Hà Dĩ Phiêu Tuyết

Chương 7




Edit: Cảnh Thục viện

Beta: Thảo Hoàng Quý phi

Bên trong Vĩnh Thọ cung, bốn phía đều yên tĩnh, Hoàng Thái hậu nằm ở trên giường, sắc mặt vàng như nến nhìn rất âm trầm.

Thời gian mấy ngày gần đây, Hoàng Thái hậu vô cùng không dễ chịu, đạo ý chỉ vừa ra kia của Hoàng thượng khiến cho hướng gió trong hậu cung thay đổi, vốn dĩ những phi tần đến thỉnh an bà cũng bởi vì bà cần dưỡng bệnh nên đã vài ngày không tới.

Vĩnh Thọ cung vốn dĩ rất náo nhiệt, nay trở nên yên tĩnh hiu quạnh dị thường.

Thậm chí ngay cả tâm tình của Hoàng Thái hậu cũng thay đổi, trước đó vài ngày có mấy vị phi tần đến thăm bà, vốn dĩ cười cười nói nói cũng không tệ lắm, nhưng cũng không biết nói đến chuyện gì mà bỗng nhiên Hoàng Thái hậu tức giận, nói các nàng coi thường bà, mắng chửi người một trận rồi đuổi đi.

Bây giờ Chu cô cô cũng bị bắt đi, nghe nói là sau khi bị đánh hai mươi gậy, cũng không biết bị ném đi nơi nào.

Tóm lại kết cục của nàng ta cùng với Chu ma ma lúc trước cũng không khác biệt nhiều lắm, đều không rõ sống chết, căn bản Hoàng Thái hậu không tìm thấy nàng ta ở đâu hết.

"Thái hậu, ngài uống một chén canh nấm tuyết đi." Có tiểu cung nữ hai tay bưng một bát nấm tuyết đi lên.

Kết quả sau khi Hoàng Thái hậu nhìn thoáng qua, trên mặt lộ mấy phần thần sắc căm ghét, liền đưa tay hất bát canh đi.

"Đồ hỗn trướng, trong chén canh này ít nấm tuyết như vậy, có phải Ngự Thiện phòng bên kia chậm trễ hay không? Nhìn Hoàng thượng đối xử với ai gia như vậy, cho nên những cung nhân các người cũng liền nâng cao đạp thấp, muốn dùng mánh lới tráo đổi phải không? Ai gia còn chưa có chết đâu mà đã dám đối xử với ta như thế..."

Chén canh nấm tuyết thơm ngọt kia rơi thẳng xuống đất, bát sứ xinh đẹp đập xuống trên nền gạch, nước canh đậm đặc chảy đầy ra đất.

Tiểu cung nữ hơi có chút ấm ức, canh nấm tuyết này là ngự trù đặc biệt ninh hơn một canh giờ mới múc ra, là nàng tận mắt nhìn thấy.

Cộng thêm nhóm cung nhân của Vĩnh Thọ cung vẫn giống như thường ngày, thậm chí bởi vì Hoàng Thái hậu sinh bệnh, mọi người chăm sóc càng thêm tỉ mỉ, trong lúc đi lại đều thận trọng sợ quấy rối Hoàng Thái hậu nghỉ ngơi.

Nhưng mà cho dù hầu hạ cẩn thận như vậy, cũng không được một câu khen ngợi, ngược lại còn bị Hoàng Thái hậu chỉ trích như thế.

Đây rõ ràng là do nỗi lòng của Hoàng Thái hậu thay đổi, bà cảm thấy mặt mũi của mình bị Hoàng thượng đánh rớt hết, lại thu quyền hành, cả người đều trở nên rất mẫn cảm, nhìn ai cũng không vừa mắt.

"Thái hậu nương nương, Đào Uyển nghi ở bên ngoài cầu kiến, nói là tới thăm ngài." Từ ngoài điện một tiểu cung nữ đi vào nhẹ giọng thông truyền.

Đang lúc Hoàng Thái hậu phát cáu, vừa nghe nói Tần Phiên Phiên tới, không tự chủ mà giật mình, bà thật không nghĩ rằng Tần Phiên Phiên sẽ chọn trúng thời điểm này tới thăm bà, phải biết là chắc chắn bà sẽ muốn bày sắc mặc ra.

