Hoàng hậu, an tĩnh cúi đầu, thỉnh thoảng đánh giá khắp nơi. Thế tử và tiểu Tứ thì đứng phía sau Thái tử.

Nghi thức, xa giá để Hoàng đế đi Tây tuần đều đã chuẩn bị xong, xa xa nhìn lại, một cảnh tượng rực rỡ ngập tràn màu minh hoàng (vàng sáng).

Đội nghi thức chỉnh tề đứng ở giữa, dàn hàng bảo vệ long uy sâm nghiêm. Mười hai long kỳ phân trái phải, dùng mười hai giáp sĩ. Cờ ở phía Bắc dùng ba giáp sĩ. Cờ vải có sáu mươi bốn cái, xếp thành sáu hàng. Mỗi cờ có năm giáp sĩ, một người giữ lá cờ, bốn người còn lại giữ cán cờ. Năm thanh gỗ kéo xe đặt bên ngoài Đại Chính môn. Thềm điện bên trái bày huy trượng vàng, hoàng cái, hoa cái, khúc cái, ô tử phương, ô hồng phương, bảo tràng lông vũ, gậy đầu rồng, cáo chỉ phướn, kích, giáo, nghi hoành... xếp thành ba hàng. Thềm điện bên phải bày trảng tiết, hưởng tiết, lồng đèn, đội gươm, ngô trượng, lập qua, ngọa qua, nghi đao, đăng trượng, kích, cốt đóa... xếp thành ba hàng. Hai bên cửa điện bày một cái lộng tròn, ghế gập vàng, gác chân bằng vàng, quạt tròn màu vàng, màu đỏ. Tất cả giáo úy đều giương cao.

Từ khi Hoa Thường chào đời tới giờ chưa từng thấy qua nhiều nam nhân như vậy, lại càng chưa từng nhìn thấy khí thế lừng lẫy phô trương như thế.

Hoàng thất luôn khác biệt.

Hoa Thường đã sớm nghe nói lần Tây tuần này rất long trọng, chưa nói đến hoàng thân quý tộc, văn võ quần thần đi theo, chỉ nói đến quân đội hộ tống cũng đã vượt quá bảy vạn người.

Cấm Vệ ba ngàn người, Kinh Kỳ Vệ bảy ngàn người, quân đội từ biên phòng thượng kinh điều tới sáu vạn người.

Tây tuần trừ hoàng thân và thần tử ra, thì còn có nữ quyến, con nối dõi, cung nữ, thái giám, người hầu của bọn họ cũng đi theo hầu hạ. Tổng số người đạt tới con số kinh hoàng, khoảng mười vạn người!

Chi phí về nhân lực, vật lực và tài lực chuyến đi này là không thể tưởng tượng nổi.

Hoa Thường khẽ thở dài, chung quy nàng cũng chỉ là một nữ tử ở khuê phòng mà thôi. Thời đại tốt như vậy, không thể đầu thai làm nam nhi thật sự là đáng tiếc.

Hoa Thường chú ý tới tiểu Tứ đang nhìn khắp xung quanh, trong ánh mắt đều là kinh ngạc cảm thán và cực kỳ hâm mộ. Cặp mắt đen bóng của nó đang mở to nhìn, đầu nhỏ chậm rãi chuyển động, hồn nhiên quên mất việc Hoa Thường giao phó phải thận trọng từ lời nói cho đến việc làm, Thế tử Trần Cát cũng không ngoại lệ.

Có lẽ lần đi tuần này, sẽ mang đến cho hai đứa nhỏ cuộc sống khác nhau.

Chỉ chốc lát sau, Hoa Thường nghe tiếng nói rõ ràng trang nghiêm: "Hoàng đế tới rồi."

"Thần thiếp / nhi thần / chúng thần / nô tài tham kiến Hoàng thượng, tham kiến Thái hậu nương nương. Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!" Hoa Thường cùng hạ bái với mọi người, hoàn toàn không nghe thấy thanh âm trong miệng mình phát ra, bởi vì âm thanh xung quanh quá lớn. Đó là một loại âm thanh có lực, mang theo tinh thần tiến lên không bao giờ lùi, trung thành và kiên định của quần thần.

Trên người Hoàng đế mặc long bào màu vàng sáng, mũ miện trên đầu trong nắng sớm nhàn nhạt chiếu rọi xuống ánh lên một màu vàng lấp lánh, đôi mắt đen láy như ẩn như hiện sau tràng ngọc, thanh âm to lớn thâm trầm vang dội: "Miễn lễ."

