Hạ Cửu Lưu Chi Hoạt Sắc Sinh Hương

Quyển 1 - Chương 9: Ngon thì tới đi




Ngày hôm sau, ta không phụ kỳ vọng của Thang bà bà, cầm một xâu tiền bà ta đưa, khí thế hùng dũng tiến vào thành. Trước khi đi ta suy nghĩ mấy lần, vẫn quyết định đem Phượng Khấp Huyết theo, ta dám khẳng định trong mắt Tiểu Phượng Tiên cục đá này có giá trị hơn ta nhiều, ta ra ngoài một mình nhỡ như gặp phải chuyện bất trắc, hắn nhất định sẽ không đến cứu, mang cục đá này theo, cho dù không tình nguyện chắc chắn hắn cũng sẽ tới. Thế là ta tìm một cái hộp gỗ đào sơn đen bỏ nó vào, lại buộc chặt lên người, mới an tâm ra cửa.

Nhìn vào mức độ cũ kỹ của cửa thành huyện Cảnh Châu, đây hẳn là một thành trấn nhỏ xa xôi an nhàn. Ta hoang mang rồi, một hắc kim liệp đầu như hắn, chốn này có nhân vật quan trọng nào cần phiền hắn động tay hay sao?

Khả năng nhận biết phương hướng của ta bị ảnh hưởng từ quá trình trưởng thành, hơi kém cỏi một chút, hỏi thăm mười tám người qua đường mới tìm được cửa hàng vải vốn chỉ cách ta có hai con đường.

Khiến cho ta không chấp nhận nổi là, chủ cửa hàng kia thế mà lại là đàn ông.

Không thể chấp nhận nhất là, chủ cửa hàng mặc vải gấm thêu tinh xảo màu sắc sặc sỡ, tai to mặt lớn, da mặt bóng loáng, trong kẽ răng còn giắt mấy cọng rau xanh. Khi ông ta mời chào ta “Cô nương cô nương”, ta thiếu chút nữa bị giọng điệu ngả ngớn và hơi thở bốc mùi kia dọa cho chết ngoẻo, tiếc thay cho một thành trấn to như vậy mà lại có cái mặt tiền cửa hàng thêu thùa thế này.

Ta nhẫn nhục tiến vào cửa, nín thở, tiện tay chỉ gói bông và kim chỉ muốn mua, khua tay ý bảo ông ta nhanh chóng bọc lại.

Ông ta là người làm ăn, ấy thế mà đếm tiền cũng không lưu loát, cầm tiền xu của ta đếm qua đếm lại không dưới tám lần, mỗi lần đều không giống nhau! Đến khi ta tức đến mức thiếu chút lật bàn, ông ta mới tươi cười nói đếm xong rồi, không thiếu một xu.

Tuy đầu của ông ta không dùng được, nhưng lỗ mũi lại rất thính, trong chớp mắt ta xoay người liền vội vàng gọi ta lại.

“Cô nương dùng thứ son phấn gì vậy?”

Ta âm thầm thở dài, làn da thô ráp tự nhiên của ta, nhìn thế nào mà ra dùng son phấn?

“Ta không dùng son phấn.”

Dường như ông ta rất kinh ngạc, vẻ mặt rõ ràng viết “Thời này còn có cô nương không dùng son phấn mà dám vác mặt ra đường”, thấy mặt ta đen một nửa, ông ta lại nịnh nọt nói: “Vậy là cô nương mang túi hương phải không? Xin thứ cho Trần mỗ mạo muội, mùi hương trên người cô nương rất đặc biệt, tươi mát thoát tục, độc đáo thanh nhã, đứa con gái nhà ta có biết chế hương, biết thêm một hương liệu cũng là cái tốt.”