"Nàng ta cũng dám đến! Trước hết để cho nàng ta ngồi ở ngoài điện một chút, chờ ai gia chỉnh đốn xong đã rồi nói." Hoàng Thái hậu cười lạnh một tiếng, ma quyền sát chưởng[1] muốn giáo huấn nàng ta.

[1]: Ma quyền sát chưởng 摩拳擦掌 xoa nắm tay xát bàn tay.

Tiểu cung nữ thưa vâng một câu, rồi nhanh chóng đi ra ngoài."Các ngươi còn đứng ngẩn ra đấy làm gì, mau dọn cái đống lộn xộn này lại, rồi giúp ai gia rửa mặt thay đồ." Hoàng Thái hậu lạnh giọng phân phó một câu.

Mấy cung nữ ở nội điện lập tức bắt đầu chuyển động, lúc trước đại cung nữ nhìn Thái hậu suy nghĩ gắng gượng muốn rời giường, vội vàng nhẹ giọng khuyên nhủ: "Thái hậu, thái y căn dặn mấy ngày nay ngài nên nằm trên giường tĩnh dưỡng, lúc này cũng không cần ngồi dậy. Ngài muốn cái gì, nô tỳ lấy cho ngài."

Hoàng Thái hậu nghe xong lời này, lập tức trừng mắt liếc qua một cái, tức giận nói: "Lời của thái y đâu phải lúc nào cũng chuẩn, bọn hắn còn nói thân thể ai gia vẫn khỏe mạnh đấy, ấy thế mà nói ngã bệnh là ngã bệnh ngay. Ngươi cho rằng tiểu tiện nhân Đào Uyển nghi kia chọn thời điểm này tới là vì cái gì, là muốn nhìn thấy bộ dáng chật vật nghèo túng của ai gia, vừa vặn đối lập với nàng ta hoa hòe lộng lẫy thì càng lộ ra ai gia là một lão phụ dần dần già đi mà tuổi tác nàng ta vẫn như nụ hoa vậy, ai gia càng không cho nàng ta như ý!"

Loại thời điểm này, ngược lại Hoàng Thái hậu rất chú ý tới phương diện trang dung[2], hiển nhiên bà lại coi Tần Phiên Phiên thành Cao Thái hậu.

[2]: Trang dung - 妆容: quần áo diện mạo

Bà đấu với Cao Thái hậu nhiều năm như vậy, vẫn là vô cùng hiểu rõ ý nghĩ của bà ta, đơn giản là những chuyện trang dung hay cách ăn mặc này kia.

Đại cung nữ không lay chuyển được bà, đành phải đỡ lấy bà ngồi ở trước bàn trang điểm, Hoàng Thái hậu đi đường đều run cả lên, cũng không ngăn được lòng muốn chiến đấu của bà.

Lúc Tần Phiên Phiên được mời vào tới nơi thì chỉ thấy Hoàng Thái hậu dựa vào trên ghế quý phi, cách ăn mặc quanh thân cẩn thận tỉ mỉ, còn tinh xảo hơn mấy phần so với ngày thường thời điểm phi tần tới thỉnh an.

Chẳng qua người đã đến tuổi già, vốn dĩ bà đã lớn tuổi, cộng thêm gần đây sinh bệnh cho nên đã không còn bộ dáng tươi trẻ nữa.

Mà quả thật Tần Phiên Phiên giống như bà suy đoán, ăn mặc chỉn chu rực rỡ, một thân váy sam màu vàng nhạt, trên đầu đầy châu ngọc, môi được bôi son đỏ rực cùng kết hợp với đánh phấn trên mặt, quả thật là sự tồn tại bắt mắt nhất ở hậu cung.

Ít ra lúc hai người ở cùng một chỗ trong điện, thì sự chênh lệch so ra vẫn vô cùng rõ ràng.

Hoàng Thái hậu chỉ cảm thấy máu nóng đang dâng lên, một hơi liền muốn nghẹn lại, nữ nhân này coi vậy mà còn to gan trắng trợn như thế.

Vừa đến đã trào phúng bà dần dần già đi.

Tần Phiên Phiên lẻ loi một mình tiến đến, ngay cả Liễu Âm cũng không mang theo bên người, nàng cũng mặc kệ thần sắc trên mặc của Hoàng Thái hậu là vui hay không vui, khóe miệng của nàng cong lên, cười đến trong veo dị thường[3].