Hoa Thường mê mang đứng dậy, đôi mắt không tự chủ dừng trên người Hoàng đế. Trước kia hầu như nàng chưa bao giờ cảm thấy người nam nhân này có quyền thế và mị lực như vậy.

Cuối cùng nàng cũng hiểu ra một người sẽ thật sẽ toả sáng, quang mang vạn trượng.

Bộ liễn màu vàng sáng của Thái hậu theo sau tiến đến, mọi người lại hành lễ lần nữa.

Hoàng hậu và Thái hậu đều đến tiễn Hoàng đế. Trước mặt mọi người thể hiện dáng vẻ mẫu từ tử hiếu, phu thê hoà thuận vui vẻ, trong lúc nhất thời khiến người khác hâm mộ không thôi.

Tiếp nối Thái hậu, Hoàng hậu lại dặn dò Hoa Thường một hồi, đại ý chính là phải chăm sóc Hoàng đế thật tốt, để ý chăm sóc các Hoàng tử và Công chúa còn nhỏ tuổi.

Hoa Thường cũng dịu dàng ngoan ngoãn đáp ứng.

Thời khắc chuyển giao giữa giờ mẹo và giờ thìn là lúc thánh giá chính thức khởi hành!

Xa giá của các Hoàng tử, Công chúa và phi tần là gần với loan giá của Hoàng đế nhất. Tất cả xa giá đều là màu vàng, cũng tương đối thống nhất, chẳng qua màu sắc phân biệt rõ giữa màu vàng hay là vàng kim mà thôi.

Hoa Thường dẫm lên ghế con mà tiểu thái giám đưa tới để bước lên xa giá. Lan Chi kéo màn xe dày nặng ra, Hoa Thường hơi khom người đi vào, ngồi ngay ngắn trong đó.

Một lát sau, Hoa Thường nghe thấy thanh âm lanh lảnh của tiểu thái giám: "Khởi giá!"

Tất cả xa giá đều bắt đầu chậm rãi khởi động, bánh xe cán lên trên từng phiến đá tạo ra những thanh âm rất êm tai. Hoa Thường kiềm chế lòng hiếu kỳ của mình, cố gắng đoan chính ngồi yên.

Đoàn xe rời khỏi Đại Chính môn trực tiếp đi qua tuyến đường chính của Thượng kinh, hướng về phía cửa thành. Bảy ngàn Kinh Kỳ Vệ ở cửa thành hợp lại tiếp giá, mà sáu vạn trú quân còn lại là sau khi ra khỏi thượng kinh mới có thể nhập vào.

Dù sao, Hoàng đế sẽ không cho phép sáu vạn quân đội tiến vào thượng kinh khi không có chiến tranh.

Xa giá ở cổ đại cũng không được êm ái cho lắm. Cho dù đã trải một lớp đệm dày nhưng vẫn có cảm giác xóc nảy, Hoa Thường hưng phấn trong chốc lát liền cảm thấy nhàm chán.

Xa giá của Hoa Thường rất lớn, Thược Dược và Lan Chi đều ngồi bên dưới Hoa Thường. Các nàng nhẹ nhàng buông thõng chân Hoa Thường xuống, lên tiếng nói: "Đoạn đường này đi phải mất vài tháng, nương nương ngồi như vậy, đến lúc đó nhất định sẽ rất đau chân."

Hoa Thường cười cười, mở miệng nói: "Ngươi qua xem Thế tử và Tứ Hoàng tử đi. Nếu bọn nó cũng nhàm chán thì để cho bọn nó tới xa giá của bổn cung, cùng nhau trò chuyện, chơi đùa một chút cũng tốt."

Thược Dược hành lễ, xốc cửa sổ mành xe lên, phân phó với tiểu thái giám đang cưỡi ngựa bên ngoài.

Chỉ chốc lát sau, Thế tử Trần Cát nắm tay Tứ Hoàng tử, bước vào xa giá của Hoa Thường.

Lan Chi và Thược Dược đã sớm chuẩn bị sẵn dưa và trái cây ăn vặt bày trên bàn nhỏ. Tứ Hoàng tử thấy vậy, lập tức vươn cánh tay béo ú lấy một quả, sau đó mới nhìn Hoa Thường thỉnh an: "Mẫu phi cát tường."