Ta hít hà tay áo và bờ vai, chợt phát hiện còn lưu lại mùi hương kỳ bí trên người Tiểu Phượng Tiên, đoán chừng là ở bên cạnh hắn lâu, ít ít nhiều nhiều cũng nhiễm một chút rồi. Sau khi suy nghĩ kỹ lưỡng ta khoát tay áo, “Đây không phải mùi hương trên người ta, mà là của Tiểu Phượng Tiên, ta cũng không biết hắn dùng hương liệu gì, bao giờ hỏi được sẽ quay lại nói cho ông.”

Ta cảm thấy ông ta hơi kỳ quặc, thế là gấp gáp bỏ đi, không chú ý đến vẻ âm u trong mắt ông ta.

Chủ cửa hàng vội gọi một gã sai vặt tới, kề sát vào tai hắn nói nhỏ: “Mau đi thông báo, nói là tìm được rồi.”

Không lâu sau, gã sai vặt kia vội vàng ra khỏi cửa hàng vải, chạy về một hướng khác, chỉ trong chốc lát đã biến mất trong đám người…

Ta vốn định đi loanh quanh đây một lát, dù sao tính ra, đây mới là lần đầu tiên ta thật sự được tự do. Thậm chí nhìn dân chúng xung quanh cò kè mặc cả tới mức mặt đỏ tai hồng ta cũng thấy khoan khoái lạ.

Đương nhiên, ta cũng không phải không nghĩ tới việc chạy trốn, nhưng nếu Thang bà bà đã lên tiếng bảo ta đi, thì chắc hẳn đã có kế sách trông chừng ta tuyệt đối rồi, hơn nữa ngộ nhỡ ta bị Tiểu Phượng Tiên bắt được, phỏng chừng chết là kết cục tốt nhất. Thôi thì cứ thuận theo tự nhiên vậy.

Ta mua mấy cái bánh bao, đang ăn thì nhìn thấy rất nhiều người xúm vào dưới tường thành, ta nổi lòng hiếu kỳ, liền đi qua ngó thử, kết quả ngó một lần lại muốn ngó hai lần, ngó hai lần lại muốn ngó ba lần…

Đầu tường mới dán một tờ bố cáo, là lệnh treo thưởng, còn là hoàng cáo do kinh thành phát xuống.

Nội dung đại khái là, gần đây trọng thần trong triều liên tiếp bị tặc nhân Phượng Thất Thiềm làm hại, thủ đoạn tàn nhẫn, coi thường pháp luật, khiến cho lòng dân kinh hoàng, phủ nha các nơi cần phải tra xét nghiêm ngặt. Người nào biết chuyện cung cấp thông tin, nhiều nhất có thể thu được tiền thưởng mười vạn lượng.

Bên dưới bố cáo vẽ một bức chân dung, nét mực tuy rất cẩu thả mơ hồ, giống như là căn bản không thấy rõ tướng mạo mà chỉ lung tung nguệch ngoạc cho ra bộ dạng mà thôi. Khéo cái là, gã này lại cũng họ Phượng…

Phượng Thất Thiềm?

Cho dù không truy xét đến ngũ quan chi tiết, nếu như gã này thật sự là Tiểu Phượng Tiên, thì kẻ vẽ bức chân dung này thật đúng là nên bị kéo ra ngoài quất một trăm lần, một phần vạn thần vận cũng không vẽ ra nổi, làm sao hắn có thể mang cái dáng vẻ thật thà chất phác mặc cho người ta xâu xé như vậy cơ chứ?

Ta nhẫn không được lầu bầu: “Bức vẽ này, cũng quá…” đề cao hắn rồi.

Bác gái đứng một bên lập tức tiếp lời ta: “Không giống đúng không?” Ta đang do dự có nên đáp lời hay không, bác gái kia đã nói tiếp: “Nhân vật trong lời đồn như vậy – Phượng Thất Thiềm, nhất định không phải là dáng vẻ tục tằng như thế này được, chắc chắn là có khí chất khác.”

Ta ngây ra, “Lời đồn gì?”