[3]: cười trong veo khác hẳn với những gì thường thấy, đến mức làm ngạc nhiên.

"Tần thiếp gặp qua Thái hậu nương nương. Trước đó tần thiếp bị ngài đánh, Hoàng thượng nói với tần thiếp chỉ là một chút hiểu lầm, bảo tần thiếp sau khi dưỡng thương tốt lên thì không cần ghi hận trong lòng, tới cho ngài nhìn một cái. Tần thiếp biết rõ, Thái hậu nương nương là người thiện tâm, làm sao lại phạt đòn tần thiếp nặng như vậy, dù sao từ lúc tần thiếp vào cung đến nay vẫn luôn nhu thuận nghe lời. Thái hậu ngài nhìn một cái, hôm nay thân thể tần thiếp tốt hơn, mấy ngày nay uống nhiều thuốc bổ, khí sắc cũng rất tốt, lão nhân gia ngài cứ yên tâm đi!"

Ngữ điệu lúc nàng nói chuyện trầm bổng du dương, tình cảm dạt dào, thậm chí còn nghe ra có chút kích động quá mức.

Hoàng Thái hậu chỉ cảm thấy ngữ điệu này của nàng có chút hơi khó chịu, dị thường quen thuộc, bà tỉ mỉ suy nghĩ mãi lúc sau mới hiểu được, chính là lúc giọng điệu của thế hệ tôn tử nói chuyện đối với lão tổ tông, cố ý mang theo trạng thái đáng yêu của tiểu nữ nhi kia rất sống động.

Tần Phiên Phiên được như vậy nên Cao Thái hậu mới thích, nàng ta sẽ phạm phải loại sai lầm mất tự nhiên ở cấp thấp như vậy sao?

Rất hiển nhiên là nàng sẽ không rồi, nàng chính là tới ghê tởm Hoàng Thái hậu.

"Ngươi cút ngay cho ai gia!" Hoàng Thái hậu nghiêm nghị nói.

Bộ dạng Tần Phiên Phiên vẫn là cười đùa tí tửng, lập tức thi lễ một cái quay người chuẩn bị rời đi: "Đúng vậy, ngài không muốn nhìn thấy tần thiếp nên tần thiếp sẽ không lượn ở trước mặt ngài nữa. Chúc ngài sớm ngày khỏe mạnh!"

Nhưng mà nàng còn chưa đi được bước nào, đã bị người ngăn cản đường đi.

"Ngăn nàng ta lại cho ai gia!" Hoàng Thái hậu ra lệnh một tiếng, lập tức có bốn cung nữ và thái giám vây lại xung quanh nàng.

Tần Phiên Phiên cũng không giận, cứ như vậy quay người đối mặt với Hoàng Thái hậu, vẫn là biểu tình trấn định tự nhiên như trước.

"Thái hậu nương nương đây là luyến tiếc tần thiếp, muốn lưu tần thiếp ngồi lại uống trà? Ngài nói một tiếng là được, không cần để cho người ta ngăn đón tần thiếp như thế. Huống hồ tần thiếp thấy ngài từ trên giường bệnh xuống ăn mặc trang điểm một lần cũng không dễ dàng gì, nếu như không để cho nhiều người xung quanh nhìn vài lần, vậy thì trang dung như thế không phải là uổng công rồi sao?" Nàng vừa nói vừa đi về phía trước hai bước, lại cung cung kính kính đối với Hoàng Thái hậu thi lễ một cái, nhìn thì có vẻ rất hợp lòng người.

Nhưng mà Hoàng Thái hậu chỉ cảm thấy nàng ta vô cùng ghê tởm, thấy được khuôn mặt kiều diễm ướt át của nàng, lại nhớ đến thảm trạng bây giờ của mình, không khỏi càng hận hơn.

Bà hừ lạnh một tiếng, nói: "Lúc Hoàng thượng để cho người ta mang Chu cô cô đi, vốn dĩ không thông qua sự đồng ý của ai gia, trước tiếp để Trường Thành mang người cường ngạnh bắt bà ấy đi. Bây giờ ngươi tự mình đưa đến trên địa bàn của ai gia, chắc hẳn ai gia cũng không cần thông qua sự đồng ý của hắn mà trừng phạt ngươi."

Mỗi một câu Hoàng Thái hậu nói, thần sắc trên mặt càng lạnh hơn một phần.