Hoa Thường vừa bực mình vừa buồn cười, sủng nịnh nói: "Không được ăn nhiều biết không, bằng không sẽ say xe khó chịu."

Tứ Hoàng tử ngoan ngoãn gật đầu, nhưng nhìn tốc độ ăn quà vặt của nó, thật sự cũng không để lời nói của Hoa Thường ở trong lòng.

Trần Cát ôm Tứ Hoàng tử ngồi bên cạnh Hoa Thường, nở nụ cười nhàn nhạt, ánh mắt sủng nịnh nhìn Tứ Hoàng tử, thỉnh thoảng nó lại cầm khăn lau khóe miệng cho tiểu Tứ.

Hoa Thường hài lòng, cười nói: "Cát nhi, có thấy Kính vương và Vương phi chưa?"

Trần Cát lắc lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Thưa mẫu phi, nhi thần vẫn chưa thấy."

Hoa Thường vươn tay sờ sờ đầu Trần Cát: "Ở đây đúng lúc mẫu phi có chuẩn bị chút đồ vật cho Kính Vương phi, lát nữa con hãy đem qua đó."

Trần Cát biết đây là Hoa Thường cố ý tìm lý do cho mình đi gặp phụ mẫu, trong lòng cảm động, cúi đầu đáp: "Vâng, tạ ơn mẫu phi."

Hoa Thường thương tiếc, tuổi thằng bé còn nhỏ mà đã có một dáng vẻ trầm ổn, mở miệng nói: "Năm nay con đã mười hai tuổi, cũng xem như đã lớn, suốt ngày ngồi trong xe, e là cũng buồn bực. Không bằng con hãy ra ngoài cưỡi ngựa, để Kính vương dẫn con đi theo."

Trần Cát còn chưa trả lời, Tứ Hoàng tử sốt ruột ngẩng đầu nói: "Mẫu phi, mẫu phi, con cũng muốn cưỡi ngựa!"

Hoa Thường bất đắc dĩ cười, Trần Cát nhéo nhéo khuôn mặt bụ bẫm của Tứ Hoàng tử, yêu chiều nói: "Đệ còn quá nhỏ, không thể đi."

Tứ Hoàng tử bĩu môi bất mãn nói: "Trước kia Đại Hoàng huynh, Nhị Hoàng huynh đều mang ta đi cưỡi ngựa rồi, vì sao bây giờ lại không thể? Thế tử ca ca, huynh mang theo ta cưỡi ngựa được không? Ta nhất định sẽ thật ngoan, thật ngoan!"

Tứ Hoàng tử trợn to đôi mắt sáng ngời, mặt đầy khẩn cầu mà nhìn Hoa Thường và Trần Cát.

Hiển nhiên Trần Cát bị dao động, nhưng Hoa Thường thì lại không: "Hồ nháo, trước kia con đi cưỡi ngựa, đó là ở Đông Uyển, Đại Hoàng tử và Nhị Hoàng tử mang theo con đi vài vòng là được. Còn bây giờ là trên đường lớn, xung quanh biển người tấp nập. Nếu ai không cẩn thận làm ngựa giật mình, dọa đến con, làm con bị thương thì biết làm sao?"

Tứ Hoàng tử rũ đầu xuống, không ăn đồ ăn vặt trên bàn nữa, khiến Trần Cát đau lòng không thôi, nhỏ giọng vỗ về.

Hoa Thường bất đắc dĩ phải thỏa hiệp: "Được rồi, tiểu Tứ đáng ghét, mẫu phi thật là sợ con. Vậy để Thế tử ca ca dẫn con cưỡi ngựa một vòng, được không?"

Tứ Hoàng tử nghe vậy liền sáng ngời hai mắt, ngẩng cái đầu nhỏ lên, cười tươi đến mức hai mắt thành một đường chỉ, giống một tiểu oa nhi chiêu tài.

Hoa Thường bất đắc dĩ dặn dò Trần Cát: "Con dẫn theo nó ngồi trên lưng ngựa một lát là được. Loan giá đi không nhanh, có lẽ ngựa cũng không chạy nhanh, cẩn thận một chút."

Trần Cát nhất nhất đáp ứng, sau đó dẫn theo tiểu Tứ và lễ vật mà Hoa Thường tặng cho Kính Vương phi vén rèm đi ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.