Bác gái kia dùng ánh mắt không tin nổi nhìn ta, “Phượng Thất Thiềm! Cô không biết sao? Phượng Minh Cô Thành thì chắc cô biết chứ? Hắn chính là thành chủ đương nhiệm thứ bảy của Phượng Minh Cô Thành, tất cả những sát thủ nổi danh nhất trên giang hồ hiện nay đều đến từ Phượng Minh Cô Thành, hắn đã là thành chủ, thì cũng chính là thủ lĩnh của đám sát thủ đó.”

Ta nghĩ không thông, “Nhưng ta nhớ thiên hạ đệ nhất sát thủ không phải là nữ sao?” Gọi là gì nhỉ… Trước kia Tiểu Ngưu Lang luôn thích nghe mấy cái thứ gọi là chuyện lạ giang hồ mà các chú bác ra khỏi vịnh đi buôn bán kể lại, nghe được cái gì cũng tìm ta lải nhải, nhưng mấy chú bác kia vốn kiến thức không nhiều lắm, Tiểu Ngưu Lang cũng chỉ chọn chọn lựa lựa kể lại cho ta, chuyện về thiên hạ đệ nhất sát thủ ta vẫn có chút ấn tượng, còn Phượng Minh Cô Thành này đích xác là lần đầu tiên ta nghe thấy.

Mọi người bên cạnh cũng nghe không nổi nữa, liên tục trừng mắt nguýt ta, có vẻ cực kỳ ghét bỏ ta kiến thức hạn hẹp.

“Phượng Thất Thiềm thân phận cao quý như vậy, sao có thể tùy tiện ra khỏi thành? Thân thủ của hắn chưa có ai được chứng kiến, nhưng đã là thành chủ, có thể khiến cho dân chúng trong thành tâm phục khẩu phục, võ công ắt cũng phải xuất thần nhập hóa cao thâm khó lường. Thiên hạ đệ nhất sát thủ mà cô nói hẳn là Cầm Đoạn phải không? Tạm thời không bàn tới việc nàng ta cũng lệ thuộc Phượng Minh Cô Thành, hai năm trước nàng ta đã quy ẩn khỏi giới liệp đầu rồi, làm sao còn là đệ nhất được?”

Phượng Minh Cô Thành, có vẻ như rất lợi hại.

Nếu nói Tiểu Phượng Tiên là sát thủ có chút danh tiếng, ta còn tin. Thành chủ khí phách bá đạo như vậy, hẳn là không thể nào đâu… Trọng điểm là ta cảm thấy ta nào có phúc được tiếp xúc với nhân vật trong truyền thuyết như vậy chứ.

Vừa nghĩ thế, ta liền thoải mái, ôm Phượng Khấp Huyết và một gói bông men theo đường cũ quay lại nông trại của Thang bà bà.

Thang bà bà vừa khéo không ở đây, ta liền đặt gói bông bên cạnh cái máy dệt, bấy giờ mới chợt nghe thấy trong phòng truyền tới tiếng bước chân kỳ quái.

Ta gọi một tiếng bà bà, lại không ai trả lời.

Không lẽ nào, nếu bà lão có nhà, cũng nên đáp lại ta một tiếng, nếu không có nhà, vậy tiếng bước chân kia ở đâu ra?

Ta cau mày đi qua, thuận tay cầm cái ván giặt quần áo ở một bên, vừa mới đẩy cửa ra, một bàn tay của đàn ông đột ngột vươn tới bịt miệng ta kín mít.

Ta chưa kịp kêu lên, đã cảm thấy sau gáy bị đập mạnh một cái.

Ý thức mơ hồ, ta dường như nghe thấy một giọng quen thuộc khẽ nói:

“Tin ta đi, đúng là cái mùi này, hiện nay ngoại trừ người kia, không có ai dùng loại hương liệu này đâu, con bé này nhất định không đơn giản…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.