Trán của bà bị nóng đến mơ mơ màng màng, nhưng lửa giận trong lòng càng nóng hơn nữa, tiểu tiện nhân trước mắt này dám can đảm tới cửa khiêu khích như thế, thậm chí ngay cả một cung nhân cũng không mang theo, đây không phải chính là tìm đến cái chết à.

Nếu Tần Phiên Phiên không muốn sống nữa thì đương nhiên Hoàng Thái hậu sẽ không bỏ qua cơ hội này.

Nhưng mà lời nói cuả bà vừa dứt, một thái giám tay còn chưa có đụng vào góc áo của Tần Phiên Phiên, đã có thứ gì từ ngoài điện bay đến.

"Vèo..." một tiếng, chuẩn xác không chút sai lệch nào mà đánh vào trên tay hắn, ngay lập tức tiếng kêu rên lanh lảnh của thái giám vang lên trong điện.

Đám người giật mình, chỉ thấy hai cung nữ vọt vào, tướng mạo gần như giống nhau như đúc, rất rõ ràng chính là cặp song sinh.

Đồ vật vừa bay vào trước đó chính là một đồng tiền, hiển nhiên hai cung nữ này thân mang võ nghệ.

Hoàng Thái hậu càng giật mình hơn là vì bà tưởng Tần Phiên Phiên không dẫn người theo tới, không ngờ rằng đã để hai cung nữ này ngoài điện, mà hai cung nữ này còn là cặp song sinh vốn dĩ đáng phải chết đi.

"Các ngươi muốn làm gì! Muốn tạo phản sao?" Hoàng Thái hậu nghiêm nghị chất vấn.

Những người cung nhân kia vốn dĩ vây quanh Tần Phiên Phiên, toàn bộ đều lui lại vây đến trước người Hoàng Thái hậu, lúc trước ngay thời điểm đại náo Thưởng Đào các, cặp song sinh này đã từng đá vào đám thái giám, sau đó đè cung nữ hôn mê, người ở nơi này bản thân đều đã trải nghiệm.

"Tạo phản cái gì? Đây là hai cung nhân mà tần thiếp mang tới, muốn cho Thái hậu nương nương nhìn xem. Chuyện tạo phản này từ đâu mà nói vậy chứ, rõ ràng là vị công công này muốn động tay động chân với tần thiếp, các nàng chỉ bảo vệ tần thiếp mà thôi."

Tần Phiên Phiên mở to hai mắt, bộ dạng hoàn toàn không rõ Hoàng Thái hậu đang nói cái gì.

Cặp sinh sinh một trái một phải đứng ở bên cạnh nàng, thần sắc trên mặt mười phần cảnh giác, đồng thời trong tay đều cầm đồng tiền, trạng thái tùy thời chuẩn bị, chỉ cần ai dám tiến lên một bước, các nàng cũng không chút khách khí ném đồng tiền qua.

Tên thái giám kia sau khi bị đánh trúng, một mực che tay khóc rống, căn bản là không đứng dậy được, điều này đủ để thấy được uy lực của cặp song sinh.

Hoàng Thái hậu thấy các nàng cũng không có ý muốn tiến lên phía trước, chứng minh chí ít thì tính mạng của mình không phải lo, sau một hồi bình tĩnh trở lại, lập tức hỏi: "Ai gia nhớ rõ Hoàng thượng nói muốn giết hai người bọn họ, vì sao lại còn sống trên đời này? Miệng vàng lời ngọc, chẳng lẽ trước đó Hoàng thượng lại lừa ai gia?"

Lúc ấy Tiêu Nghiêu đứng trên đại điện ở Vĩnh Thọ cung, nói lời thề son sắt nhất định sẽ lấy mệnh của hai tiện tỳ này.

Tần Phiên Phiên nghe bà ta nói đến chuyện này, trên mặt lập tức biểu lộ ra vẻ bi thương: "Đúng vậy a, Hoàng thượng đáp ứng Hoàng Thái hậu đã làm được nha. Hai người kia chết thật là thê thảm đấy, đợi đến giữa tháng bảy sang năm, tần thiếp còn muốn đốt chút vàng mã cho các nàng nữa!"

"Đừng gào[4] nữa, mơ tưởng lừa gạt ai gia ư, nếu như đôi song sinh kia chết rồi thì hai người trước mắt kia lại là chuyện gì đang xảy ra hả? Ngươi cho là ai gia mắt mờ không nhìn rõ người sao?"

[4]: Gào (Hào - 嚎) - khóc to: nghe tiếng mà không chảy nước mắt.

Hoàng Thái hậu mắt thấy nàng giả khóc liền thấy chán, nghiêm nghị quát lớn, nếu không phải sợ giá trị vũ lực quá cao của cặp song sinh, đoán chừng đã trực tiếp xông về phía trước chỉ vào mũi nàng mắng to rồi.

"Các nàng là đa bào thai, hai người trước chết rồi, hai người này được Hoàng thượng điều chỉnh lại. Tần thiếp khuynh quốc khuynh thành như thế, lỡ như có mụ la sát nào trong lòng có quỷ, suốt ngày cứ muốn hại chết tần thiếp, Hoàng thượng lại không thể lúc nào cũng bên cạnh tần thiếp được, cho nên tìm đến hai người biết võ bảo hộ tần thiếp." Tần Phiên Phiên mở to hai mắt nhìn, cố gắng để Hoàng Thái hậu thấy được nàng vô tội cùng nghiêm túc.

Hoàng Thái hậu bị tức đến thở hổn hển, ai gia tin hành vi không ngay thẳng của ngươi ư.

"Hai người này tên gọi là gì?" Bà cắn răng nghiến lợi hỏi.

"Hồng Y và Hồng Thường. Tần thiếp vì tưởng nhớ tỷ tỷ của các nàng nên vẫn tiếp tục dùng tên này. Dù sao đối với những nữ hài tử như các nàng được bồi dưỡng từ nhỏ mà nói, danh tự cũng chỉ là một tên gọi thôi, dùng tên tuổi của các tỷ tỷ cũng là để thay các nàng bảo hộ tần thiếp tốt hơn." Tần Phiên Phiên tiếp tục nghiêm trang nói hươu nói vượn.

Hoàng Thái hậu hít sâu một hơi, cố gắng không để cho mình bị tức mà ngất đi, trầm giọng nói: "Vậy tổng cộng có bao nhiêu bào thai như vậy?"

Tần Phiên Phiên nghĩ lại một chút, thấp giọng nói: "Cái này còn cần phải xem ngài muốn giết mấy người."

Nàng đã trả lời đến vậy rồi mà Hoàng Thái hậu lại không rõ nữa thì là đồ ngu, bà muốn giết mấy người thì giết xong lại thêm hai người, nói tóm lại muốn thì cứ ra thêm hai nữa.

Ngay cả chuyện hòa thuận mặt ngoài Hoàng thượng cũng không nguyện ý làm, cứ như vậy tùy ý để cho Tần Phiên Phiên quang minh chính đại vả vào mặt bà.

Bà là Hoàng Thái hậu!

Tần Phiên Phiên chỉ là một tứ phẩm Uyển nghi mà dám cưỡi trên đầu như vậy, nếu không phải Hoàng thượng cho nàng ta tự tin đó,  Hoàng Thái hậu cũng không tin.

"Thái hậu ngài đừng hiểu lầm, kỳ thật tần thiếp đến chỉ là vì thăm bệnh, chúc ngài sớm ngày khôi phục. Ngài nhìn tần thiếp đều đem hai người các nàng lưu ở ngoài điện, chính là sợ kích thích đến ngài, để ngài nhớ tới cái chết thảm trước đó của hai vị kia. Nhưng mà thái giám trong điện này cũng quá không hiểu chuyện, nhất định phải động thủ với tần thiếp, cũng đành phải để cho hai người họ ra tay. Ngài không có chuyện gì chứ? Nếu ngài đau lòng cho hai vị cung nữ kia còn trẻ mà chết thì lần sau tần thiếp thay ngài đốt thêm vàng mã xuống dưới!"

Nàng liên tiếp lo âu nhìn Hoàng Thái hậu, giống như thật sự là một vãn bối hiếu thuận vậy.

Trên thực tế nàng thiếu điều chỉ thẳng vào Hoàng Thái hậu mà nói: Hề hề, lão nhân gia, chính ngài nhất định phải làm loạn ầm ĩ, ta chỉ muốn đến xem thảm trạng của ngài thôi, không ngờ rằng chính ngài còn muốn làm cho mình thảm hại hơn!

Hoàng Thái hậu tức giận đến sắc mặt xanh mét.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.